Edit: Lờ
Cầu thang được xây dựng ở ngay chính giữa của tòa nhà, tại lối vào có cổng sắt chắn ngang, chốt cửa sử dụng dây xích dày bằng ngón tay để quấn thành từng vòng, còn dùng thêm một chiếc ổ khóa sắt to bằng nửa lòng bàn tay để khóa lại.
Ân Gia Mính nhìn trái ngó phải một chút, xác định cả bốn phía đều không có người, bèn nhanh chóng đi đến cạnh cửa, tháo xuống móc khóa treo trên thắt lưng.
Có một món đồ trang trí không quá bắt mắt trên móc khóa của cậu, kích thước có lẽ chỉ bằng chiều dài của ngón trỏ và độ dày của ngón út, nhưng lại có thể bẻ ra một số thanh sắt có hình dạng khác nhau, trông giống như một con dao quân đội Thụy Sĩ đã được cải tiến.
(*) Dao quân đội Thụy Sĩ:
Tuy nhiên, "người trong nghề" chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết, thứ này chuyên môn được dùng để đi cạy khóa.
Nhờ vào kinh nghiệm bôn ba nơi đầu đường xó chợ hồi đó, Ân Gia Mính thực sự là một kẻ tam giáo cửu lưu, nghề nghiệp lung ta lung tung nào cũng từng tiếp xúc qua một ít, bao gồm cả cách dùng một vài thanh sắt để cạy khóa cửa.
Cậu đã kết thúc cuộc chiến trong vòng một phút.
Tiếp theo, Ân Gia Mính nhẹ chân nhẹ tay tháo ổ khóa ra, nới lỏng dây xích, cẩn thận từng li từng tí mở cửa sắt thành một khe hở mà cậu có thể chui qua, chen vào trong cánh cửa, đem dây xích quấn lại như cũ và móc lại ổ khóa.
Bằng cách đó, trừ khi đến gần hơn để kiểm tra, nếu không, sẽ không ai để ý rằng cửa sắt đã thực sự bị mở, hơn nữa còn đang trong trạng thái không hề khóa lại như vậy.
Động tác của Ân Gia Mính rất nhẹ nhàng, ngay cả khi mở cánh cửa sắt ra cũng chỉ có tiếng cọ xát rất nhỏ, không hề kinh động tới bất kỳ ai.
Sau đó cậu băng qua hàng hiên, đi đến hành lang ở bên trong lầu một.
Hành lang cực kỳ tối tăm, nguồn sáng duy nhất là một bóng đèn có công suất thấp.
Người chủ kiêm quản lý của tòa nhà sống trong các căn hộ ở lầu một, nơi gần hành lang nhất, mọi người đều đã ngủ say, trong phòng tối đen như mực, không để lại một ánh đèn nào.
Ân Gia Mính nhanh chóng bước lên lầu.
Lầu hai cũng giống lầu một, hành lang chật chội, ánh sáng không đủ, không có một nửa bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ân Gia Mính bước nhanh đến cửa phòng 206 nằm ở tận cùng phía bắc của hành lang, sau đó giở lại trò cũ, đi cạy khóa cửa.
May mắn thay, chủ tòa nhà chưa kịp cho người tiếp theo thuê lại căn nhà ma ám này.
Chẳng qua người chủ cho thuê rõ ràng đã dọn dẹp sơ qua căn nhà này một lần, đồ đạc đều được phủ bằng vải trắng, một số đồ dùng cá nhân nhìn giống như của Đới Tuấn Phong đều được chất thành đống ở trong góc phòng, cũng không biết để đó nhằm đợi người nhà tới mang đi, hay chỉ coi như đống rác cần hốt lại để dọn dẹp.
"Ôi, cái này mới thực sự đau đầu."
Ân Gia Mính vò xù tóc mình, bất đắc dĩ mà lẩm bẩm:
"...Tất cả đều là như vậy, còn có thể tìm ra một chút gì sao?"
Trước đó, Diệp Hoài Duệ đã dặn dò cậu, phải tỉ mỉ quan sát xem có dấu vết nào của người ngoài vào nhà hay không, chẳng hạn như dấu chân, tóc, tách trà, v.v. đặc biệt là ngưỡng cửa, bệ cửa sổ và nhà vệ sinh, là những khu vực trọng điểm cần lưu ý.
Ngoài ra, cũng nên kiểm tra xem có nhiều tách hoặc trà cụ ở trong quầy bếp hay không, có tàn thuốc ở trong gạt tàn hay không, nếu như có thể tìm thấy thứ gì đó giống như một sợi dây có thể được dùng để "treo cổ", cũng cần phải mang nó đi chung...
Một, hai, ba, bốn điều cần phải chú ý, Ân Gia Mính đều nhớ rất rõ, nhưng bây giờ bước vào và nhìn thấy, trong lòng cậu ngay lập tức lạnh lẽo như băng.
Rốt cuộc đã hơn một tuần trôi qua, không biết mấy ngày nay có bao nhiêu người ra vào cái căn nhà nhỏ bé từng có người chết này.
Cậu tùy tiện cầm đèn pin chiếu qua, có thể nhìn thấy các dấu giày nằm ngang dọc tứ tung trên sàn nhà, chồng chồng chéo chéo lên nhau, nhìn thoáng qua cũng thấy có ít nhất từ bốn đến năm mẫu, căn bản không thể phân biệt được là của ai với ai.
Không còn cách nào, Ân Gia Mính đành phải tạm thời bỏ qua những dấu chân nằm trên mặt đất, bật đèn pin lên, ngồi xổm trước đống đồ linh tinh đó, bắt đầu lục tung từng cái một, cố gắng tìm kiếm những thông tin hữu ích.
Người thuê đã treo cổ tự tử trong nhà, biến nhà ở thành nhà ma, đối với chủ nhà thì không thể nào mà không phẫn uất. Ân Gia Mính thậm chí còn cảm thấy, cho đến bây giờ chủ nhà vẫn chưa đem vứt tất cả đồ đạc của Đới Tuấn Phong, đã xem như khá tốt bụng rồi.
Đồ đạc của Đới Tuấn Phong không hề ít, nhưng đều là những thứ lặt vặt tầm thường, cũng không có gì đặc biệt.
Cậu còn lục ra ba bức thư, hai bức gần đây nhất là hóa đơn thanh toán và hóa đơn tiền điện viết bằng tiếng Bồ Đào Nha, bức còn lại là thỏa thuận ly hôn do vợ cũ của giám đốc Đới gửi.
Ân Gia Mính nhanh chóng xem qua một lần, rồi đặt chúng trở lại.
Cậu kiểm tra rất kỹ càng, tính đến thời điểm lật xong đống đồ này, cũng vừa tròn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc này đã là 5 giờ 20 phút, bên ngoài cửa sổ thấp thoáng lộ ra một tia nắng ban mai yếu ớt.
Đáng tiếc, cho đến tận bây giờ, Ân Gia Mính vẫn chưa có thu hoạch gì.
—— Trời sắp sáng rồi, tối đa năm phút nữa, mình nhất định phải rời đi.
Ân Gia Mính một bên tự nói với bản thân, một bên nhặt một chiếc áo sơ mi trắng nằm trong đống đồ, lật qua lật lại cái túi, chẳng có gì cả.
Đúng lúc này, cậu nhìn thấy một cái lon sắt bị áo sơ mi che lại.
Đó là một hộp bánh quy nhỏ, trên mép hộp có nhiều vết xám đen ngắn ngủn, ai là người hút thuốc cũng có thể nhận ra đây là dấu vết do tàn thuốc để lại.
Hiển nhiên, Đới Tuấn Phong đã sử dụng cái lon sắt này như một cái gạt tàn.
Ân Gia Mính nhớ đến lời nhắc nhở của Diệp Hoài Duệ, cậu liền trải chiếc áo sơ mi trắng vừa kiểm tra xuống đất, sau đó lật ngược lon sắt, đổ hết đồ ở bên trong ra.
Điều khiến Ân Gia Mính ngạc nhiên chính là, có không ít thứ ở trong cái lon này, nhưng không phải đầu mẩu thuốc lá mà là một số vụn than với nhiều kích thước khác nhau, giống như tro tàn sinh ra khi giấy tờ bị đốt cháy.
Tim Ân Gia Mính đột ngột nhảy lên.
Cậu lấy dụng cụ cạy khóa của mình, rút ra một thanh sắt mỏng, thật cẩn thận mà gẩy một chút.
Có thể là do hộp bánh quy quá nhỏ, không gian bên trong không đủ, tờ giấy trong đó còn chưa hoàn toàn bị đốt cháy, một số chỉ bị cháy xém ở bên ngoài, vẫn còn giữ nguyên hình dạng ban đầu, không giống như tro giấy thông thường sẽ vỡ vụn khi chạm vào.
Ân Gia Mính căng thẳng nín thở.
Bởi vì cậu chú ý tới, có một mảnh giấy đang nằm trong đó, mặc dù bị ngọn lửa và nhiệt độ cao làm cong hoàn toàn, các mép giấy đều đã bị cháy, nhưng khi dùng thanh sắt gẩy nhẹ cuộn giấy ra, thì phát hiện phần chính giữa vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu thậm chí có thể phân biệt được mấy chữ trên đó — "y, 21s"
Ân Gia Mính cầm đèn pin trong tay, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên giấy một lúc.
Trong đầu cậu hiện ra một mốc thời gian:
—— July, 21st.
—— Ngày 21 tháng 7.
Đó là ngày xảy ra vụ cướp tại chi nhánh Phúc Thọ thuộc Ngân hàng Đại Tân, cũng là ngày mà Đới Tuấn Phong treo cổ tự sát.
Trái tim của Ân Gia Mính đập loạn xạ, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Nhưng từng giây từng phút đang trôi qua, cậu cũng biết không thể chậm trễ thêm nữa, bèn vội vàng lôi ra một cuốn từ điển bìa cứng từ trong đống đồ, kẹp tất cả tro tàn cùng vụn giấy vào giữa trang bìa và mục lục, sau đó đặt cuốn từ điển vào ba lô.
Đây là cách Diệp Hoài Duệ dạy cậu để bảo tồn tài liệu bằng giấy, nhưng Ân Gia Mính không nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng.
Làm xong việc này, đã là 5 giờ 45 phút sáng.
Mùa hè ở phương nam, mặt trời mọc từ rất sớm, trước sáu giờ sắc trời cũng đã hửng sáng.
Ân Gia Mính biết, nếu cậu không mau rời đi, có lẽ sẽ không thể đi được nữa.
Cậu xách ba lô, xoay người đi ra ngoài.
Căn hộ mà Đới Tuấn Phong thuê nằm ở tận cùng phía bắc của tòa nhà, có cửa sổ duy nhất quay về hướng đông nam.
Chủ nhà đã vén rèm cửa sổ ra, lúc này ánh nắng ban mai vô tư chiếu vào trong nhà xuyên qua cửa kính, vừa vặn chiếu xuống trước ngưỡng cửa huyền quan (*).
(*) Huyền quan: là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Tầm mắt của Ân Gia Mính thuận theo ánh sáng mặt trời mà nhìn xuống một cách tự nhiên, đột nhiên cậu nhìn thấy thứ gì đó trong khoảng trống của ngưỡng cửa, có vẻ là do ánh nắng phản chiếu mà hơi lóe sáng một chút.
Đó là một vài viên cát sỏi nhỏ không mấy bắt mắt, có tính chất nửa trong suốt với màu vàng xám, những viên nhỏ thì giống như bụi phấn, còn những viên lớn thì có kích thước chỉ khoảng hai hoặc ba milimet.
Trong số những hạt cát mịn này, có hai hạt màu đen có kích thước bằng lỗ kim.
Ân Gia Mính: "!!"
Một tia sáng lóe lên trong đầu, gần như trong nháy mắt cậu đã nghĩ đến một khả năng.
Ân Gia Mính lập tức bỏ ba lô xuống, lấy một cuộn băng keo trong suốt từ gác lửng, xé ra một đoạn, dính một ít cát mịn nửa trong suốt cùng với những hạt đen không rõ ràng, sau đó dán mẩu băng keo vào mặt trong của bìa cứng cuốn từ điển.
Tiếp theo, cậu lại cầm từ điển lên, kéo mở cửa phòng.
Đáng tiếc, vận may tích góp cả một đêm của Ân Gia Mính dường như tàn lụi khi mặt trời mọc.
Một giây sau khi cậu mới mở cửa, cửa phòng 205 bên cạnh cũng đồng thời mở ra.
Một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài năm mươi đang cầm trong tay ống nhổ, cùng bốn mắt nhìn nhau với Ân Gia Mính.
Người phụ nữ căn bản không nghĩ tới, trong căn phòng 206 đã bị bỏ trống hơn một tuần nay lại có một người đột ngột xuất hiện như vậy.
Bà sững sờ nhìn Ân Gia Mính, sắc mặt chuyển từ bàng hoàng sang khiếp sợ, sau đó há to miệng, môi run rẩy: "Ân —"
Động tác của Ân Gia Mính còn nhanh hơn cả giọng nói của bà cô.
Cậu xông lên phía trước một bước, một tay chống lấy ván cửa, tay kia chặn lại tiếng thét chói tai mà người phụ nữ sắp buột miệng thốt ra.
"Loảng xoảng!"
Ống nhổ rơi xuống đất, "dạ hương"(*) vàng óng văng tung tóe trước cửa phòng 205.
(*) Dạ hương ở đây chỉ s.h.i.t á mn :')))) Đổ "dạ hương" xuất hiện trong xã hội tập thể kiểu cũ, dù ở nông thôn hay khu dân cư thành thị, khi người ta đi đại tiện, nếu không có bồn cầu xả nước thì dùng ống nhổ, sau đó bịt kín nắp và đợi xe chở phân vào ban đêm hoặc rạng sáng để đổ.
Ân Gia Mính giống như hoàn toàn nhập vai thành phản diện, một tay bịt miệng, một tay giữ người, đẩy người phụ nữ trở về phòng, đồng thời dùng đôi chân dài móc lại, đóng cửa cái "rầm".
Tuy nhiên, phước lành sẽ không đến lần lượt mà tai họa sẽ nối tiếp nhau (*), người phụ nữ trung niên ấy không đơn độc sống trong phòng 205.
(*) Gốc: phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đây là thành ngữ bên Trung, câu nói ám chỉ những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai. Tuy nhiên, nếu bạn đã dính đen đủi, những điều bất hạnh, tai ương sẽ lần lượt dội xuống.
Chồng bà — một người đàn ông trạc tuổi sáu mươi, mặc đồ ngủ, đi dép tông lào đứng trước cửa sổ tưới hoa, nghe thấy tiếng đóng cửa thì quay đầu lại, ngay lập tức bị dọa cho hồn bay phách lạc.
"Mày mày mày mày mày mày là ai!?"
Sắc mặt của người đàn ông trắng bệch, vô thức dựa lưng vào tường, kinh hãi chất vấn:
"Mày, mày, mày, mày tiến vào nhà của chúng ta, là, là muốn làm, làm cái gì!?"
——¥! @¥#!
Ân Gia Mính thực sự không biết phải nói gì nữa.
Cậu chỉ có thể nhặt một cái chân đèn bằng đồng đang được đặt ở huyền quan, đưa đầu nhọn vào yết hầu của người phụ nữ, lạnh giọng nói: "Không được la lớn, không được nói chuyện!"
Đôi mắt của người đàn ông trừng to, nhìn chằm chằm vào Ân Gia Mính với vẻ sợ hãi.
"Mày... mày là... cái tên... Ân, Ân..."
Môi ông run cầm cập, nói:
"Cái tên... cướp của giết người..."
"Đúng! Chính là tôi!"
Ân Gia Mính hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên:
"Trên người tôi có súng, nếu không muốn chết thì mau chóng câm miệng!"
Ân thiếu gia cao 1m88, thân thể cường tráng, chỉ cần nhìn vóc người, một tay cũng đủ để treo người đàn ông trung niên gầy gò kia lên đánh một trận.
Người đàn ông không dám phát ra tiếng động, chỉ nơm nớp lo sợ mà núp trong góc tường, để mặc cho Ân Gia Mính dùng băng keo quấn chặt lấy vợ chồng ông ta, rồi dùng khăn lông nhét vào miệng.
"Xin lỗi, mọi người phải vất vả nhẫn nại một khoảng thời gian!"
Ân Gia Mính vừa trói người vừa xin lỗi:
"Bây giờ tôi tuyệt đối không thể bị cảnh sát bắt được!"
——————————
Vài dòng tám nhảm:
Shock vải thiều cóc ổi sầu riêng, mình trước giờ cứ nghĩ cái ống nhổ chỉ đơn giản để nhổ bã trầu, khạc đờm các kiểu, ai dè lên Baidu đọc thêm cái "dạ hương" kia, mình kiểu "khoan dừng khoảng chừng là 2 giây"... lúc đó mình vừa ăn vừa edit mn ạ :')))))))))))))
Tội Mính Mính :))) đi tìm manh mối để giải oan kiểu gì mà toàn chọn trúng kịch bản phải sắm vai phản diện :>> này thì tôi có súng, này thì trói người bịt mồm :)))))) *Mính Mính bày tỏ bất lực sâu sắc*