• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

【...Tôi nhớ khi đó A Hổ mới đi làm chưa được bao lâu, đã nghe nói thằng nhóc ấy gây ra tai họa lớn như vậy, thực sự là...】

Ân Gia Mính ngồi cạnh Diệp Hoài Duệ, kể cho người duy nhất có thể bầu bạn cùng cậu về chuyện xưa của mình với A Hổ.

Những hồi ức này rất đỗi vụn vặt, nhưng Ân Gia Mính đều nói ra một cách nghiêm túc, Diệp Hoài Duệ cũng cẩn thận lắng nghe.

【Chẳng qua cái này cũng không trách được nó, là do hai tên người nước ngoài kia khinh người quá đáng, ép A Hổ phải động tay động chân...】

Trong ký ức của Ân Gia Mính, A Hổ là một người quật cường, thật thà chất phác, bốc đồng, dễ gặp rắc rối, nhưng cũng là một chàng trai có tình có nghĩa.

Khi A Hổ mới được tuyển vào khách sạn làm bảo vệ, trong một đêm đi trực, vừa vặn gặp phải hai người khách nước ngoài đang bắt nạt nữ nhân viên phục vụ trên hành lang.

Những người đó đã uống chút rượu, ỷ vào quốc tịch và địa vị cao quý của quốc gia, họ đã ép một cô phục vụ trẻ tuổi vào phòng cho khách.

Lúc đó, cô gái nhỏ vô cùng sợ hãi, bởi vì khiếp sợ quá mức, thậm chí đến khóc cũng không thành tiếng, hai chân cô đều nhũn ra, không có cách nào đứng thẳng, chỉ có thể để mặc cho hai người đàn ông cao lớn một trái một phải nắm lấy cánh tay rồi kéo vào trong phòng.

Năm đó, loại chuyện thế này chỉ là chuyện thường như cơm bữa.

Nếu cô gái phải chịu thiệt thòi vì nó, đừng mơ đến chuyện có cửa cho kiện cáo, có thể nhận được 200 tệ tiền bồi thường đã coi như chủ thuê có tình có nghĩa lắm rồi.

Chỉ cần không dính đến mạng người, đơn giản sẽ không có ai quan tâm cả.

Cho dù có án mạng xảy ra, những người liên quan chắc chắn sẽ không bị trừng phạt nặng, chỉ cần bỏ ra một ít tiền để dọn dẹp sạch sẽ, sau đó trở về nước lánh nạn, cứ như vậy là có thể cho qua một vụ án mạng dễ dàng như xé một tờ giấy.

Cũng may, cô gái có vận khí không tồi, đúng lúc nguy cấp thì đụng phải A Hổ đang đi tuần.

Thằng nhóc khờ khạo đó, mặc kể đối phương là dân Kim Thành hay khách quý nước ngoài, thấy cô gái bị ăn hiếp liền xông lên tung cho một đấm.

Miệng lưỡi A Hổ vụng về, không thông thạo ngoại ngữ, hai người nước ngoài lại quen thói kiêu ngạo, bị đánh tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua.

Thế là hai bên xô xát với nhau, quyền qua cước lại, gào thét chửi bới, phút chốc đã hỗn loạn thành một nồi cháo...

Cho tới khi tổng giám đốc Ân Gia Mính nhận được tin báo rồi vội vàng đến, hai người nước ngoài gây hấn đã được đưa vào bệnh viện, kêu gào khóc lóc nhờ bác sĩ chữa trị vết thương, còn A Hổ thì bị đưa đến đồn cảnh sát...

...loworld18923.wordpress.com...

"Sau đó thì sao? Cậu phải làm gì bây giờ?"

Diệp Hoài Duệ không kìm được hỏi.

Kim Thành trông như thế nào trong thập niên 70 – 80, Diệp Hoài Duệ cũng có một chút hiểu biết nhất định về khoảng thời gian này.

Anh có thể tưởng tượng, một thằng nhóc con tầm thường như A Hổ, vì đánh nhau với người nước ngoài mà bị rơi vào hệ thống cảnh sát còn nằm dưới quyền quản lý của chính quyền thực dân lúc bấy giờ, cho dù không chết thì cũng bị lột mất một tầng da.

【Còn có thể làm gì khác nữa?】

Ân Gia Mính thấp giọng cười:

【Tất nhiên là nghĩ cách đưa người ra ngoài.】

Để giữ được cái người cứng đầu ngốc nghếch mới làm việc chưa đầy ba tháng, Ân Gia Mính đã phải nhọc lòng không kém.

Vừa đền tiền, vừa phải nhờ vả vào các mối quan hệ, còn không thể không đi cầu xin người cha của mình một cách rẻ mạt, tốn rất nhiều tiền của, rốt cuộc đến ba ngày sau mới có thể đưa A Hổ ra ngoài.

Khi đó, A Hổ đã bị chỉnh đốn một vòng trong trại giam, thân thể đầy thương tích, khóe miệng nứt ra một mảng lớn, lúc nói chuyện cũng không thể duỗi thẳng lưỡi.

Ân Gia Mính không trách thằng nhóc về việc gây ra phiền toái lớn cho mình, sau khi đưa người ra ngoài, cậu chỉ hỏi nhóc ấy cảm thấy thế nào, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?

Trong lòng A Hổ rất cảm động, nhưng miệng lưỡi lại vụng về, thậm chí còn không biết làm sao để bày tỏ lòng biết ơn. Khi nghe Mính ca hỏi mình cảm thấy thế nào, cậu nhóc liền trả lời như thật với cái đầu rỗng tuếch: Không cần đến bệnh viện, nhưng mà em thấy đói bụng.

Vì vậy, Ân Gia Mính bèn dắt thằng nhóc đi ăn mì hoành thánh.

Lúc đó Triệu Thúy Hoa cũng ở bên cạnh, toàn bộ hành trình đều cùng Ân Gia Mính chạy ngược chạy xuôi, đương nhiên sẽ tiện đường đi ăn chực một chầu.

Chỉ là đồng chí Thúy Hoa vừa trải qua một cảnh tượng hoành tráng như vậy, cảm thấy món mì hoành thánh quá bình thường, không xứng đáng với trường hợp "gặp nạn lớn không chết, tất có phúc về sau" đi vào lịch sử này, kiên quyết yêu cầu thay thế bằng một bát lòng bò lớn và cơm rang, nhưng bị Ân Gia Mính quyết đoán từ chối.

A Hổ thì nói mình không sao, mì hoành thánh cũng được.

【Có một cô gái trong quán lòng bò có ý với tôi, nhưng tôi không thích cô ấy, càng không muốn tình ngay lý gian, bèn dứt khoát không đi.】

Nói đến đây, Ân Gia Mính ngẩng đầu lên, hoàn toàn dựa lưng vào vách tường, giọng cậu khàn khàn tựa như một tiếng thở dài, lại tựa như tự giễu:

【Thật ra, bây giờ nghĩ lại, chuyện đó thì có nhằm nhò gì đâu?... Đời người không phải là sống cho tự do thoải mái thôi sao? Muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm... Người đàn anh như tôi... thực sự không xứng chức...】

Diệp Hoài Duệ nghe ra nỗi tự trách trong lời nói của Ân Gia Mính.

Anh rất muốn vỗ nhẹ vào bả vai hoặc cánh tay của người kia, tựa như an ủi một người anh em tốt, cho cậu một chút động viên và giúp đỡ.

Bàn tay đã vươn ra trong tiềm thức, Diệp Hoài Duệ mới nhớ, bây giờ anh không có cách nào để chạm vào Ân Gia Mính.

Tay anh lúng túng treo giữa không trung, mà Ân Gia Mính còn đúng lúc quay đầu lại, chú ý đến động tác của anh.

"Khụ."

Diệp Hoài Duệ liền nắm tay lại, đặt ở bên môi, hắng giọng nói.

"Chuyện này, thật ra không thể trách cậu được."

Diệp Hoài Duệ nói:

"Không ai nghĩ rằng A Hổ sẽ đột nhiên gặp nạn. Hơn nữa..."

Anh sắp xếp từ ngữ:

"Hơn nữa, tại sao A Hổ lại chết, bản thân chuyện này cũng rất đáng ngờ."

【...】

Ân Gia Mính không nói gì, chỉ chống tay xuống đất, ngồi thẳng người, nghiêng đầu sang, yên lặng nhìn hình bóng mờ ảo bên cạnh.

【A Duệ, anh nghĩ thế nào?】

Một lúc lâu sau, cậu nói với Diệp Hoài Duệ:

【Tôi nhất định phải nghe ý kiến ​​của anh về chuyện này.】

Diệp Hoài Duệ gật đầu.

Anh không vội nói ra suy nghĩ của mình, mà trước hết là thống nhất các thông tin trong đầu một cách cẩn thận và nghiêm túc.

"Cảnh sát bên cậu coi cái chết của A Hổ như việc giết người báo thù, đúng không?"

Diệp Hoài Duệ nói:

"Lí do của họ là bởi vì thủ đoạn gây án phù hợp với các đặc điểm của 'báo thù'."

Ở Kim Thành vào đầu những năm 80, ngành công nghiệp cá độ cực kỳ phát triển, trị an cũng khá tệ, xã hội đen hoạt động cực kỳ hung hăng và ngang ngược. Vì cho vay nặng lãi, giành giật địa bàn, buôn lậu trái phép,...đã dẫn đến tranh chấp và bạo lực ùn ùn kéo đến, không dứt ra được.

Cảnh sát Kim Thành rất hạn chế về nhân lực và vật lực, đường phố cũng không có nhiều camera giống như bây giờ, có thể duy trì an ninh và trật tự trên diện rộng là việc chẳng dễ dàng, những vụ án ẩu đả hại người, lục đục nội bộ của những tên côn đồ cắc ké, bọn họ căn bản không có khả năng để điều tra rõ ràng từng cái một.

Lúc ấy, cảnh sát Kim Thành có một cái tên rất tượng hình dành cho cuộc chiến giữa bọn "côn đồ" với nhau, gọi là "Quỷ đánh quỷ".

Dù sao cả hai bên cũng chả phải thứ tốt lành gì, cứ dứt khoát để bọn chúng tự giải quyết bên trong.

Mặc kệ những người đó bị thương, tàn tật hay thậm chí đã chết, miễn là không gây rắc rối ở nơi công cộng, phía trên sẽ nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua, cứ như vậy mà gạt đi, không giải quyết được việc gì.

Cái chết của A Hổ trong mắt cảnh sát Kim Thành, chính là một "vụ án báo thù" từ đầu đến đuôi.

A Hổ chết trong một con hẻm hẻo lánh, bị vật sắc nhọn đâm nhiều nhát vào người, cuối cùng chết vì vết thương quá nặng và mất máu quá nhiều.

Ngoài những vết thương do dao chém trên cơ thể A Hổ, còn có một số dấu vết để lại do đánh nhau, đối với cảnh sát Kim Thành hồi đó, đây là bằng chứng cho thấy A Hổ đã từng chống trả.

Cho nên cảnh sát Kim Thành cảm thấy, đây là một vụ án báo thù điển hình.

Tuy A Hổ là nhân viên bảo vệ của khách sạn, có nghề nghiệp đàng hoàng, trước giờ cũng chưa từng bước chân vào thế giới ngầm, nhưng vụ cướp Kim Thành lại lùm xùm lớn như vậy, bây giờ dù là trắng hay đen, người trong đó có ai không biết A Hổ là cậu em trai thân thiết của Ân Gia Mính?

Không cần biết hung thủ đã cố gắng lấy tin tức về Ân Gia Mính từ chỗ A Hổ nhưng không có kết quả, giết người trong cơn nóng giận, hay chỉ đơn giản là có thù oán với A Hổ, thừa dịp ra tay trả thù khi chỗ dựa của cậu vừa sụp đổ, trong mắt cảnh sát, điều này chẳng qua chỉ là chó cắn chó "báo thù" mà thôi.

Vì vậy, cảnh sát chỉ đi một vòng quanh khách sạn Thụy Bảo, xác định A Hổ đã bị sa thải vào ngày vụ án xảy ra, không ai biết tung tích của cậu sau khi nghỉ việc, để mặc Triệu Thúy Hoa, Nhạc Nhạc và một số người anh em khác "chờ đợi", cũng không có thêm kết quả nào nữa.

Với sự hiểu biết của Ân Gia Mính về cái đám đội mũ kê pi đó, bọn họ căn bản không hề nghiêm túc đi điều tra vụ án mạng của A Hổ.

Ngày này qua ngày khác, vụ án của A Hổ sẽ dần dần trở thành một bản án cũ, cuối cùng biến thành án treo, cũng như bao vụ án tương tự khác, mãi mãi không có khả năng rửa sạch oan khuất.

Nếu Ân Gia Mính không phải đeo trên lưng nỗi oan về tội cướp của giết người, nếu còn ở bên ngoài, cậu chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đòi lại công bằng cho A Hổ.

Nhưng cậu bây giờ chỉ là "tượng Bồ Tát qua sông, khó giữ được thân mình", đừng nghĩ đến việc dùng cách của bản thân để báo thù cho A Hổ, nếu Ân thiếu gia dám thò đầu ra trước mặt mọi người, nói không chừng kết cục còn thảm hại hơn so với việc bị người ta dùng dao đâm chết.

"Tôi cảm thấy mấu chốt của vụ án này... là tại sao A Hổ bị giết."

Diệp Hoài Duệ bày tỏ ý kiến.

"Lí do giết người không hơn không kém, đúng không? Cậu nghĩ xem, lí do dẫn đến cái chết của A Hổ là gì?"

【Anh nói đúng.】

Ân Gia Mính hít một hơi thật sâu, thoát khỏi những cảm xúc bi thương và đau đớn.

Trong nửa tháng qua, cậu đã quen với việc thảo luận về vụ án cùng Diệp Hoài Duệ như thế này.

【Giết A Hổ, còn có thể được lợi ích gì?】

Giết một mạng người không giống như giết một con chó, đây là muốn bất chấp nguy hiểm — huống chi nếu giết một con chó, càng phải lo lắng hơn về việc sẽ bị nó cắn cho một phát!

Một người lớn còn sống sờ sờ, có thể chạy, có thể kêu la và chống cự, một lần bất cẩn không chỉ dẫn tới khả năng thất thủ, mà còn mang đến nguy hiểm cho chính mình khi dính líu đến chuyện giết người — bị bắt vào tù, thậm chí còn bị mục tiêu giết ngược lại.

Hơn nữa, A Hổ trẻ tuổi khỏe mạnh, trông rất hung hãn và không dễ chọc, trên người không mang theo tiền, ăn mặc cũng không giống người giàu có, bất kể là ai, chỉ cần đầu óc không bị kẹp vô cửa, sẽ không có chuyện đi coi cậu nhóc là mục tiêu để cướp bóc giết người chỉ vì "kiếm tiền".

Đối với những gì cảnh sát nói, đây có thể là nhằm hỏi tin tức của Ân Gia Mính từ chỗ A Hổ, vậy thì càng vô nghĩa.

Cảnh sát đều theo dõi Triệu Thúy Hoa và A Hổ chừng nửa tháng, thế mà vẫn chưa thu được manh mối nào từ bọn họ, chẳng lẽ người qua đường chỉ cần tùy tiện đi hỏi hai câu là đã có thể tìm ra nguyên cớ rồi sao?

Lui lại một trăm bước mà nói, cho dù phạm nhân thực sự là vì tìm manh mối của Ân Gia Mính nên mới tiếp cận A Hổ, nếu không thể hỏi được bất cứ điều gì, chỉ cần bỏ đi là được, cũng không đến mức phải giết người như vậy.

Như thế, nếu không phải vì tiền, vậy thì cần nghĩ đến một khả năng khác.

—— Đối phương có mưu tính và lên kế hoạch từ trước, chỉ nhắm vào A Hổ để ra tay.

"Quan trọng hơn là thời gian và địa điểm tử vong của A Hổ."

Diệp Hoài Duệ nhắc nhở:

"Bản thân hai điểm này mâu thuẫn nhau, phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang