Edit: Lờ
"Nói một chút về nó đi?"
Chương Minh Minh ăn xong một mớ vịt quay, cầm ly trà sữa lạnh trên bàn uống một ngụm, "Sao ông lại có hứng thú với vụ án cũ đó?"
"Chỉ đơn giản cảm thấy vụ án này rất thú vị thôi."
Diệp Hoài Duệ tuyệt đối sẽ không nói cho Chương Minh Minh biết về trải nghiệm "Gặp quỷ" của mình, dù sao chính anh đến bây giờ cũng không có cách nào tin được chuyện đó.
Anh ăn xong một phần vịt quay đã thấy khá no bụng, vì vậy cũng không động vào bánh mì xíu mại, "Còn nữa, vụ án đó quả thực có chút kỳ lạ."
"Ồ? Kỳ lạ như thế nào?"
Chương Minh Minh rất tò mò, "Chẳng lẽ giống như trong phim, Ân Gia Mính bị người khác giả mạo thay thế thành hung thủ?"
Diệp Hoài Duệ liếc mắt nhìn người bạn xấu xa này một cái, trong lòng thầm nghĩ lúc trước cậu không phải rặt một đường từ chối xem phim sao, kết quả lại là xem hết toàn bộ《Đại án Kim Thành》rồi.
"Có phải là giả mạo thay thế hay không thì khó mà nói..."
Diệp Hoài Duệ mở hộp đồ ăn, lấy ra một chiếc bánh tart Bồ Đào Nha.
Món bánh tart Bồ Đào Nha ở quán này làm rất tốt, vỏ bánh giòn, nhân bánh có màu vàng nâu, khi cắn vào sẽ thấy vị sữa quyện với vị thơm ngọt của caramen, là vị ngọt nhưng không ngấy, rất mềm và rất thơm.
Diệp Hoài Duệ híp mắt hài lòng, nói nốt nửa câu nói chưa xong kia:
"Thế nhưng, ông không cảm thấy có quá nhiều người chết trong vụ án này sao?"
"Đúng vậy, chín mạng người."
Chương Minh Minh cảm thấy cả mười phần đều không hiểu: "Điều này không phải vừa vặn nói rõ mấy tên giặc cướp kia quá tàn nhẫn sao?"
"Trên thực tế, còn có nhiều hơn chín mạng người."
Diệp Hoài Duệ đem nửa cái bánh tart trứng còn lại đưa vào trong miệng, một phát bắt được ống tay áo của người bạn tốt:
"Nhị Minh, đi thôi, theo tôi đến phòng lưu trữ, chúng ta xem lại hồ sơ một lần nữa!"
"Cái gì, ông nói ngay bây giờ sao??"
Chương Minh Minh thực sự muốn phát điên:
"Nhưng bây giờ đang là giờ nghỉ trưa mà!"
Nhưng Diệp Hoài Duệ chẳng nói chẳng rằng đã kéo hắn đi ra khỏi cửa.
Chương Minh Minh chỉ có thể ngậm nửa cái bánh mì xíu mại, bị bạn tốt của mình mạnh mẽ lôi đến phòng lưu trữ.
——loworld18923.wordpress.com——
"Ôi chao, pháp y Diệp, anh lại muốn mượn cái này à?"
Viên cảnh sát trong phòng lưu trữ lấy tập tài liệu "Đại án Kim Thành" trên kệ, đưa cho Diệp Hoài Duệ, cười đùa nói:
"Anh chắc sẽ đọc thuộc lòng nó luôn nhỉ?"
Diệp Hoài Duệ ký tên vào sổ mượn, cười với viên cảnh sát, "Có thể đã đọc thuộc lòng rồi, nhưng tôi còn muốn nhìn lại một số bức ảnh khác."
Dứt lời, anh cầm lấy hồ sơ, bước nhanh đến khu vực đọc sách, đem nó bày ra trước mặt Chương Minh Minh.
"Tôi nên bắt đầu nói như thế nào đây?"
Diệp Hoài Duệ sắp xếp lại từ ngữ, quyết định nói lại từ đầu, "Đêm hôm đó, kho bạc của chi nhánh Phúc Thọ thuộc ngân hàng Đại Tân được chính tay giám đốc chi nhánh mở ra, ông có biết chuyện này không?"
Chương Minh Minh gật đầu.
Bất cứ ai biết một chút về vụ án đều rõ, vào khoảng nửa đêm ngày 21 tháng 7 năm 1982, ba tên cướp có mang theo vũ khí đã cạy cửa và đột nhập vào nhà của Xa Phương – giám đốc chi nhánh Phúc Thọ thuộc ngân hàng Đại Tân.
Bọn côn đồ đã giết chết vợ cùng hai đứa con còn chưa thành niên của Xa Phương, sau đó bắt ông làm con tin, tiến vào ngân hàng thông qua hệ thống nước ngầm và ra lệnh cho giám đốc mở cửa kho bạc.
Sau đó, Xa Phương đã hết giá trị lợi dụng, liền bị bọn chúng bắn chết.
Khi cảnh sát chạy đến nơi, họ tìm thấy xác của Xa Phương đang nằm trong một góc của kho bạc, ông ấy bị trúng hai phát đạn, đã nhắm mắt xuôi tay từ lâu.
Cảnh sát Kim Thành về sau đã suy đoán, đây có thể là một vụ "Lão hổ bắt cóc" đã được tính toán từ trước.
Giống như những con hổ săn mồi, những kẻ sát nhân đã mất nhiều thời gian điều tra và theo dõi con mồi của chúng, sau đó lợi dụng đúng thời cơ để ra tay, chỉ với một đòn duy nhất, máu lạnh và tàn nhẫn, rất chuyên nghiệp.
"Đúng, chính là như vậy."
Diệp Hoài Duệ quen cửa quen nẻo đem hồ sơ lật giở từng tờ về các thông tin của Xa Phương.
Chương Minh Minh cũng tò mò mà lật qua lật lại.
Là một thợ chụp ảnh pháp y, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn vào những bức ảnh.
Trong ảnh, Xa Phương có vóc người hơi mập mạp, mặc bộ đồ ngủ màu xanh xám, dựa lưng vào tường trong tư thế một nửa ngồi xuống.
Trên ngực thi thể có hai lỗ máu, một bên trái và một bên phải, lỗ bên phải hơi thấp hơn, có thể là nằm gần xương sườn thứ chín hoặc thứ mười, vị trí cũng tương đối lệch, gần đến mặt trước của nách, lỗ đạn bên trái nằm ngang với độ cao của xương sườn thứ tư hoặc thứ năm, hơn nữa nó gần như ở ngay chính giữa. (*)
(*) Hình ảnh minh họa: Chấm đỏ là lỗ đạn nha.
Không cần nhìn vào kết quả khám nghiệm tử thi, Chương Minh Minh tính toán, viên đạn bên trái rất có thể đã bay vô giữa tim rồi.
"Cảnh sát tìm thấy hai đầu đạn trong thi thể của người quá cố, và hai vỏ đạn cũng được tìm thấy ngay tại hiện trường."
Diệp Hoài Duệ chỉ vào dấu vết đạn trong hồ sơ, nói với Chương Minh Minh:
"Cả hai viên đạn đều được bắn ra từ cùng một khẩu súng lục."
Tất nhiên, bọn sát nhân có nhiều hơn một khẩu súng, nhưng rõ ràng từ kết quả giám định này, khả năng cao là cùng một người đã nổ súng.
"Ra tay thật là tàn nhẫn."
Chương Minh Minh tặc lưỡi, "Xem ra tên xả súng đã rất quen với việc giết người."
Quả thật, hai phát súng đều nhắm vào những điểm trọng yếu ở ngực, tài thiện xạ vững vàng và chuẩn xác, không nhìn ra một chút do dự.
Ba mươi chín năm trước, luật pháp và trật tự của thế giới không ở cùng một mức độ như bây giờ, tội phạm hoành hành, coi mạng người như cỏ rác, việc giết một người cũng giống như giết một con gà, căn bản sẽ không có nửa điểm thương hại.
Khi cảnh sát Kim Thành thiết lập hồ sơ về những tên cướp khi đó, họ suy đoán, một số đồng bọn của Ân Gia Mính có lẽ đều là những kẻ vong mạng sống trong thế giới ngầm.
"Nhưng điều đó có nghĩa là gì?"
Chương Minh Minh vẫn không hiểu.
Diệp Hoài Duệ gõ gõ vào tập hồ sơ hai lần bằng bàn tay đeo găng mỏng, quay sang giải thích cho bạn tốt của mình:
"Lý do bọn côn đồ nhắm vào Xa Phương, là bởi vì ông ta có thể mở cửa kho bạc trong khoảng thời gian không thuộc giờ hành chính."
Chương Minh Minh gật đầu, "Tôi biết."
Trong hầu hết các trường hợp, mục tiêu của những vụ "lão hổ bắt cóc" thường là những người giàu có, hoặc những người có thể tiếp xúc với khối tài sản khổng lồ cùng các nguồn dữ liệu độc nhất vô nhị.
Vế đầu là để đòi tiền chuộc, trong khi vế sau yêu cầu đối phương giúp bọn chúng đạt được những điều kiện nhất định nào đó.
Năm đó, chi nhánh Phúc Thọ của ngân hàng Đại Tân có kho bạc tốt nhất ở Kim Thành, bọn đạo tặc có thể đào đường nước ngầm và đột nhập vào ban đêm, nhưng bọn chúng không có cách nào để xâm nhập vào kho bạc kiên cố ấy, và lựa chọn duy nhất chính là bắt cóc Xa Phương – giám đốc chi nhánh, để làm con tin mở cửa cho chúng.
Diệp Hoài Duệ nhìn về phía đồng chí Nhị Minh, "Nhưng trên thực tế, lúc đó, ngoại trừ Xa Phương, còn có một người khác có thể mở cửa hầm."
Chương Minh Minh cảm thấy khá bất ngờ: "Còn có ai?"
"Giám đốc an ninh của chi nhánh Phúc Thọ thuộc ngân hàng Đại Tân."
Diệp Hoài Duệ đem hồ sơ lật tới hai trang sau, để lộ một trang hồ sơ cá nhân đã được sao chép, "Ông ta tên là Đới Tuấn Phong."
Chương Minh Minh cúi đầu nhìn liếc qua một cái, nhướng mày: "Người đó thực sự đã chết rồi sao?"
"Ừm."
Diệp Hoài Duệ trả lời:
"Ông ta đã chết, và vào ngày gây án, người ta tìm thấy ông ta đã treo cổ tại nhà riêng của mình."
Ba mươi chín năm sau, tờ giấy đã ngả sang màu vàng sẫm, mực từ bản sao đã bị bong tróc ra nhiều, ảnh chụp cùng chữ viết đều đã hơi mờ nhạt.
Trong bức ảnh đen trắng nhỏ tầm hai inch, người đàn ông khoảng chừng ngoài bốn mươi tuổi, với hai má gầy gò, xương gò má nhô cao, đôi môi dày, ngoại hình trông hết sức bình thường.
Đối với tài liệu chứa thông tin cá nhân, nó được viết bằng tiếng Bồ Đào Nha, nét chữ không đẹp lắm nhưng cũng không mắc lỗi chính tả, nhìn ra được là người có gia giáo.
"Đới Tuấn Phong đã treo cổ tự tử trong căn nhà mà ông ta đang thuê, để lại một bức thư tuyệt mệnh và không có dấu vết của sự xâm hại đến từ người ngoài tại hiện trường."
Diệp Hoài Duệ dừng một chút:
"Cảnh sát Kim Thành nhận định, có lẽ Đới Tuấn Phong đã tự tử vì ông ta đã xem báo cáo về vụ cướp trên ti vi, lo lắng rằng ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm, áp lực trong lòng quá lớn nên đã lựa chọn tự sát."
Anh chỉ vào người đàn ông trung niên gầy gò trong bức ảnh:
"Cảnh sát đã khép lại vụ án này bởi đây là trường hợp tự sát thông thường, tôi cũng không tìm thấy tập hồ sơ kết án của Đới Tuấn Phong. Ở đây ông ta chỉ được gọi là "người có liên quan", nên hồ sơ lưu trữ cũng cực kì đơn giản.
Chương Minh Minh lật qua lật lại ở phía sau.
Quả nhiên, tài liệu liên quan đến Đới Tuấn Phong chỉ vỏn vẹn có ba trang.
Trang đầu tiên là bản sao hồ sơ hắn vừa xem, trang thứ hai là sổ điều tra quan hệ giữa các cá nhân của giám đốc Đới, và trang cuối cùng là bản báo cáo tự sát, cùng với hai bức ảnh được ép plastic — Đó là tất cả dấu vết của một người còn sót lại trên thế giới này.
"Tôi muốn cho ông xem, là cái này."
Diệp Hoài Duệ lấy hai tấm ảnh ép plastic ra, đưa tới trước mặt bạn tốt, "Nhìn thật kỹ cổ của ông ta."
Hai bức ảnh, một bức được chụp tại hiện trường, thi thể của Đới Tuấn Phong đã được đặt xuống, nằm trên mặt đất; bức còn lại là chụp cận cảnh, trên cổ của người chết bị thít chặt tạo thành cái rãnh sâu hoắm.
Theo ý kiến của thợ chụp ảnh pháp y chuyên nghiệp, hai bức ảnh này chụp cực kỳ xấu, từ khoảng cách đến góc chụp, từ lấy nét đến ánh sáng, Chương Minh Minh đều có thể nhận ra đầy lỗi trong đó.
Ngay cả khi những bức ảnh này đã được ép plastic, chúng cũng sẽ bị phai mờ dần theo thời gian, rất khó để có thể nhìn thấy các chi tiết nhỏ.
Chương Minh Minh chỉ có thể đứng dậy, đi tới tủ đựng hồ sơ lấy ra một cái kính lúp, nghiêm túc quan sát bức ảnh, "Cái này... nhìn qua giống như có hai cái rãnh treo vậy?"
"Rãnh treo" là vết tích trông giống như mương rãnh được hình thành do sợi dây đè ép lên da cổ khi treo cổ.
Số lượng rãnh treo liên quan đến số vòng dây đè ép trực tiếp vào da trong quá trình thắt cổ và có thể có nhiều hình dạng khác nhau như tách rời, song song hoặc chéo nhau.
Trong ảnh, có hai cái rãnh treo trên cổ của giám đốc bộ phận an ninh Đới Tuấn Phong, rãnh dưới sâu và rãnh trên nông, hai rãnh này gần như hoàn toàn chồng lên nhau, chỉ được chia thành hai khu vực tương đối rõ ràng ở vị trí gần sau tai.
Chương Minh Minh nheo mắt lại, quan sát thêm một chút, chiều rộng của hai rãnh treo là như nhau — ít nhất điều đó chứng tỏ, các sợi dây tạo thành hai vòng trên cổ phải có cùng độ dày hoặc tương tự nhau.
Bởi vì chỉ có một bức ảnh được chụp từ góc này, đồng chí Nhị Minh không thể đánh giá được những vấn đề mấu chốt như hình dạng của sợi dây quấn cổ và kiểu thắt nút, nhưng...
"Nhưng đây là một rãnh treo điển hình, phải không?"
Hắn dùng cán bút khoa tay múa chân một chút trên cổ của người đã khuất:
"Sợi dây chạy ngang trước cổ, vòng qua hai bên cổ, chạy xiên ngược lên trên và kéo dài ra phía sau dọc theo góc hàm dưới ra sau tai rồi lên đến tận chân tóc..."
Chương Minh Minh dùng tay làm ra động tác dây thừng siết chặt trên cổ mình, "Rất giống như tự sát."
Thật vậy, có thể thấy trong các bức ảnh, dấu vết của cái rãnh này thực sự giống các rãnh treo điển hình hơn.
Bởi vì sự nghẹt thở cơ học trong quá trình cổ bị siết chặt, sợi dây vòng qua cổ giống như một chiếc cà vạt, các vết siết thường sẽ nằm ngang và giống nhau, thay vì tiếp tục xuyên qua góc hàm dưới đến sau tai và ra sau đầu như trong bức ảnh.
Vết siết rất khó để loại bỏ.
Ngay cả khi kẻ sát nhân thực hiện hành vi giết chóc rồi dùng dây thừng treo người lên, giả vờ đây là một vụ tự tử sau khi siết cổ nạn nhân, thì vết siết trước đó vẫn hằn sâu trên cổ nạn nhân, cho phép cảnh sát và các pháp y dễ dàng nhìn thấu thủ đoạn của gã.
"Nhưng ông không cảm thấy, người này chết quá trùng hợp rồi sao?"
Diệp Hoài Duệ nhìn chằm chằm bạn tốt của mình, "Ông ta là người thứ hai có thể mở được cửa kho bạc, nhưng ông ta đã chết sau khi vụ án xảy ra cách đó không lâu."
"Thời đó, mất đến hàng triệu đô la mỹ trang sức, trách nhiệm đè thẳng xuống, ông ta hẳn là sợ có người đến lột da đi?"
Chương Minh Minh không đồng tình cho lắm.
"Có lẽ do cảm thấy bản thân đằng nào cũng phải chết, chi bằng tự mình kết liễu còn hơn."
Hắn nhún vai một cái:
"Trừ khi ông cho tôi đến xem hiện trường trực tiếp, nếu không, chỉ riêng hai bức ảnh này, tôi không thể nhìn thấy điều gì đáng ngờ trong đây."