Edit: Lờ
"Ân Gia Mính?"
Đợi cả nửa ngày chưa thấy đối phương trả lời, Diệp Hoài Duệ có chút bất an, sợ người nọ lại bị mất kết nối một cách khó hiểu.
【...Không có gì.】
Ân Gia Mính lắc đầu, quăng hết những liên tưởng chẳng lành về việc mất liên lạc ở trong tâm trí, đồng thời cũng cố gắng làm cho giọng nói của mình trông phấn chấn nhất có thể:
【Thế nào, tro giấy cùng với vụn cát tôi đưa, anh có tìm ra được gì không đó?】
Diệp Hoài Duệ "Ừ" một tiếng, trả lời:
"Quả thật có một chút."
【Hử?】
Ân Gia Mính lập tức vực dậy tinh thần:
【Anh đã tìm được cái gì?】
"Trước tiên, về cát sỏi mà cậu tìm thấy ở nhà của Đới Tuấn Phong."
Diệp Hoài Duệ suy nghĩ, quyết định bắt đầu với một kết luận đơn giản:
"Chúng nó thực sự đến từ cảng Phục Long."
Đối với một pháp y, không khó để có thể chứng minh điều này, chỉ cần đối chiếu kỹ hình dạng, màu sắc, kích thước và hình thái của hai hạt cát, cũng như thành phần của các hạt đen có lẫn trong chúng.
【Tôi biết ngay mà!】
Diệp Hoài Duệ nghe thấy một tiếng "bốp" rõ ràng từ phía Ân Gia Mính truyền đến, không biết là vỗ bàn hay vỗ đùi.
【Hèn chi, nếu không phải là Đới Tuấn Phong đã tự mình đến cảng Phục Long, thì cũng là bọn cướp đã đến nhà của ông ta!】
Ân Gia Mính nói:
【Vậy thì Đới Tuấn Phong chắc chắn có liên quan gì đó với bọn cướp!】
"Đúng vậy."
Diệp Hoài Duệ cười:
"Tình hình trước mắt chính là như thế."
Tinh thần của Ân Gia Mính đang cực kỳ phấn chấn, như thể cảm thấy chính cậu sắp được rửa sạch oan khiên vậy.
【Còn đống tro giấy đó thì sao? Anh có phát hiện ra cái gì không?】
"Có."
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Phần lớn văn bản trên đống tro tàn không hoàn chỉnh, tôi chỉ có thể ghép một số từ và cụm từ lại với nhau. Tất nhiên, một số từ trong đó vẫn là do tôi tự suy đoán."
【Không thành vấn đề!】
Ân Gia Mính thúc giục,【Anh nói về nó trước đi!】
"Có một cụm từ trên tro giấy ghi là 'be careful'."
Khi Diệp Hoài Duệ nói, anh nhúng tay vào nước, viết hai từ này xuống mặt bàn.
"Còn có từ 'Don't', theo sau có lẽ là một chữ 't', tôi không chắc từ đó là gì."
Vừa nói, anh vừa tiếp tục viết:
"Tôi cũng tìm thấy 'take action', là nửa sau của từ, nhưng rất có thể là 'After', và quan trọng nhất là, 'you get 10%'."
【〖Hãy cẩn thận〗...】
Ân Gia Mính phiên dịch từng cụm từ một:
【〖Đừng〗...〖hành động〗...〖Sau đó〗... Và,〖mày lấy 10%〗?】
Cậu suy nghĩ một chút,【Cộng với những gì tôi tìm thấy là〖ngày 21 tháng 7〗... Đậu ×!】
Ân Gia Mính nhanh chóng kết hợp những từ ngữ này ở trong đầu, cũng tự mình bổ não ra một bản kế hoạch phạm tội cực kỳ chi tiết:
【Đây là nói về vụ cướp vào ngày 21!】
"Mười phần trăm là gần nửa triệu đô la."
Diệp Hoài Duệ nói:
"Đó là số tiền khá hấp dẫn đối với một người đang ở trong tình trạng khủng hoảng tài chính, phải không?"
【Phải.】
Ân Gia Mính nở nụ cười lạnh lùng, nói:
【Đáng tiếc, ông ta chẳng ngờ được, bản thân không những không nhận được tiền mà còn bị giết chết để bịt miệng.】
"Như vậy, vấn đề bây giờ lại quay về điểm xuất phát."
Diệp Hoài Duệ ngồi vào bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn hai lần:
"...Nếu Đới Tuấn Phong bị bọn cướp diệt khẩu, như vậy, bọn chúng sẽ làm thế nào để ngụy trang thành một vụ tự sát?"
Ân Gia Mính:【...】
Cậu cũng không trả lời được.
Thật vậy, mặc dù đã có hai loại bằng chứng là cát sỏi và tro giấy, nhưng chỉ cần một ngày không tìm ra bằng chứng chắc chắn để chứng minh cho cái chết của Đới Tuấn Phong trong vụ án đó, cậu sẽ không thể nào báo cảnh sát được.
Huống chi, Ân Gia Mính có thể giao cuốn từ điển cho Diệp Hoài Duệ, nhưng pháp y Diệp lại không có cách nào đảo ngược thao tác, để Ân thiếu gia đến từ ba mươi chín năm trước lấy được bằng chứng mà anh đã thu xếp.
Hơn thế nữa, ngay cả khi Diệp Hoài Duệ chơi hack, thực sự có thể "dịch chuyển" mọi thứ trở về, những bằng chứng kỳ lạ viển vông như vậy cùng với ý kiến giám định ở trong đó, chắc chắn sẽ khiến tòa án Kim Thành thừa nhận đây chính là "gặp quỷ".
Diệp Hoài Duệ và Ân Gia Mính bỗng rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Tầng hầm thật yên tĩnh.
【...A Duệ?】
Sau một lúc, Ân Gia Mính ngập ngừng hỏi:
【Anh vẫn còn ở đó chứ?】
"Ừ."
Đầy đầu Diệp Hoài Duệ đều đang nghĩ xem Đới Tuấn Phong đã chết như thế nào, nghe thấy Ân Gia Mính gọi mình, anh chợt hoàn hồn, "Tôi ở đây, làm sao vậy?"
【Không có gì.】
Ân Gia Mính cúi đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ kém năm.
Cậu đoán, những người canh gác của đội xây dựng sắp đi tuần ở đây, bèn nhanh chóng vươn tay hạ độ sáng của ngọn đèn dầu, sau khi xác định cửa sổ trên mái nhà đã đóng, cậu mới hạ giọng nói:
【Thời gian cũng không còn sớm, anh...】
Ân Gia Mính lắp bắp,【Đi nghỉ ngơi trước đi...】
Thật vất vả mới được một lần online nói chuyện với Diệp Hoài Duệ, thực ra Ân Gia Mính còn rất muốn nói thêm vài lời với anh.
Nhưng hiện tại đã nói xong vụ án, A Duệ cũng có vẻ hơi lơ đãng, cậu cho rằng Diệp Hoài Duệ đang mệt mỏi, lại càng đau lòng vì anh gần đây luôn thay cậu mà hối hả chạy ngược chạy xuôi, cậu cầm lòng không đặng, mở miệng thúc giục anh đi nghỉ ngơi sớm hơn.
Nhưng sau khi nói xong, cậu lại thoáng cảm thấy hối hận.
Đặc biệt là khi nghĩ đến lần sau không biết khi nào trời mới mưa, một loại cảm xúc khó tả tràn vào trong lòng, dường như là khúc mắc bên trong xen lẫn phiền muộn, khiến Ân thiếu gia hận không thể quay ngược thời gian, rút lại những gì mình vừa nói.
"Không sao, tôi còn chưa buồn ngủ."
Diệp Hoài Duệ nở nụ cười:
"Tôi định ngồi lâu hơn một chút... để ở cùng..."
Anh vốn muốn nói "Ở cùng cậu cho đến khi mưa tạnh", nhưng lại cảm thấy lời này nghe quá mập mờ, bèn tạm thời đổi thành: "Dù sao cũng không có việc gì phải làm."
Ân Gia Mính vui mừng khôn xiết, khóe môi bất giác cong lên.
【Vậy chúng ta cứ thoải mái ngồi tâm sự nhé?】
Từ tận đáy lòng, cậu hy vọng cơn mưa sẽ kéo dài hơn một chút, để cậu có thể được nói chuyện với A Duệ càng nhiều hơn.
Diệp Hoài Duệ cười nói: "Được rồi, cậu muốn tâm sự chuyện gì?"
Hai người chỉ có thể liên lạc trong lúc giông bão, mỗi lần nói chuyện cũng chỉ được khoảng nửa tiếng, thực sự là không đủ.
Mấy lần trước bọn họ còn phải xác nhận thân phận của nhau, thảo luận vụ án, nghiên cứu chứng cứ, muốn nói thêm vài câu lại chỉ sợ không kịp giờ, căn bản là không có cơ hội để nói chuyện phiếm.
Lần này, thật chẳng dễ dàng để nói xong việc chính mà còn có thêm chút thời gian rảnh rỗi, Diệp Hoài Duệ cảm thấy, "tùy ý tâm sự" có vẻ là một lựa chọn không tồi.
Ân Gia Mính nói:
【Mà này, chắc anh đã nhìn thấy bộ dáng của tôi rồi đúng không?】
"Tất nhiên."
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Đạo diễn Triệu có rất nhiều ảnh của cậu, tôi đều xem hết rồi."
Trong lòng anh thì thầm bổ sung: Hơn nữa, ông ấy còn để ảnh của cậu ở cuối phim, dựa theo phòng bán vé để tính, e rằng đã có hàng triệu người xem qua rồi.
【Hầy, quả nhiên.】
Ân Gia Mính thở dài một hơi:
【Thật là quá bất công, tôi còn chưa biết anh trông như thế nào nữa.】
Diệp Hoài Duệ: "!!"
Tim anh nhảy mạnh một nhịp, không biết vì sao lại có chút sốt sắng:
"Cậu hỏi cái này để làm gì?"
Ân Gia Mính cười:【Chỉ là tò mò mà thôi.】
Diệp Hoài Duệ đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Ngày nay, con người đã sớm hình thành quen không rời với các ứng dụng mạng xã hội trên điện thoại di động. Thậm chí, cư dân mạng ở Nam bán cầu chỉ cần bật camera lên, chụp ảnh tự sướng rồi gửi đi, bên kia sẽ có thể nhìn thấy diện mạo của người đó trong nháy mắt.
Diệp Hoài Duệ bây giờ đã có điện thoại di động và kết nối internet, nhưng Ân Gia Mính lại chênh lệch múi giờ ba mươi chín năm với anh, dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể đảo ngược thời gian, đem những đồ vật của anh chuyển về bên cậu.
Diệp Hoài Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, cười hỏi: "Vậy cậu nghĩ tôi trông như thế nào?"
【Tôi cảm thấy, anh trưởng thành trông sẽ rất đẹp.】
Ân Gia Mính chỉ mất vài giây để trả lời.
Bị nhốt trong mật thất là điều vô cùng khổ sở, nếu không tìm ra thứ gì đó để giết thời gian, sẽ dễ khiến người ta bị ngột ngạt đến phát điên.
Trong khoảng thời gian cực kỳ buồn chán ấy, cậu đã cân nhắc qua vấn đề này không biết bao nhiêu lần, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra mà không hề nghĩ ngợi.
Diệp Hoài Duệ không ngờ Ân Gia Mính lại có thể trả lời thẳng thắn và dứt khoát như vậy, mặc dù anh biết dáng dấp của mình khá được, cũng không khỏi có chút đỏ mặt khi nghe thấy.
Anh giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
【Giọng nói của anh rất êm tai.】
Ân Gia Mính cười đáp:
【Tôi nghĩ, anh trông sẽ rất trắng trẻo sạch sẽ, dáng vẻ văn nhã lịch sự, có thể còn đeo kính mắt, hơi giống học sinh, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái và thân thiết...】
Cậu nhẹ nhàng bổ sung một câu:
【...Cũng thật dễ khiến người ta động lòng.】
"Cậu nói cái gì?"
Diệp Hoài Duệ nghe không rõ lắm, tưởng rằng mưa sắp tạnh nên tín hiệu lại không tốt, bèn vô thức ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía cửa sổ.
Đúng là mưa rơi không còn dày đặc như trước, nhưng những hạt mưa to bằng hạt đậu vẫn đập tanh tách vào mặt kính thủy tinh của cửa sổ.
Những lời nói mập mờ như vậy, đương nhiên Ân Gia Mính không còn mặt mũi nào để lặp lại lần nữa.
Cậu nhanh chóng chuyển chủ đề:
【Đúng rồi, tôi còn tưởng tượng xem anh sẽ giống ai đấy.】
Diệp Hoài Duệ vừa nghe đã thấy hứng thú, "Chà, cậu cảm thấy tôi giống ai vậy?"
【Chẳng hạn như: Trương ○○, Thái × ×, Vạn ※※...】
Ân Gia Mính nói một hơi về các minh tinh nổi tiếng vào cuối thập niên 70 và đầu thập niên 80,【Tôi cảm thấy, anh ít nhiều cũng sẽ trông giống họ.】
Đáng thương cho Diệp Hoài Duệ thuộc thế hệ sau thập niên 90, có khoảng cách mười một thế hệ với Ân Gia Mính, anh chưa bao giờ nghe nhiều về các minh tinh gạo cội, chỉ có thể lấy điện thoại ra để tìm kiếm ngay tại chỗ, còn phải lựa ra ảnh thời còn trẻ của bọn họ.
"Thì ra là vậy..."
Diệp Hoài Duệ lướt xem một vòng, cảm thấy những người mà Ân Gia Mính đưa ra tuy đều là những anh chàng đẹp trai, ôn hòa, nho nhã nhưng về ngoại hình hay khí chất lại không giống mình cho lắm, không khỏi có chút thất vọng:
"Đáng tiếc, tôi không giống với họ."
【Vậy à.】
Ân Gia Mính cũng cảm thấy khá tiếc nuối,【Vậy thì anh hình dung một chút xem anh trông giống ai đi?】
Diệp Hoài Duệ thầm nghĩ chuyện này rất xấu hổ, bảo anh phải hình dung như thế nào bây giờ, anh không có da mặt dày để khoe khoang chính mình còn đẹp trai hơn họ đâu!
"Dù sao thì..."
Anh hắng giọng, "Loại chuyện này không quan trọng, cậu không cần để ý."
【Không, nó rất quan trọng.】
Ân Gia Mính dứt khoát nói:
【Tôi rất muốn trông thấy anh, A Duệ.】
Trái tim Diệp Hoài Duệ lệch một nhịp, những ngón tay đang buông thõng bên hông không khỏi siết chặt lại.
【Nếu lần này tôi có thể rửa sạch oan khiên...】
Giọng nói của Ân Gia Mính tuy trầm thấp, nhưng từng câu từng chữ đều được nói thật rõ ràng:
【Ba mươi chín năm sau, tôi nhất định sẽ đến gặp anh.】
Cậu nhẹ nhàng nở nụ cười:
【Chỉ là khi đó, anh đừng ghét bỏ một ông già có nếp nhăn trên mặt như tôi nhé.】
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Tin tôi đi, bây giờ nhìn lại các mảnh ghép tưởng chừng như không có bất kỳ manh mối nào, nhưng nó sẽ trở thành bằng chứng mạnh mẽ cho việc tìm ra kẻ sát nhân thực sự trong tương lai! ⊙ ▽ ⊙
Ân thiếu gia: Tôi muốn gặp mặt offline! Muốn gặp mặt offline! Chờ tôi ¥ @ # ¥ gặp mặt offline! (đặt cờ)