• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Thứ Ba, ngày 27 tháng 7, bảy giờ ba mươi lăm phút tối.

Diệp Hoài Duệ lái xe vào bãi đậu xe ngầm của một khu chung cư cao tầng, sau khi đậu xe, anh đi qua hai tầng gác cổng, sau đó dùng thẻ ra vào tạm thời do nhân viên bảo vệ đưa cho để đi thang máy, lên thẳng đến tầng 30.

Căn hộ này là một căn hộ khá lớn dành cho những người sống một mình, theo giá bất động sản ở Kim Thành, nếu không có tài sản từ hàng chục triệu đô trở lên thì căn bản không thể mua được nó.

Cùng với an ninh nghiêm ngặt và sự riêng tư tốt, những người sống trong tòa nhà này không phú thì quý, nhiều người trong số họ đều là những người nổi tiếng và có địa vị trong xã hội.

Ở tầng 30 là nơi ở của vị đạo diễn nổi tiếng Kim Thành, Triệu Thúy Hoa.

Diệp Hoài Duệ chỉ là một pháp y nho nhỏ, cho dù là người mới đến và có tiếng tăm trong ngành, nhưng để có được thông tin liên lạc của một đạo diễn lớn tầm cỡ quốc tế, về cơ bản đã khó như đi gọi điện thoại cho Trương X Mưu (*), chưa kể đến việc đối phương đang còn trăm công nghìn việc, còn phải cố gắng dành ra thời gian để một mình đón tiếp anh.

(*) Trương X Mưu tức Trương Nghệ Mưu là một đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc.

May mắn thay, Diệp Hoài Duệ có một người cha giàu có, đến nỗi có thể dùng tiền để đi sai khiến ma quỷ.

Anh nhấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ trung niên người Philippines làm giúp việc trong nhà ra mở cửa cho anh.

"Dr.Diệp, phải không?"

Người phụ nữ nói tiếng bản địa Kim Thành không quá thành thạo, lịch sự mời anh vào phòng, "Ông ấy đang đợi anh ở trong phòng làm việc."

Dì đưa Diệp Hoài Duệ vào trong phòng làm việc, xoay người bước ra khỏi gian phòng và đi pha trà cho khách.

Triệu Thúy Hoa năm nay đã năm mươi chín tuổi, chẳng mấy chốc sẽ bước sang tuổi sáu mươi.

Nhưng có thể là do biết cách chăm sóc, hoặc đang trên đà phong độ đỉnh cao nên đạo diễn Triệu trông trẻ hơn tuổi thật đến cả chục tuổi, ánh mắt sắc bén, giọng nói vang dội và mạnh mẽ, mang theo mười phần trung khí, cùng với mười phần chuẩn mực của các ông trùm trong giới điện ảnh.

Triệu Thúy Hoa không hề tỏ ra tự cao tự đại trước mặt Diệp Hoài Duệ, mà giống như một vị trưởng bối hiền lành mà người ta hay nhắc đến, ông bắt tay với vị pháp y mà mình chưa biết tên này, vỗ vai anh một cách thân thiết, sau đó liền gọi anh ngồi xuống.

Lúc này, dì giúp việc bưng hai chung trà đến, cung kính đặt trước mặt hai người rồi nhanh chóng lui ra, thay bọn họ khép lại cửa phòng.

"Cháu trai."

Triệu Thúy Hoa cầm chung trà lên, lật nhẹ nắp ở mép chung lên, đưa đến đầu môi nhấp một ngụm:

"Cháu nói, cháu có chuyện muốn hỏi ta về vụ cướp từ ba mươi chín năm trước?"

Kể từ sau đợt bùng nổ phòng bán vé của《 Đại án Kim Thành 》, mức độ phổ biến của vụ án cũ này lại càng được thổi phồng trở lại.

Không ít người đã tìm đến ông để bắt quàng làm họ, từ nhà đầu tư cho đến các công ty môi giới lớn nhỏ, tất cả đều đang đặt câu hỏi, khi nào thì lão nhân gia ngài sẽ làm phần tiếp theo? Có cơ hội nào để hợp tác với ngài hay không?

Nhưng Diệp Hoài Duệ là một pháp y.

Mặc dù pháp y Diệp có ngoại hình rất ưa nhìn, đẹp trai cao ráo, hào hoa phong nhã, bàn luận về vóc người và sắc đẹp thì anh không có chút khác biệt nào so với người trong giới giải trí, nhưng anh lại là pháp y, làm công ăn lương cho cơ quan chính phủ.

Một pháp y dùng các quan hệ đặc biệt để tới gặp ông, mà mục đích gặp mặt còn vì một vụ án đã xảy ra từ ba mươi chín năm trước, điều này thực sự rất thú vị.

"Đúng là như vậy ạ."

Diệp Hoài Duệ ngồi thẳng lưng, giải thích cho Triệu Thúy Hoa lý do đến thăm:

"Đạo diễn Triệu, cháu xin phép ngài được hỏi một câu, ngài hoặc là người nào đó trong đoàn làm phim của ngài, có ai thực sự quen biết với Ân Gia Mính hay không?"

Triệu Thúy Hoa năm nay đã năm mươi chín tuổi, ba mươi chín năm trước là khoảng thời gian tươi đẹp của tuổi hai mươi, thực sự có thể tồn tại khả năng này.

Đạo diễn Triệu một tay chống đỡ quai hàm, không hề gật đầu hay lắc đầu, ngược lại hỏi: "Cháu trai, tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Bởi vì những bộ phim của ngài thực sự rất hay."

Diệp Hoài Duệ mỉm cười:

"Cháu thực sự yêu thích bộ phim của ngài, vì vậy liền tra xét lại hồ sơ vụ án tại văn phòng, thấy được nhiều chi tiết của vụ án, đặc biệt là về cuộc đời của Ân Gia Mính, rất trùng khớp với bộ phim mà ngài đã làm ra..."

"Ta hiểu rồi!"

Triệu Thúy Hoa cười ha hả:

"Ý của cháu là, trừ khi từng có giao thiệp liên quan tới Ân Gia Mính, nếu không thì khó mà biết được nhiều đến như vậy, đúng không?"

Diệp Hoài Duệ gật đầu.

Đạo diễn Triệu thu nụ cười về, thay đổi sang vẻ mặt nghiêm túc:

"Cháu hỏi thăm cái này để làm cái gì?"

Nhìn phản ứng của Triệu Thúy Hoa, Diệp Hoài Duệ đã nắm chắc được tám mươi phần trăm suy đoán của mình.

Đồng thời anh cũng biết, đối mặt với đạo diễn Triệu, người gần như dành cả đời ở trong làng giải trí, muốn từ miệng đối phương mà hỏi ra sự thật thì ít nhất anh cũng phải bày ra thành ý tương xứng.

"Là như vậy ạ."

Diệp Hoài Duệ trả lời:

"Gần đây cháu có mua một căn biệt thự, cũng tìm thấy một số món đồ cũ trong đó..."

Anh nói, lấy điện thoại di động ra, bấm vào một bức ảnh trong album, sau đó đẩy màn hình đến trước mặt Triệu Thúy Hoa.

Đạo diễn Triệu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là một tờ tạp chí cũ, tiêu đề bị viết nguệch ngoạc vài lần bằng bút mực, bên cạnh có một dòng chữ viết tay — "Tôi không phải hung thủ!!"

Triệu Thúy Hoa sững sờ.

Sau đó ông một tay tóm lấy điện thoại, đưa màn hình ra xa hơn, nheo mắt nhìn kỹ hàng chữ trên bức ảnh.

"...Không sai, đây là chữ của Mính ca."

Đạo diễn Triệu thở dài, gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của mình với Ân Gia Mính, "Ta có thể nhận ra, đây thực sự là chữ của anh ấy."

Diệp Hoài Duệ hỏi: "Ngài cùng với Ân Gia Mính...?"

"Haha, cháu trai, cháu thật thông minh, chắc hẳn cháu cũng đã đoán được rồi."

Triệu Thúy Hoa bật cười, "Đúng vậy, ta từng là em trai của anh ấy."

Vừa nói, ông vừa kéo ống tay bên trái của bộ quần áo ở nhà lên, để lộ một hình xăm nho nhỏ đã phai mờ.

"Hồi đó, ta vốn là một tay lưu manh cắc ké đầu đường, kiếm được một số tiền tiêu vặt nhờ thu phí bảo kê từ ông chủ... Sau đó, nếu không nhờ Mính ca thu nhận và giúp đỡ, có lẽ đã bị người ta chém chết ở lần "mở màn" nào rồi.

Triệu Thúy Hoa trả lại điện thoại cho Diệp Hoài Duệ, "Cháu tìm thấy những thứ này ở trong căn biệt thự mới mua sao?"

Diệp Hoài Duệ trịnh trọng gật đầu.

Anh kể lại vắn tắt với đạo diễn Triệu về căn biệt thự anh mua, tầng hầm mà anh phát hiện, cùng với một số di vật của Ân Gia Mính đã được tìm thấy trong tầng hầm, tất cả đều được lần lượt giải thích một phen.

Sau khi Triệu Thúy Hoa nghe xong, ông đột nhiên nhận ra:

"Thảo nào, hóa ra anh ấy luôn trốn dưới tầng hầm của căn biệt thự đó..."

Đạo diễn Triệu nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ta đoán rằng, luôn có người đã giúp đỡ anh ấy... Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đó là Nhạc Nhạc phải không? Tại sao chị ấy có thể che giấu mọi thứ kín mít như vậy..."

Diệp Hoài Duệ không biết "Nhạc Nhạc" này là ai, từ "chị" trong tiếng Trung cũng nghe không ra giới tính (*), nhưng anh suy đoán, có thể đó cũng là một người em trai khác của Ân Gia Mính.

(*) Từ "她" (chị) phiên âm là【 tā 】và từ "他" (anh) cũng phiên âm là【 tā 】nên không thể nghe ra giới tính là nam hay nữ. (loworld18923.wordpress.com)

Anh hỏi:

"Vậy đạo diễn Triệu, ngài có biết vụ cướp năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

"Hầy!"

Triệu Thúy Hoa lại thở dài một tiếng:

"Nếu ta biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, ta đã đi báo cảnh sát từ lâu rồi!"

Ông ấy mang theo mười phần nuối tiếc, "Cháu không sinh ra vào năm 82, nên cháu chưa từng bị chứng kiến cảnh tượng đó! Vụ án quá hỗn loạn, cả một thành phố đều bàn tán xôn xao về nó."

Triệu Thúy Hoa chỉ vào chính mình:

"Vào thời điểm đó, ta là quản lý khu vực tiền sảnh khách sạn của Mính ca, mọi người đều biết ta có mối quan hệ mật thiết với anh ấy, cảnh sát liền theo dõi ta rất chặt chẽ. Khi đó cũng chưa có hệ thống mạng hay WeChat, thậm chí ngay cả số BB (*) cũng bị đài CALL theo dõi và giám sát, ta căn bản không thể liên lạc được với Mính ca..."

(*) Máy BB: hay còn gọi là máy nhắn tin, được sử dụng phổ biến ở thế kỉ XIX. Máy BB có kích thước nhỏ, trọng lượng nhẹ và dễ dàng mang theo, nó phát ra âm thanh "Bi-Bi" khi nhận được tin nhắn, vì vậy nó thường được gọi là máy BB.

Ông nhìn về phía Diệp Hoài Duệ.

"Cháu trai, ta đoán cháu muốn hỏi ta xem tình tiết trong phim có phải thực sự có thật hay không, đúng chứ... Tiếc là ta phải nói cho cháu biết, không phải."

Triệu Thúy Hoa trả lời một cách thẳng thắn:

"Kịch bản của bộ phim được biên kịch và ta biên soạn trong vài năm, dựa trên manh mối do cảnh sát tiết lộ cùng với hiểu biết của bản thân về tình hình lúc đó."

"Thì ra là như vậy."

Diệp Hoài Duệ không ngạc nhiên trước câu trả lời này.

"Tuy nhiên, đạo diễn Triệu, ngài tin rằng Ân Gia Mính vô tội, phải không?"

"Đó là điều đương nhiên!"

Triệu Thúy Hoa không chút nghĩ ngợi, một giây sau đã cho ra câu trả lời của mình:

"Lúc đó, ta theo Mính ca đã được bốn năm ròng, hầu như ngày nào chúng ta cũng gặp mặt nhau, thậm chí không biết bao nhiêu lần ta đã nhìn thấy ba nốt ruồi trên mông phải của anh ấy! Anh ấy là người như thế nào, ta còn không biết rõ sao!"

Đạo diễn Triệu đặt chung trà xuống, nói với giọng điệu kiên quyết.

"Con người Mính ca ấy, bình thường nhìn vào thì rất giống kẻ ăn chơi trác táng, thực tế còn chưa có bóng hồng nào lướt qua, cũng không mại dâm, không cờ bạc, không ma túy, không có nơi nào để đi tiêu tiền! Người ta nói anh ấy bỏ ra nhiều công sức để đi ăn cắp mấy triệu đô trang sức như vậy, rốt cuộc anh ấy còn mưu đồ cái gì?"

Thật vậy, trong một cuộc điều tra tội phạm, "động cơ phạm tội" là một phần rất quan trọng.

Nếu những gì Triệu Thúy Hoa nói là sự thật, thì Ân Gia Mính thực sự không thiếu tiền, và cũng không có động cơ lớn nhất để cậu ta phải đi cầm vũ khí mà cướp của như vậy.

"Còn nữa, Mính ca thực sự rất trượng nghĩa, anh em chúng ta, có ai mà không từng nhận qua ân huệ của anh ấy?"

Nói xong, Triệu Thúy Hoa giơ tay lên, chỉ vào một bức ảnh treo trên tường, "Đây là Gigi nhà ta."

Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy trong bức hình chính là Triệu Thúy Hoa khoảng chừng ba mươi tuổi, đang ôm một chú chó bản địa lông màu vàng sẫm trên tay.

Chú chó nhìn qua đã có chút dấu hiệu tuổi già, thân thể hơi gầy gò, tai phải có chút khuyết tật, không thể đứng dậy được, có một khe hở hình bán nguyệt rõ ràng ở gốc tai.

"Gigi vốn là một chú chó hoang, được Mính ca nhặt về và nuôi trong vườn hoa của khách sạn. Sau đó Mính ca xảy ra chuyện, khách sạn cũng thay đổi tổng giám đốc, tôi sợ có người bắt nạt nó nên đã tự mình đem về chăm sóc."

Ông nói với Diệp Hoài Duệ:

"Cháu xem, Mính ca ngay cả những chú chó hoang bị bắt nạt đều thuận tay nhặt về, một người như anh ấy, làm sao có thể nổ súng giết người được? Còn là giết hai đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên!?"

Triệu Thúy Hoa đến đề tài này, sẽ nói không ngừng nghỉ. 

"Khi đó ta rất thích xem phim, cũng yêu thích chụp ảnh, liền nhờ người Mỹ bên đó đem về cái máy ảnh Kodak đắt cắt cổ người ta, cả ngày đều đem nó đi chụp ảnh khắp nơi."

Diệp Hoài Duệ gật đầu.

Anh thầm nghĩ, có lẽ những bức ảnh ở cuối phim là từ đây mà có.

"Anh em chúng ta nhìn thấy, đều cười nhạo ta rằng thích đóng phim tới như vậy thì đi Hollywood mà làm đạo diễn đi! Ta nói là rất muốn, nhưng không có tiền, anh có giỏi thì đi tài trợ đi?"

Đạo diễn Triệu dừng một chút:

"Ta khi đó còn là một tên lưu manh chưa tốt nghiệp tiểu học, nếu nói muốn đi làm phim thì ai sẽ tin đây là thật kia chứ? Ngay cả chính ta còn không tin! Vậy mà Mính ca lại rất nghiêm túc tin tưởng.

Nói đến đây, Triệu Thúy Hoa dường như lộ ra vẻ hoài niệm xa xăm.

"Anh ấy nói "Được", nếu muốn học thì cứ việc học, có thêm nhiều kỹ năng thì càng có nhiều con đường để lựa chọn, chẳng lẽ cứ như vậy mà cả đời đều vùi mình làm quản lý khu tiền sảnh khách sạn được sao?"

Đạo diễn Triệu khẽ thở dài một hơi:

"Sau đó anh ấy đã bỏ tiền ra để cho ta được đọc sách, được học nghề nhiếp ảnh, đạo diễn và làm phim..."

Diệp Hoài Duệ nhìn ra được, những câu nói này đã bị Triệu Thúy Hoa kìm nén từ rất lâu, vẫn luôn không có ai để có thể nói ra hết tất thảy.

"...Mính ca là quý nhân của ta."

Đạo diễn Triệu gằn từng chữ một, giọng nói kiên quyết:

"Cho nên, đó là lý do ta quay《 Đại án Kim Thành 》, không phải vì để tẩy trắng cho anh ấy, mà bởi vì ta hiểu rõ, tên sát nhân giết chết trẻ em cùng cảnh sát không bao giờ có thể là Mính ca mà ta từng biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK