Edit: Lờ
Ân Gia Mính nhanh chóng trói đôi vợ chồng già trong phòng 205, sau khi xác định cả hai không thể thoát ra ngoài hoặc kêu cứu, cậu nhặt chiếc ba lô có cuốn từ điển lên, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường — đã sáu giờ kém năm.
Bên ngoài trời đã sáng choang, những người bán hàng rong và đồ ăn sáng, những nữ nông dân bán rau và bán cá, công nhân giao báo và sữa, ngoài ra còn có những người phụ việc cửa hàng đang hối hả vào ca sớm, tất cả đều đang lục tục xuất hiện trên khắp các con đường, ngõ hẻm.
Ân Gia Mính lo lắng trong lòng, một đường đi xuyên qua hành lang, chạy thẳng xuống lầu.
Lầu một trống không, cửa ra vào và cửa sổ của chủ nhà đều đóng chặt, dường như bọn họ vẫn chưa rời giường.
Ân Gia Mính bước nhanh đến cánh cổng sắt, tháo khóa, nới lỏng xích, mở cửa và rời khỏi tòa nhà.
—— Dường như tất cả đều vô cùng thuận lợi.
Ân Gia Mính yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm, kéo cao cổ áo, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Tuy nhiên, chưa kịp đi được vài bước, cậu đã nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra từ phía sau, sau đó có một ông già đứng trước cửa sổ, hướng ra đường lớn mà cao giọng hô to:
"Ân Gia Mính ở đây! Ân Gia Mính đang ở đây!!"
—— Đậu ×!!
Ân Gia Mính toát mồ hôi lạnh.
Chủ nhà năm nay đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, giọng nói có thể xuyên thấu tận hai con phố.
Ông cụ trước giờ đều ít ngủ, tờ mờ sáng vừa thức dậy, ông phát hiện ổ khóa của cánh cổng sắt đã bị ai đó cạy mở.
Lúc đó, ông chỉ nghĩ là có kẻ trộm đột nhập vào nhà, bèn lên lầu để kiểm tra, ai ngờ còn chưa lên đến đầu cầu thang, ông đã thấy cảnh Ân Gia Mính bắt trói con tin, ngang nhiên đột nhập vào phòng 205.
Có trách thì chỉ trách tỉ lệ xuất hiện gần đây của Ân thiếu gia trên các phương tiện truyền thông đại chúng là quá cao, mà vẻ ngoài anh tuấn của cậu lại càng dễ dàng để nhận biết.
Chủ nhà đã nhận ra danh tính của cậu dù chỉ lờ mờ nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt, ngay lập tức, ông chạy về phòng quản lý và gọi cho 999 để báo cáo.
Tiếng kêu của ông cụ ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người qua đường.
Ngay sau đó, nhiều người đã nhận ra cậu, cũng dồn dập hùa theo la tướng lên.
Ân Gia Mính biết mình không thể trốn được, chỉ đành cất bước chạy như điên, hy vọng có thể chạy đến nơi vắng người càng sớm càng tốt, rồi tìm cách lấy lại chiếc xe của mình được giấu ở sâu trong bãi rác.
Nhưng cậu chỉ chạy được qua hai con phố, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
—— Hỏng bét!
Ân Gia Mính thầm nghĩ không ổn.
Sở dĩ khu này có tên là "Đường Vĩ" bởi vì địa hình của nó rất đặc biệt, vừa vặn nằm kẹp giữa bến cảng và khe hồ, hình dáng uốn lượn hẹp dài, hơi giống cái đuôi heo.
Điều này cũng có nghĩa, "Đường Vĩ" giống như một cái rọ, chỉ có một cửa để ra vào, nếu cảnh sát từ bên ngoài bao vây đánh vào trong, chắc chắn sẽ giống như việc bắt ba ba trong rọ, khiến cậu kẹt chết trong đó.
Ân Gia Mính vừa chạy, vừa nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.
Nhưng trong một giây tiếp theo, bốn vị cảnh sát mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện ở con đường phía trước.
Không thể lường trước được, Ân Gia Mính cùng các vị cảnh sát lại oan gia ngõ hẹp đến vậy, ánh mắt họ chạm nhau, khoảng cách chỉ có 30 mét.
"Đằng đó!!!"
Cảnh sát chỉ vào Ân Gia Mính, cao giọng kêu to.
"Đậu ×!!!"
Ân Gia Mính quay đầu bỏ chạy.
Tất nhiên, cảnh sát không thể bỏ qua kẻ tình nghi mà họ đã mất công tìm kiếm suốt mười ngày trời, bèn một bên sử dụng bộ đàm để gọi chi viện, một bên cất bước truy đuổi cậu.
Bọn họ một người chạy, bốn người truy, băng qua phố xá ngõ hẻm, cảnh tượng vừa gay cấn kích thích vừa nguy hiểm trập trùng.
Khu vực này về cơ bản đều là nhà dân tự xây, địa hình phức tạp, nhiều chướng ngại vật. Thân thể Ân Gia Mính nhanh nhẹn, chuyên chọn những con hẻm yên tĩnh ít người qua lại, vừa chạy vừa đẩy ngã tất cả những thứ mà cậu có thể đẩy, gây thêm rất nhiều trở ngại cho những người muốn truy đuổi cậu.
Rõ ràng chỉ còn cách có vài chục mét, cảnh sát lại không thể đuổi kịp, thay vào đó, bọn họ bị mục tiêu ném càng lúc càng xa, sắp mất đi phương hướng.
Đúng lúc này, Ân Gia Mính đang ở phía trước đột nhiên vặn vẹo thân mình, chân cậu quẹo gấp, rẽ vào một con hẻm nhỏ phía bên phải.
"Các đơn vị chú ý! Các đơn vị chú ý!"
Một trong những cảnh sát chạy phía trước thở hồng hộc mà gào vào bộ đàm:
"Nghi phạm trốn vào hẻm Lồng Heo! Nghi phạm trốn vào hẻm Lồng Heo!"
Hắn vừa nói, cảnh sát cũng vừa đuổi theo.
Hẻm Lồng Heo rất hẹp, hẹp đến mức chỉ có thể chứa được hai người đi ở hai chiều, ngay cả xe đạp đi qua cũng phải nghiêng người để tránh.
Quan trọng hơn, đây là một "con hẻm mù", không có lối ra ở đầu bên kia.
Bốn cảnh sát rẽ vào con hẻm nhỏ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Ân Gia Mính.
Bọn họ chỉ nhìn thấy một căn nhà hai tầng ở cuối hẻm, cổng sân rộng mở, ngoài cổng có ba thanh niên đang ngồi xổm, không biết là đang ăn sáng hay đang làm gì, dường như chẳng biết tẹo nào về những huyên náo ồn ào ở ngoài kia, bản thân đang mải tám chuyện đến hăng say.
Cảnh sát trưởng đột nhiên nghệt mặt ra.
Hắn sải bước, đi đến chỗ của ba thanh niên trước mặt.
"A Hổ!"
Cảnh sát lạnh giọng quát hỏi: "Ân Gia Mính đang ở đâu!?"
Lúc này, ba người bọn họ mới có vẻ chú ý đến các vị cảnh sát ở đây, đặt bữa sáng đang ăn dở trong tay xuống, uể oải đứng dậy.
Cậu trai được gọi là "A Hổ" có bộ dáng khoảng chừng mười mấy tuổi, với một khối u máu đỏ tươi nằm trên má phải, nó làm cho vẻ ngoài xấu xí ban đầu của cậu sinh thêm ba phần dữ tợn.
"Làm sao!"
A Hổ thẳng thắn mà trừng mắt với cảnh sát trưởng, "Chúng tôi ăn sáng có phải đang cản đường các anh không?"
Sắc mặt cảnh sát ngay lập tức lộ vẻ khó coi.
Hắn chỉ vào căn nhà ở phía sau mọi người:
"Ân Gia Mính đang ở trong đó!"
Viên cảnh sát này đã sinh sống tại Đường Vĩ suốt mười năm nay, không chỉ nắm rõ như lòng bàn tay đối với địa hình khu vực này, còn hiểu rất rõ những tên "cứng đầu" đang hoạt động trong khu vực.
Hắn biết căn nhà hai tầng trước mặt là nhà của ông ngoại Triệu Thúy Hoa, sau khi ông lão qua đời, quyền tài sản đã được chuyển cho người thân duy nhất của ông.
Giờ đây, Ân Gia Mính đã biến mất khỏi thế gian sau khi rẽ vào hẻm Lồng Heo, trong khi A Hổ cùng những đứa em còn lại đang chặn cửa, trông như thể họ đang cố tình tìm kiếm rắc rối — hắn nghĩ bằng gót chân cũng biết, Ân Gia Mính chắc chắn đang được giấu trong căn nhà đó.
"Này nhé sếp Đặng, tôi nói, anh nói chuyện cũng cần phải có bằng chứng!"
Một thanh niên bên cạnh A Hổ vung vẩy nửa cái bánh hành chiên(*) trên tay, vẻ mặt lộ rõ sự khiêu khích:
(*) Bánh hành chiên: (loworld18923.wordpress.com)
"Con mắt nào của anh đã trông thấy Mính ca đang ở trong phòng?"
"Chỉ vậy thôi sao!"
Một người khác ở bên cạnh cũng đúng lúc phụ họa, trong lời nói ẩn giấu sự châm chọc:
"Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp đó! Các cụ có lệnh khám xét không vậy?"
Thái độ ngạo mạn của cả hai rốt cuộc cũng chọc giận các cảnh sát đang ở đây.
"Chúng tôi truy lùng kẻ đào tẩu, còn cần phải có lệnh khám xét sao!"
Một viên cảnh sát cao giọng quát hỏi:
"Nếu còn dám ngăn cản, chúng tôi sẽ tố cáo các cậu về tội chống người thi hành công vụ, một người hai người hốt hết về đi!"
Dứt lời, hắn giơ tay đẩy người thanh niên chặn đường ra.
A Hổ từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng chợt lách mình, thẳng thắn che chắn trước mặt anh em.
Hồi nhỏ cậu từng bị chấn thương ở đầu, trí thông minh vẫn có chút không theo kịp người bình thường, đầu óc lúc nào cũng như thiếu một sợi dây, không giỏi ăn nói, vừa thẳng thắn vừa ngây ngô, nhưng cũng là người cực kỳ coi trọng nghĩa khí, luôn luôn là người xông về phía trước mỗi khi gặp chuyện.
"Không được đi vào!"
A Hổ nhìn chằm chằm vào bốn vị cảnh sát với ánh mắt dữ tợn, tựa như một con sói đơn độc bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng:
"Tôi nói, không được đi vào!"
Trong chốc lát, bên ngoài căn nhà nhỏ, cả hai bên đều đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng cứng ngắc.
"Hầy, các anh em đang làm gì đấy?"
Một giọng nói đột ngột xen vào bên trong cuộc đối đầu căng thẳng.
Triệu Thúy Hoa mặc một chiếc áo phông Hawaii xanh đỏ lòe loẹt, chậm rãi đi xuống lầu.
Cậu thong thả dựa trên cửa một lúc, cười tủm tỉm rồi chào hỏi với cảnh sát trưởng:
"Ôi trời, thì ra là sếp Đặng, sáng sớm tinh mơ, ngài muốn dạy bảo điều gì sao?"
Triệu Thúy Hoa biết rõ còn hỏi, giọng điệu cực kỳ thiếu đòn.
Các cảnh sát nghe mà lòng muốn bốc hỏa, âm thầm nghiến răng.
"Chúng tôi nghi ngờ có một tên sát nhân đã vào căn nhà này."
Cảnh sát Đặng lạnh lùng đáp:
"Tên sát nhân cực kỳ nguy hiểm, bây giờ chúng tôi muốn vào bên trong để khám nhà!"
"Sát nhân ư? Tôi chẳng thấy ai vào nhà mình cả!"
Triệu Thúy Hoa vẫn cười giả ngu như cũ:
"Sếp Đặng, anh có chắc là các anh không nhầm lẫn gì không?"
Vài vị cảnh sát gần như bị cậu ta chọc giận tới mức thất khiếu bốc khói (*).
(*) Thất khiếu gồm: Hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
"Triệu Thúy Hoa!!"
Cảnh sát Đặng lạnh giọng quát:
"Tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, đừng ép chúng tôi phải sử dụng vũ lực!!"
Nghe tới bốn từ "sử dụng vũ lực", hai hàng lông mày của A Hổ đều dựng ngược lên, chuẩn bị xông về phía trước.
Triệu Thúy Hoa giơ tay ngăn cản A Hổ.
"Này, này, này, đừng có động một chút là hô đánh hô giết, thật là bạo lực!"
Cậu cười nói:
"Nếu các anh không tin, vậy hãy tự mình lên đó lục soát thử!"
Dứt lời, Triệu Thúy Hoa cũng thực sự xoay người sang một bên, nhường ra một con đường.
Sắc mặt A Hổ thay đổi đáng kể, hai thanh niên kia cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng khó tin.
Triệu Thúy Hoa không nói gì, chỉ lắc đầu với bọn họ, ra hiệu cho các anh em đừng hoảng sợ.
Bốn vị cảnh sát đã mất hết kiên nhẫn, đẩy Triệu Thúy Hoa ra, rút súng lục, lập tức xông thẳng vào căn nhà nhỏ.
"Phì Ba, An Tử, các cậu ở lầu một!"
Cảnh sát Đặng lớn tiếng truyền đạt chỉ thị:
"Đại Quân, theo tôi lên lầu hai!"
Vừa dứt lời, mọi người đã xông lên phía trước, rầm rập đi lên lầu.
Căn nhà nhỏ của ông ngoại Triệu Thúy Hoa không lớn, cách trang trí cũng vô cùng đơn giản, trên lầu hai chỉ có một phòng ngủ, cửa phòng đối diện với hành lang, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy phía dưới.
Vì vậy, cảnh sát Đặng chỉ vừa mới lên lầu, đã thấy cửa sổ phòng ngủ mở toang, gió thổi vù vù tràn vào trong phòng, khiến tấm rèm cửa bị thổi cho tung bay tứ phía.
"Đụ má nó!"
Cảnh sát Đặng mắng một câu thô tục, hai bước vọt vào phòng, đẩy cửa sổ nhìn lên, ngay lập tức, hắn tức đến mức muốn chết đi sống lại (*), gần như bị cao huyết áp tới nơi.
(*) Gốc là [tức đến mức "nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên"] cùng nghĩa với chết đi sống lại.
Hắn nhìn thấy một sợi dây leo núi được buộc rất rõ ràng trên lan can cửa sổ, đoạn cuối của sợi dây vẫn cứ treo như vậy đến một con hẻm khác đằng sau nhà, trên bệ cửa sổ còn in thêm hai cái dấu chân mới mẻ!
—— Tình hình không thể rõ ràng hơn, cho dù là A Hổ chặn đường hay là Triệu Thúy Hoa đang nói nhảm, bọn họ chỉ là mồi nhử để kéo dài thời gian mà thôi!
—— Thừa dịp đám đông đang đấu võ mồm ở trước cửa, Ân Gia Mính đã sớm nhảy qua cửa sổ rồi chạy thoát!
Lúc này, Triệu Thúy Hoa cũng đi theo sau hai người cảnh sát, tiến vào trong phòng.
Cậu vươn cổ ra để liếc nhìn phía ngoài cửa sổ, sau đó cười hì hì rồi xin lỗi cảnh sát Đặng:
"Ôi chao, thật ngại quá, ngày hôm qua tôi phơi lạp xưởng ở ngoài cửa sổ, quên đem dây cất đi."
"Triệu Thúy Hoa, cậu được lắm!"
Cảnh sát Đặng xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thúy Hoa, sau đó bóp chặt bộ đàm, đưa đến bên miệng, nói:
"Các đơn vị chú ý! Các đơn vị chú ý! Kẻ tình nghi đã chạy trốn vào phố Bảo Viên, có khả năng đi theo hai hướng: phố Bảo Thịnh ở phía đông hoặc phố Bảo Lợi ở phía tây, xin các đơn vị chú ý chặn lại!
Nói xong, hắn tiện đường va vào người chủ nhà, cùng với những đồng nghiệp đang nổi giận đùng đùng, nhanh chóng rời khỏi căn nhà nhỏ, đuổi theo phương hướng mà Ân Gia Mính có thể đã chạy trốn.
——————————
Vài dòng tám nhảm:
Mấy ông nội cảnh sát sau đợt này chắc phải đi truyền nước biển gấp :)))))))) bị quay vòng còn hơn cả chong chóng, còn đụng phải thanh niên Thúy Hoa không thể giả trân hơn :)))))))) Xin tặng cái meme này cho quý dị cảnh sát hé :>>>
Anh em người ta đấy, chỉ trừ lúc kể ra bí mật ba nốt ruồi trên mung deet thì tất cả đều okela nhe :))))))))