Edit: Lờ
Thứ Sáu, ngày 6 tháng 8 năm 2021, 8 giờ 30 phút sáng.
Bên trong sở Giám định Xét nghiệm Tư pháp thuộc cục Cảnh sát Tư pháp Kim Thành.
Cảnh sát Hoàng ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng của Diệp Hoài Duệ.
Hành lang của sở Giám định Xét nghiệm Tư pháp là hình chữ "L", có một góc ngoặt 90 độ, cảnh sát Hoàng lại làm việc hấp tấp, bước đi rất nhanh.
Khi hắn đi tới góc ngoặt của hành lang, trước mặt có một ai đó đang đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ chạy tới, thật không may, khi vừa mới đối mặt đã đụng phải nhau.
"Trời ×!"
Cảnh sát Hoàng tay chân nhanh nhẹn, vào thời điểm quan trọng đã vội vàng lùi lại, miễn cưỡng tránh né chiếc xe trước mặt.
Nhưng động tác của hắn quá lớn, không cẩn thận đã quăng ra một vài trang giấy trong tay, "soàn soạt" rơi khắp sàn nhà.
"Á, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
Người đàn ông đẩy xe liên tục xin lỗi, khom lưng nhặt từng tờ tài liệu rơi trên mặt đất, nhét trả lại cho cảnh sát Hoàng: "Thật ngại quá!"
"Không sao."
Cảnh sát Hoàng nhận ra người thanh niên mặc đồng phục trước mặt, chính là "ngỗ công" ở trong sở, đã làm việc ở đây nhiều năm rồi.
Người được gọi là "ngỗ công" là những nhân viên vận chuyển hoặc chôn cất thi thể.
Bất cứ thi thể nào cần được đưa về sở đều do người này phụ trách đưa ra đưa vào, còn thường xuyên đi cùng xe để đến hiện trường vụ án, cho nên cảnh sát Hoàng đều đã từng gặp mặt nhiều lần, ít nhiều cũng nhận ra người quen, biết anh ấy mang họ Uông.
Người này còn khá trẻ, trông chừng ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao khỏe, nói ít làm nhiều, cần cù chăm chỉ, việc thu gom và khiêng xác cũng không bao giờ ngại dơ hay ngại mệt, cảnh sát Hoàng có ấn tượng khá tốt về anh ấy.
Bình thường, vào những lúc ngỗ công Uông không thu dọn tử thi thì sẽ thường xuyên hỗ trợ những công việc lặt vặt, đưa chút hàng mẫu hoặc vật tư tiêu hao(*) qua lại giữa các phòng ban khác nhau trong sở. Bây giờ, nhìn thấy người này đẩy chiếc xe nhỏ và lướt nhanh trên hành lang như vậy, chỉ sợ là đang phải đi chạy việc lặt vặt trên người.
(*) Vật tư tiêu hao là vật sau khi qua một lần sử dụng thì bị mất đi hoặc không giữ được tính đất, hình dáng và tính năng sử dụng ban đầu của nó, ví dụ như: bơm kim tiêm, bông, gạc, dây nịt, kim luồn, dây truyền, các loại chỉ, khẩu trang y tế, găng tay, mũ phẫu thuật, que thử đường huyết, que thử thai...
"Không sao, không có gì!"
Cảnh sát Hoàng cất tài liệu đi, "Tiểu Uông, chú em không sao chứ?"
Ngỗ công Uông lắc đầu mỉm cười, để lại một câu 'Thế ngài cứ bận việc của ngài đi', rồi đẩy chiếc xe nhỏ, đi thẳng vào thang máy tải hàng.
"Ôi, người làm công ăn lương, cuộc sống nào có dễ dàng!"
Cảnh sát Hoàng nhìn bóng lưng của ngỗ công Uông, lắc đầu thở dài, sau đó chuyển hướng đi về văn phòng của Diệp Hoài Duệ.
Lúc này, Diệp Hoài Duệ đang nghe điện thoại ở bên trong.
Cơn giông hôm qua đến sớm, sau giờ ngọ thì trời đã mưa tầm tã.
Lúc đó Diệp Hoài Duệ vừa ra khỏi nhà của Tư Đồ Đan Ni, không thể bỏ dở công việc mà chạy về nhà, đương nhiên cũng không có cách nào để thực hiện trao đổi với người nào đó đang bị nhốt trong mật thất.
Nhưng dù sao thì kết quả mà anh mong muốn vẫn chưa có, Diệp Hoài Duệ chỉ có thể đè nén những lo lắng và bận tâm vô cớ trong lòng, làm xong những gì anh có thể làm bên phía anh trước đã.
"...Được, biết rồi."
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là cảnh sát Hoàng, anh liền giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho hắn đợi một phút, "Ừ, vậy thì tôi sẽ qua sau... Tạm biệt."
Nói xong, anh cúp điện thoại, mỉm cười với cảnh sát Hoàng, rồi để hắn ngồi xuống nói chuyện:
"Thế nào rồi, bên anh có tiến triển gì mới không?"
"Này, thực sự có đấy!"
Cảnh sát Hoàng hoàn toàn không khách sáo, tiện tay kéo lấy cái ghế rồi ngồi xuống, quơ quơ mấy tờ giấy A4 trong tay: "Con gái của Tư Đồ Anh Hùng, chúng ta đã tìm thấy rồi."
Diệp Hoài Duệ nhướng mày, "Thực sự ở Kim Thành sao?"
Dứt lời, anh nhận lấy mấy tờ giấy đó rồi cúi đầu nhìn.
Tài liệu vừa rồi rơi xuống đất, cảnh sát Hoàng chỉ vội vàng cất đi mà không hề sắp xếp lại. Vì vậy, khi Diệp Hoài Duệ lấy nó về, số trang đã bị lộn xộn, hai trang thậm chí còn bị lộn ngược cả trên dưới.
Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ đọc của Diệp Hoài Duệ.
Anh nhanh chóng đọc xong vài tờ, hiểu được sơ lược vấn đề.
Tư Đồ Anh Hùng có một cô con gái tên là Tư Đồ Yến, khi vụ cướp xảy ra năm 1982, cô bé mới 11 tuổi, còn đang là học sinh tiểu học chưa hiểu chuyện gì.
Sau đó, cô bé nhập cư đến Canada cùng với mẹ mình, mẹ cô tái hôn, cha dượng là một người bản địa Trung Quốc, vì vậy cô đã lấy họ của cha dượng và đổi tên thành "Vương Yến".
Vương Yến năm nay 51 tuổi, bà ấy đã sinh sống ở Canada trong 32 năm, mãi đến tận 7 năm trước mới về nước. Hiện tại, bà ấy đang kiếm sống ở Kim Thành, làm thu ngân trong chuỗi siêu thị 24 giờ.
"Bà ấy bị tai nạn xe hơi ở Canada vào năm 2007, cánh tay trái đã bị cắt cụt từ dưới khuỷu tay. Sau khi trở về Trung Quốc vào năm 2014, bà ấy đã nộp đơn xin xác định mức độ khuyết tật tại địa phương và đơn xin CSSA(*)..."
(*) CSSA: Hỗ trợ An sinh Xã hội Toàn diện
Diệp Hoài Duệ lật đến đơn xin của Vương Yến để được hỗ trợ an sinh xã hội toàn diện, thấp giọng nói:
"À... Xem ra tình hình kinh tế của Vương Yến không được tốt cho lắm."
"Không sai."
Cảnh sát Hoàng gật đầu:
"Bà ấy đã trải qua hai cuộc hôn nhân ở Canada, nhưng cả hai đều kết thúc bằng ly hôn, hiện tại cũng không có con cái, sống một mình trong một căn nhà cho thuê ở phố Mỹ Hoa."
Hắn nhìn lướt qua tài liệu, lấy ra một tờ:
"Xem này, lịch trình làm việc của bà ấy — tất cả đều là ca đêm! Năm mươi tuổi rồi mà vẫn ngày ngày thức đêm như vậy, chỉ vì khoản trợ cấp ca đêm ít ỏi đó!"
Diệp Hoài Duệ cảm thán nói:
"Có vẻ bà ấy đã phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn trong suốt những năm này."
"Còn không phải sao!"
Cảnh sát Hoàng cười nói:
"Giờ tôi hơi tin rằng bố cô ấy không giao số đồ ăn trộm được cho hai mẹ con. Nếu không, với hàng trăm nghìn đô la dự phòng, họ đã không sống ở Canada hơn 30 năm rồi mà vẫn nghèo khó, cuối cùng phải quay lại sống nhờ trợ cấp xã hội."
"A! đúng rồi!"
Nghe cảnh sát Hoàng nhắc đến vợ của Tư Đồ Anh Hùng, Diệp Hoài Duệ bỗng nhớ ra mình cần phải hỏi một câu:
"Mẹ của Vương Yến thế nào rồi?"
"Tôi vẫn đang tìm cách chứng thực bên phía Canada."
Cảnh sát Hoàng trả lời: "Nhưng căn cứ theo lời nói của chính Vương Yến, mẹ bà ấy đã mất vì bệnh tật cách đây mười năm rồi."
Diệp Hoài Duệ nhướng mày: "Ồ? Nói như vậy, anh đã liên lạc với Vương Yến rồi sao?"
"Hầy, đừng nhắc tới nó nữa."
Nghe Diệp Hoài Duệ nói đến cái này, cảnh sát Hoàng ngay lập tức lộ ra vẻ mặt như giẫm phải cứt chó khi vừa ra khỏi cửa.
"Cộng sự của tôi gọi điện thoại cho Vương Yến. Đối phương vừa nghe hắn nói 'Bà có phải là con gái của Tư Đồ Anh Hùng hay không', bỗng giống như bị giẫm lên đuôi, không hề giải thích bất cứ cái gì mà mắng cộng sự của tôi thành đầy đầu máu chó!"
Cảnh sát Hoàng lắc đầu, "Tóm gọn một câu, thái độ cực kỳ bất hợp tác."
Diệp Hoài Duệ không ngạc nhiên chút nào trước phản ứng của Vương Yến.
Dù sao, trong số những người thân ruột thịt bỗng có một người là kẻ cướp của giết người, những tổn thất mà cả gia đình phải gánh chịu là rất lớn.
Ngay cả khi người nhà hoàn toàn không liên quan đến vụ án, họ vẫn sẽ phải đối mặt với sự kiểm soát chặt chẽ của cảnh sát, bị những người trong cuộc chán ghét và khinh thường, phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận và vô số rắc rối liên tiếp về sau.
Cuộc sống của khá nhiều người sẽ bị đảo lộn vì điều này, hoàn toàn đi theo một hướng khác.
Trong hoàn cảnh đó, không ít người nhà khó có thể tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng, kiệt quệ, rồi nảy sinh tâm lý uất hận và chán ghét cùng cực, thậm chí còn đem chuyện này trở thành một vết sẹo không thể nào khép lại, hễ ai nhắc đến sẽ nổi giận với người đó.
Những người nhà có tính tình ôn hòa và biết lắng nghe như bà cụ Tư Đồ và bà La thì không sao, nhưng nếu đụng phải người có tính khí nóng nảy, chẳng cần giải thích đã trực tiếp mắng té tát người ta rồi.
Diệp Hoài Duệ vỗ vai cảnh sát Hoàng như đang an ủi: "Hầy, vất vả cho người anh em rồi."
"À đúng rồi."
Cảnh sát Hoàng nhớ tới mục đích đến đây của mình:
"Bọn tôi tính đi tìm Vương Yến, trực tiếp nói chuyện với bà ấy."
Hắn hỏi Diệp Hoài Duệ:
"Không phải anh cần ADN của thân nhân để chứng minh thân phận của bộ hài cốt sao? Đi cùng nhau đi."
Không ngờ, Diệp Hoài Duệ lại lắc đầu:
"Không được, tôi không đi đâu."
Anh chỉ vào điện thoại di động của mình:
"Tôi có hẹn với Đại học Kim Thành, sẽ đi qua đó ngay bây giờ."
Cảnh sát Hoàng rất ngạc nhiên:
"Thế nào, các anh đã có 'kết quả' rồi sao?"
"Cũng gần như vậy."
Diệp Hoài Duệ cười nói:
"Tôi đã quan sát rất kỹ trước đó rồi, chắc sẽ có kết quả trong hôm nay."
"Anh định dùng ADN của bà cụ đó để xét nghiệm hả?"
Cảnh sát Hoàng dù gì cũng là cảnh sát tư pháp xử lý các vụ án lớn trong nhiều năm, ít nhiều vẫn có một số kiến thức chung về pháp y:
"Tư Đồ Đan Ni là em gái của Tư Đồ Anh Hùng, Vương Yến là con gái của gã. Xét về tỷ lệ trùng hợp thì chắc hẳn con ruột đáng tin cậy hơn anh chị em mà nhỉ?"
Căn cứ theo xác suất di truyền dễ hiểu nhất, bỏ qua các yếu tố như đột biến, một nửa số gen của con cái là đến từ cha hoặc mẹ, nhưng xác suất giữa anh chị em là không hoàn toàn chính xác, độ giống nhau có thể hơn một nửa hoặc cũng có thể ít hơn một nửa, thậm chí có thể là 0% trong trường hợp lý thuyết cực đoan nhất.
Vì vậy, cảnh sát Hoàng đã rất kinh ngạc khi Diệp Hoài Duệ vẫn kiên trì sử dụng ADN của Tư Đồ Đan Ni dù biết còn có người con gái tên là Vương Yến.
"Không, anh không hiểu, có giải thích một hồi cũng không rõ được."
Diệp Hoài Duệ vẫy tay:
"Đúng là bởi vì Vương Yến là con gái của Tư Đồ Anh Hùng, không, chính xác hơn, bởi vì Tư Đồ Anh Hùng là cha của Vương Yến, nên càng không thể sử dụng."
Cảnh sát Hoàng: "???"
Điều này đã làm đảo lộn nhận thức chung về xét nghiệm di truyền mà hắn từng biết.
"Anh hãy giải thích cho tôi!"
Hắn bắt lấy Diệp Hoài Duệ đang chuẩn bị ra ngoài, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Thế nhưng, Diệp Hoài Duệ lại đang sốt ruột muốn đi đến Đại học Kim Thành, cho nên anh không có thời gian để phổ cập khoa học cho cảnh sát Hoàng.
"Tóm lại, anh cứ đi tìm Vương Yến để hỏi chuyện trước đi."
Anh khéo léo thoát khỏi vuốt sắt của cảnh sát Hoàng, "Chờ tôi xong việc, trở về rồi sẽ nói rõ với anh!"
——loworld18923.wordpress.com——
Cùng lúc đó, cũng tương tự ngày 6 tháng 8, nhưng cách đây ba mươi chín năm, vào năm 1982.
Trong tầng hầm của biệt thự, Ân Gia Mính đứng ở trên ghế, thoáng nhìn ra bên ngoài thông qua tấm kính trên ô cửa sổ.
Ở thời không bên này vừa mới trải qua một trận mưa lớn, nước mưa đã sạch sẽ cuốn trôi lớp tro bụi bám vào mặt kính, Ân Gia Mính có thể nhìn rõ ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, xuyên qua khoảng trống giữa những ngọn cỏ dài ngắn khác nhau, còn có thể lờ mờ trông thấy giàn giáo cao cao được làm bằng những thanh tre dài ở phía xa.
"Chao ôi, lại là một ngày mới nữa."
Ân Gia Mính thở dài một hơi, đóng chặt cửa sổ, trèo xuống ghế tựa, tiện tay xé đi một tờ lịch treo tường.
"Đã là ngày mười sáu."
Đúng vậy, kể từ khi xảy ra vụ cướp, cậu đã ở lại trong căn phòng bí mật này hơn nửa tháng trời.
Cậu thực sự sắp khâm phục về sức chịu đựng của mình.
—— Nếu không phải còn có thể trông cậy vào A Duệ nhà cậu, Ân Gia Mính rất hoài nghi cậu sẽ sớm bị nhốt đến mắc bệnh tâm thần.
Nhưng ngày hôm qua Diệp Hoài Duệ không có xuất hiện, điều này đương nhiên đã khiến cho Ân thiếu gia cảm thấy vô cùng gian nan.
Trải qua những ngày tiếp xúc này, cậu cũng đã đoán ra được quy luật.
Nói như vậy, A Duệ, "Nhân viên nhà nước" khám nghiệm tử thi, làm việc năm ngày trong một tuần, về cơ bản sẽ không xuất hiện vào ban ngày từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật thì có thể nghỉ ngơi, đôi khi trời mưa vào ban ngày, anh cũng sẽ dành thời gian để trò chuyện mấy câu với cậu.
Cho nên, để phối hợp với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Hoài Duệ, Ân Gia Mính thường thức trắng đêm từ thứ hai đến thứ sáu, để phòng trường hợp đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Hoài Duệ — dù sao ban ngày cậu cũng không có việc gì làm, bèn dứt khoát dùng khoảng thời gian đó để ngủ bù.
Những đêm mất ngủ quá mức yên tĩnh và buồn tẻ rất thích hợp cho việc suy nghĩ.
Sau khi trò chuyện với Diệp Hoài Duệ, Ân Gia Mính đã có một số phỏng đoán mới về tình hình của bản thân.