• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Thứ Sáu, ngày 30 tháng 7 năm 2021, chín giờ rưỡi sáng.

Diệp Hoài Duệ ngồi trong văn phòng, tâm trạng có chút đứng ngồi không yên.

Thậm chí, anh còn đắn đo không biết có nên chạy về nhà vào buổi trưa, đi xuống tầng hầm xem các ngăn kéo trong bàn hay không.

Đêm qua, Diệp Hoài Duệ đã báo cho Ân Gia Mính biết về những điều mà anh nghi ngờ trong vụ "tự sát" của giám đốc bộ phận an ninh Đới Tuấn Phong.

Ý định ban đầu của anh là nhờ Ân Gia Mính tìm những người bạn đáng tin cậy để giúp đỡ, nghĩ cách lẻn vào trong nhà Đới Tuấn Phong, điều tra lại hiện trường thêm một lần nữa, xem có tìm ra được những chi tiết đáng ngờ mà cảnh sát Kim Thành không chú ý tới hay không.

Nhưng Ân Gia Mính nói rằng chuyện này có chút khó khăn để thực hiện.

Nếu như để điều tra xem là ai đã gọi điện cho cậu, cậu còn có thể nhờ Nhạc Nhạc thay cậu truyền đi tin tức và nhờ "ai đó" giúp đỡ; tuy nhiên, nếu cứ tiến hành điều tra hiện trường như vậy, có quá nhiều thứ phải lo lắng, nhiều đến mức cậu không dám mở miệng một cách dễ dàng để đi nhờ vả người ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, Ân Gia Mính đã quyết định mạo hiểm một phen, tự mình đến nơi ở của Đới Tuấn Phong.

Tất nhiên, Diệp Hoài Duệ không đồng ý.

Anh không hề quên rốt cuộc Ân Gia Mính đã chết như thế nào — dựa trên tình báo của gián điệp, cảnh sát đã phát hiện ra hành tung của cậu, sau đó cậu bị trúng đạn và rơi xuống biển, không bao giờ xuất hiện nữa.

Không sai, Pháp y Diệp rất muốn điều tra lại vụ án này, nhưng từ trước đến nay anh tuyệt đối không có ý nghĩ khiến Ân thiếu gia phải mạo hiểm như vậy.

Chỉ là thái độ của Ân Gia Mính lại kiên quyết đến không ngờ.

【Không liên quan, tôi sẽ cực kỳ cẩn thận.】

Ân Gia Mính nói:

【Tôi biết mà A Duệ, anh không muốn tôi gặp phải rủi ro, nhưng mà...】

Trong giọng nói của cậu mang theo một chút chua xót:

【Tôi muốn cứu lấy chính mình.】

Diệp Hoài Duệ: "!!"

Trái tim anh co thắt dữ dội.

—— Ân Gia Mính cậu ấy...Có phải đã đoán được hay không?

Diệp Hoài Duệ cảm thấy cổ họng thật khô khốc, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể nào nói ra.

【Được rồi, tôi đã biết.】

Ân Gia Mính đột nhiên nở nụ cười.

Cậu cũng không nói những gì cậu đã "biết", chỉ đơn giản mà bỏ qua chủ đề này:

【Tóm lại, buổi tối hôm nay tôi sẽ lặng lẽ lẻn vào nhà của giám đốc bảo an, anh cho tôi địa chỉ đi, còn có...】

Ân Gia Mính suy nghĩ một chút:

【Nói cho tôi biết, anh cần tôi làm những gì...】

... ...

...

Sau khi trời tạnh mưa, cả hai đều mất liên lạc.

Nhưng suốt cả một đêm, Diệp Hoài Duệ cũng chưa thể yên ổn để đi vào giấc ngủ.

Anh đang đợi hồi âm của Ân Gia Mính.

Mặc dù không thể kết nối với đối phương nếu trời không đổ mưa, nhưng với kinh nghiệm lấy giấy tờ cùng dấu vân tay từ hai lần trước, Diệp Hoài Duệ biết, chỉ cần Ân Gia Mính cất một món đồ nào đó vào trong ngăn kéo, anh vẫn sẽ lấy được nó ở ba mươi chín năm sau.

Hơn nữa, bọn họ cũng đã ước hẹn, không cần biết Ân Gia Mính có thể mang gì đó về hay không, một khi trở về mật thất, cậu phải cất một thứ gì đó vào ngăn kéo, để Diệp Hoài Duệ biết rằng cậu đã bình an.

Tuy nhiên, Diệp Hoài Duệ đã đợi từ mười hai giờ cho đến rạng sáng, gần như cứ nửa tiếng đồng hồ lại đến đó mở ngăn kéo ra, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.

Mãi đến 7 giờ 30 phút sáng, nếu còn không mau chuẩn bị chắc chắn sẽ trễ giờ đi làm, Diệp Hoài Duệ đành phải rời khỏi tầng hầm, bước ra bên ngoài.

Anh mất cả đêm cũng chẳng thể ngủ được, lẽ ra phải cực kỳ mệt mỏi mới đúng, nhưng trong lòng Diệp Hoài Duệ lại vướng mắc chuyện này, lo lắng đến mức quên cả cơn buồn ngủ.

Đúng lúc này, điện thoại văn phòng đổ chuông.

Trợ lý của anh là Âu Dương Đình Đình cầm ống nghe lên, ghé vào bên tai và lắng nghe một lúc, "...Được, tôi hiểu rồi."

Cô gái cúp máy.

"Một bộ hài cốt đã được tìm thấy trong thôn Phù Lan ở phía đông thành phố, nghi ngờ là một vụ án hình sự."

Cô quay đầu nói với Diệp Hoài Duệ:

"Trụ sở chính đã thông báo cho chúng ta đến hiện trường để hỗ trợ điều tra."

——loworld18923.wordpress.com——

Như vậy, cách đây ba mươi chín năm, từ đêm muộn ngày 29 tháng 7 đến sáng ngày 30 tháng 7 năm 1982, Ân Gia Mính rốt cuộc đã làm những gì?

Sau khi trời tạnh mưa, cậu cùng với Diệp Hoài Duệ đều bị cắt đứt liên lạc, Ân Gia Mính bắt đầu lên kế hoạch cho hành động của mình vào đêm nay.

Nếu cứ thường xuyên đi ra đi vào ở nơi này, tất nhiên sẽ dẫn đến nghi ngờ, Nhạc Nhạc đã giao hẹn với Ân Gia Mính, cứ cách hai đến ba ngày mới tới đây để đưa cho cậu một số thứ.

Cô gái chỉ mới đến đây vào ngày hôm qua, theo lý mà nói thì hôm nay cô ấy sẽ không xuất hiện.

Thời đại này không hề phổ biến với việc mỗi người cầm một chiếc điện thoại di động, tất nhiên ở trong biệt thự cũng không có điện thoại, cho nên, nếu Ân Gia Mính muốn liên lạc với Nhạc Nhạc, chỉ có thể bất chấp nguy hiểm mà đi ra ngoài.

Chỉ là thời gian vẫn còn quá sớm, không an toàn để ra ngoài vào lúc này.

Cậu kiên nhẫn đợi đến mười giờ rưỡi tối, mới lặng lẽ lên lầu, rời khỏi biệt thự.

Ân Gia Mính mò mẫm xuống núi bằng con đường mòn bí mật từ ngọn núi ở phía sau biệt thự.

Đường núi rất dốc, ngay cả việc đi lại vào ban ngày ban mặt còn cực kỳ khó khăn, nói chi đến cảnh tượng đêm khuya tối lửa tắt đèn như vậy.

Ân Gia Mính dùng dải vải buộc đèn pin vào đầu, dùng cả tay và chân để lết từng bước trên con đường gồ ghề.

Phạm vi chiếu sáng của đèn pin rất hạn chế, ngoại trừ khoảng cách ba bước trước mặt, dù là bóng cây trùng điệp xa xôi, hay là vực thẳm không đáy dưới chân, tất cả đều ẩn hiện trong màn đêm vô tận, chính xác là kiểu "lỡ một bước chân ngàn thu ghi hận".

Chỉ cần bước sai một bước rồi ngã xuống, sau đó ư, không còn sau đó nữa.

Cũng hên, vận may của Ân Gia Mính không tồi.

Cả ngày hôm nay trời quang mây tạnh, các bậc thang của đường mòn cũng không mấy trơn trượt.

Nhưng cho dù là như vậy, Ân Gia Mính vẫn bước đi rất cẩn thận, phải mất đến gần 40 phút để leo xong con đường núi này.

Sau đó, cậu thuận lợi tìm thấy chiếc xe được giấu ở trong rừng, lợi dụng đêm hôm khuya khoắt để lái xe về thành phố.

Đới Tuấn Phong là giám đốc an ninh của Chi nhánh Phúc Thọ thuộc Ngân hàng Đại Tân, ông ta có công việc khá ổn định, có thể được xếp vào hàng ngũ "những người thành đạt".

Nhưng tình hình tài chính của người đàn ông này thực sự tồi tệ.

Năm ngoái, ông ta thất bại trong việc đầu tư, ly hôn với vợ, thế chấp nhà cho ngân hàng, một mình chuyển đến khu Đường Vĩ ở phía đông thành phố và thuê một căn hộ ở trên tầng hai.

Đới Tuấn Phong ở nhà một mình khi ông ta tự tử, cũng không hề có người tận mắt trông thấy.

Cảnh sát đã xem xét hiện trường, không tìm thấy dấu hiệu xâm phạm của người ngoài, không có vết thương khả nghi trên thi thể, đồng thời tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh, đáp ứng hoàn hảo ba yếu tố của một "hiện trường tự sát", nên coi đây là một vụ tự sát thông thường, không có nghiên cứu kĩ càng thêm nữa.

Cho đến nay, đã hơn một tuần trôi qua kể từ khi Đới Tuấn Phong qua đời.

Ân Gia Mính rất đỗi nghi hoặc, cho dù người đàn ông này quả thực bị sát hại, nhưng thời gian qua lâu như vậy, hiện trường sẽ còn lại bao nhiêu manh mối. Nếu chủ nhà hành động mau lẹ dứt khoát, e rằng những người thuê mới đã dọn đến ở hết rồi.

Nhưng vì cậu đã đồng ý với Diệp Hoài Duệ, nên phải đến chỗ ở của Đới Tuấn Phong để xem xét một chút.

Biết đâu cậu thực sự có thể tìm ra thứ gì đó, và vị pháp y tự xưng là người đến từ ba mươi chín năm sau thực sự có thể giúp cậu rửa sạch oan khiên, thì đó đích thực là Nam Mô A Di Đà Phật, Chư Thiên Thần Phật phù hộ cho cậu.

Ân Gia Mính vừa lái xe, vừa yên lặng niệm tên của Đức Phật ở trong lòng.

May mắn thay, nơi ở của Đới Tuấn Phong cách xa khu trung tâm đầy náo nhiệt cùng xa hoa trụy lạc, nơi đây không có nhiều người đi bộ vào ban đêm, cũng không cần lo lắng về việc cảnh sát sẽ kiểm tra xe dọc đường, điều này phần nào tạo điều kiện cho hành động của một tội phạm bị truy nã như cậu.

Hơn nữa Ân Gia Mính nhớ rõ, ông ngoại của Triệu Thúy Hoa có một tòa nhà cũ gồm hai tầng nằm ở gần đó.

Khi thân thể của ông cụ còn khỏe mạnh, Ân Gia Mính thường dẫn theo một vài người anh em đến thăm ông. Sau khi ông cụ qua đời, cậu cũng không đến đó đã gần hai năm, nhưng Ân Gia Mính vẫn có thể nhớ được vị trí cụ thể của tòa nhà cũ ấy.

Khu Đường Vĩ đều là nhà dân tự xây, địa hình phức tạp, đường đi lại nhỏ hẹp, đối với những người chưa thông thạo đường xá mà nói, thật không quá khi miêu tả nơi đây như một "mê cung".

Ân Gia Mính không trực tiếp lái xe đi vào mà giấu xe trong một bãi rác ở gần bến cảng, sau đó đi tìm bốt điện thoại công cộng (*), bắt đầu nhét xu vào rồi quay số.

(*) Bốt điện thoại công cộng:

Cú điện thoại đầu tiên là gọi cho Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc sống trong kí túc xá dành cho nhân viên của khách sạn, không có cách nào để có được số điện thoại cá nhân của cô ấy, nên Ân Gia Mính chỉ có thể gọi điện cho quản lý kí túc xá.

Cũng may, người quản lý kí túc xá là một bác gái rất phúc hậu và khá dễ nói chuyện, căn bản còn chẳng rõ đến việc Nhạc Nhạc có quen biết với ông chủ đang là tội phạm lẩn trốn.

Nửa đêm bà ấy nhận được cuộc gọi, nghe thấy giọng nói của người đàn ông xa lạ, còn tưởng cô gái nhỏ đã đến tuổi rồi, cuối cùng cũng có bạn trai, thế là cao giọng gọi với lên: "Nhạc Nhạc ơi, có trai đẹp đang tìm con này!"

Khi Nhạc Nhạc nghe thấy hai từ "trai đẹp" liền biết ngay người đến là ai, bèn vội vàng chạy xuống lầu, cầm lấy ống nghe.

"Nhạc Nhạc, em không cần nói chuyện, nghe anh nói đã."

Thời gian cấp bách, Ân Gia Mính không dám trì hoãn:

"Anh 'ra ngoài' để làm một việc khẩn cấp, xong việc sẽ lập tức 'trở về'."

Cổ họng Nhạc Nhạc thắt lại, dùng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Vâng, em biết rồi."

"Bây giờ, anh cần sự giúp đỡ của em."

Ân Gia Mính tiếp tục nói:

"Em hãy đi ra ngoài, gọi cho Thúy Hoa bằng điện thoại công cộng."

Nhạc Nhạc: "Vâng."

"Chỉ cần nói, [Quỷ xấu xa (*), khi nào chúng ta sẽ cùng nhau ăn heo quay da giòn?] Tên lưu lại là "Hào Cảng Lisa"."

(*) Từ gốc là "Suy quỷ", phát âm theo tiếng Quảng Đông là【Cuigui】, còn tên của Triệu Thúy Hoa phát âm là【Zhàocuìhuā】

"Hào Cảng" trong miệng Ân Gia Mính là một nơi thuộc phố đèn đỏ, cũng là "Động vàng"(*) nổi tiếng ở Kim Thành, và "Lisa" quả thực là tên của một người, đó là cô phục vụ mà Triệu Thúy Hoa đã kết bạn.

(*) Động vàng: nơi để đốt tiền và tiêu xài hoang phí (thường là các nhà chứa, sòng bạc,...)

Cậu biết máy nhắn tin của Triệu Thúy Hoa đang bị cảnh sát nhìn chằm chằm, bất kỳ tin nhắn nào cũng sẽ ngay lập tức bị gửi đến bàn làm việc của tổ chuyên án một cách đồng bộ, cậu thậm chí không thể tự thực hiện cuộc gọi, càng không chắc liệu thằng nhóc khốn nạn và không đáng tin cậy Triệu Thúy Hoa kia có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của thông điệp này hay không.

"Được."

Nhạc Nhạc vẫn ngắn gọn súc tích như vậy, cũng không hỏi nhiều, trước ánh mắt thâm thúy và nóng bỏng như tia X quang của bác gái làm quản lý kí túc xá, chỉ lặp lại ba từ vừa nói:

"Em biết rồi."

————

Mặc dù vẻ ngoài của Ân Gia Mính trông rất tùy tiện, phóng khoáng bất kham, nhưng những ngày tháng khó khăn khi còn nhỏ đã dạy cho cậu biết thế nào là "cẩn trọng và cân nhắc trước sau".

Cậu cũng không vội mà núp ở gần bãi rác, chờ đợi đến ba giờ sáng, đó là lúc bóng đêm thâm trầm nhất, cũng là thời điểm khiến mọi người mệt mỏi nhất, sau đó mới cẩn thận ra khỏi nơi ẩn nấp, như một bóng ma bước vào đêm đen, lặng yên không một tiếng động mà nhanh nhẹn đi vào khu phố.

Điểm đến của Ân Gia Mính là một tòa nhà do người dân xây dựng.

Tòa nhà có tổng cộng bốn tầng, mỗi tầng có sáu căn, tất cả đều có cấu trúc gồm một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, diện tích bên trong chỉ khoảng ba trăm mét vuông, khá là chật chội.

Giám đốc an ninh Đới Tuấn Phong đã thuê một căn hộ nằm ở tận cùng phía bắc trên tầng hai.

Các dãy nhà trong khu phố này đều đã cũ nát, chính quyền thành phố căn bản là lười quan tâm, đèn đường bị phá hỏng, con đường là một mảnh tối tăm, dường như không thể nhìn thấy bàn chân mình khi đi bộ tại đây.

Tuy nhiên, hoàn cảnh tối tăm mờ mịt như vậy lại rất thích hợp với một tên tội phạm đang bị truy nã như Ân Gia Mính.

Tận dụng ánh trăng sáng, cậu đi qua khắp các con đường và ngõ hẻm, cuối cùng cũng tìm được căn nhà do Đới Tuấn Phong thuê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK