Edit: Lờ
Bộ dáng Nhạc Nhạc trông qua mới hơn đôi mươi, mày mảnh mắt phượng, khuôn mặt hồng phấn với đôi má đào, dáng người mảnh mai, cũng có thể xem là một cô gái thanh tú.
Đáng tiếc, ngay cả khi nói chuyện cùng với Ân Gia Mính, cô cũng không có một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt, rất dễ khiến người khác bị ấn tượng bởi vẻ thờ ơ, xa cách và khó gần.
Nhạc Nhạc là một cô nhi, mặc dù cô có tên tuổi đầy đủ trên thẻ căn cước của mình, nhưng lại chưa bao giờ đề cập đến nó với bất kỳ ai khác, vì thế mà người khác cũng chỉ gọi cô bằng cái tên là Nhạc Nhạc.
Cô cùng với em trai A Hổ lớn lên trong viện Giáo Dục Nhi Đồng ở Bồ Đào Nha.
Mà ở thời đại này, viện Giáo Dục Nhi Đồng cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì.
Đợi đến khi lớn hơn rồi, Nhạc Nhạc không thể tiếp tục chịu đựng mà ở lại được nữa, cô bỏ trốn cùng em trai A Hổ kém cô hai tuổi và trốn trong các căn lều nằm giữa những khu ổ chuột.
Vốn dĩ, hai thiếu niên choai choai nới mười bảy mười tám tuổi này khó có thể tồn tại trong môi trường ngư long hỗn tạp như vậy, nếu không bị rơi vào cuộc sống long đong vất vả thì cũng là bị đánh chết ở một cái xó xỉnh nào chẳng ai hay.
Tuy nhiên, đôi tay của Nhạc Nhạc lại khéo léo một cách đáng ngạc nhiên, cô cũng rất thông minh và ham học hỏi, dựa vào khả năng chia bài trên đôi bàn tay xuất thần nhập hóa ấy mà cô khiến cho những sòng bạc ngầm trong khu dân nghèo nhìn trúng, liền được mời đi làm người chia bài.
Còn cậu em trai A Hổ của cô lại có một khối u máu rất lớn nằm trên mặt, cả gương mặt trông thật xấu xí và dữ tợn.
Khi mới tròn ba tuổi, cậu đã bị người cha nghiện rượu của mình đánh tới chấn thương vùng đầu, trí thông minh cũng không tốt lắm, vẫn cứ khờ khờ khạo khạo, được cái thằng bé rất có sức mạnh, lại còn kiên cường không biết đau biết sợ như vậy.
Hai chị em cứ như thế mà nương tựa lẫn nhau, miễn cưỡng sống qua ngày.
Sau đó, em trai A Hổ của cô có duyên tình cờ gặp được Ân Gia Mính.
Vị thiếu gia này không những không chê bai ngoại hình xấu xí của A Hổ, còn mang người về bên mình, bàn giao lại một số công việc ở khách sạn cho A Hổ, cũng tìm những công việc đàng hoàng cho Nhạc Nhạc, giúp bọn họ thoát khỏi cảnh nghèo đói bấp bênh ăn bữa hôm lo bữa mai ở khu ổ chuột.
Đương nhiên, bởi vì Ân Gia Mính thường ngày không gần nữ sắc, Nhạc Nhạc còn là người mặt lạnh ít nói, chưa bao giờ ở trước mặt người ngoài nói ra mối quan hệ giữa cô với A Hổ, cho nên ngoại trừ một số rất ít bạn bè, không ai biết được Nhạc Nhạc đã từng nhận ân huệ từ Ân thiếu gia.
Cũng may là không có ai biết.
Nếu không, Nhạc Nhạc sẽ không thể giấu Ân Gia Mính trong căn phòng bí mật này, tránh được sự theo dõi của cảnh sát cũng như đưa cho cậu đồ ăn thức uống mỗi ngày.
Ân Gia Mính cầm lấy chiếc túi giấy dầu do Nhạc Nhạc đưa cho rồi mở ra, nhìn thấy trong đó là hai cái bánh dứa (*), chạm tay vào vẫn còn khá nóng, cậu cũng không khách sáo nữa, lấy ra ngoài rồi ăn luôn.
(*) Bánh dứa Hongkong:
"Nhạc Nhạc, tình huống bên ngoài như thế nào rồi?"
Cậu một bên vừa ăn một bên vừa hỏi:
"Phản ứng từ phía cảnh sát ra sao?"
"Bây giờ cả thế giới ngoài kia đều đang tìm kiếm anh."
Nhạc Nhạc dựa người vào trước tủ, mặt không đổi sắc mà lắc đầu, trong mắt lại hiện lên vẻ lo lắng:
"Cảnh sát đã đến khách sạn nhiều lần, văn phòng quản lý của anh bị bọn họ lật tung từ trên xuống dưới thành một mớ hỗn độn. Thúy Hoa, A Hổ cùng một số anh em khác đều bị họ bắt đi, nói là để hỗ trợ bọn họ tiến hành điều tra. Vừa rồi khi em đi về đây, cũng phát hiện có không ít người mặc thường phục đi tuần tra ở những khu khách sạn lân cận, chỉ chờ anh xuất đầu lộ diện."
Ân Gia Mính vừa nghe liền cảm thấy thật đau đầu.
Theo xu hướng nhận thức của số đông, nếu một người muốn chứng minh mình vô tội thì lúc này tốt nhất nên chủ động ra đầu thú và hợp tác với cơ quan cảnh sát điều tra, nhằm xóa bỏ nghi vấn càng sớm càng tốt.
Nhưng Ân Gia Mính tự biết rõ hoàn cảnh của chính mình.
Bởi vì rắc rối trong các mối làm ăn của cha mình, cậu cực kì thiếu tin tưởng vào cảnh sát Kim Thành, lại thêm đây là một vụ án kinh thiên động địa, Ân thiếu gia không nghi ngờ gì nữa, nếu cậu không thể đưa ra một chứng cứ ngoại phạm mấu chốt, cậu chắc chắn sẽ bị đội cái nồi mang tên cướp của giết người này.
Điều tồi tệ hơn là bây giờ Ân Gia Mính thực sự không thể chứng minh được sự trong sạch của mình.
Vào đêm trước khi xảy ra vụ án, tức là ngày 20 tháng 7, có một trận đấu quyền anh diễn ra vào đêm hôm đó, Hồng Phương trùng hợp lại là một trong những tuyển thủ yêu thích của Ân Gia Mính, vì vậy tan tầm hôm đó, cậu đã trở về biệt thự nhỏ của mình ở phía Tây thành phố, sau khi xem thi đấu cùng với một chút men rượu vào người, cậu liền đi ngủ sớm.
Một giấc ngủ này của cậu kéo dài tới sau nửa đêm.
Khi tỉnh dậy, cậu đã trở thành nghi phạm giết người có sử dụng vũ khí bị toàn thành phố truy nã.
Ân Gia Mính thường ngày chưa bao giờ có phụ nữ ở bên cạnh. Dì giúp việc của cậu là người Philippines, đã nghỉ phép nửa tháng trước vì bị ngã gãy chân. Cậu cứ sống một mình như vậy, thậm chí không có bất kỳ ai có thể chứng minh rằng cậu không hề đi ra ngoài.
Nhờ mối quan hệ rộng rãi của Ân Gia Mính, một số người quen đã phong thanh nghe được tin tức, trước khi cảnh sát tới gõ cửa, bên kia đã gọi điện thông báo cho Ân thiếu gia còn đang ngủ hăng say, để cậu có thể chạy trốn trước.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Ân Gia Mính càng trở nên nặng nề hơn.
Bây giờ cậu chỉ có thể hy vọng cảnh sát Kim Thành sẽ đáng tin cậy hơn một chút, nhanh chóng tìm ra tên hung thủ thực sự, trả lại cho cậu sự trong sạch của mình.
"À đúng rồi."
Nhạc Nhạc xoay người, từ trên kệ để đồ lấy xuống một cái túi ni lông lớn.
"Em có mua cho anh ít báo cùng tạp chí, anh xem qua trước, coi như giải sầu đi."
Cô gái cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Đã muộn rồi, em phải về đây, nếu không sẽ thu hút sự chú ý rồi nghi ngờ lại thêm phiền phức."
Dứt lời, Nhạc Nhạc không tiếp tục ở lại thêm nữa, bước ra khỏi căn phòng bí mật, đi lên cầu thang rồi đóng cửa căn phòng bí mật cho Ân Gia Mính.
... ...
...
Vị khách duy nhất đã rời đi, căn hầm bây giờ chỉ còn lại một mình Ân Gia Mính.
Không gian chật hẹp lần thứ hai trở về trạng thái yên tĩnh.
Ân Gia Mính ngả đầu về phía sau, thân hình cao lớn tựa vào lưng ghế.
"Hừ!"
Cậu chán nản thở dài, duỗi ngón tay gõ gõ lên bàn, hỏi bằng tiếng bản địa Kim Thành:
"Này, con quỷ kia, ngươi trở về chưa vậy?"
Bốn phía đều không có động tĩnh.
Cậu chưa từ bỏ mà chấm ngón tay vào nước trong cốc, từ trên bàn viết xuống bốn chữ【Có ở đó không?】
Cho đến khi vệt nước trên bàn đã khô, Ân Gia Mính vẫn không nhận được hồi âm.
Cuối cùng cậu cũng bỏ cuộc.
Ân Gia Mính đưa tay lấy một tờ tạp chí do Nhạc Nhạc mang đến, khi nhìn thấy trang bìa, liền nhận ra đây là số mới của tuần san《Chính Báo》.
Cậu tình cờ nhìn lướt qua nó, ngay lập tức nhìn thấy một dòng tiêu đề nổi bật trên trang nhất tờ báo —《Ân Gia Mính cướp của giết người》.
"! ! !"
Ân thiếu gia chưa từng phải chịu oan ức đến như vậy, cậu tức giận đến mức muốn xé sách ngay tại chỗ.
Nhưng đồng thời, cậu cũng tỉnh táo trở lại, biết rõ với tình hình hiện tại của mình, cho dù xé toàn bộ tạp chí hàng tuần thành 180 mảnh cũng không có lợi ích gì.
Vì vậy, Ân Gia Mính chỉ cầm lấy cây bút, tàn nhẫn gạch một vài đường thẳng ngang ở ngay tiêu đề, cũng viết một dòng chữ rồng bay phượng múa bên cạnh nó—
【Tôi không phải hung thủ!!】
——loworld18923.wordpress.com——
Thứ Hai, ngày 26 tháng 7, mười hai giờ mười lăm phút trưa.
Tại sở Giám Định Xét Nghiệm Tư Pháp thuộc cục Cảnh Sát Tư Pháp Kim Thành, khoa Giám Định Bệnh Lý.
"Cốc cốc."
Có tiếng gõ cửa truyền đến, không đợi có người lên tiếng thì người gõ đã tự mình mở cửa.
"A Duệ, sao ông vẫn còn ở đây?"
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua liền thấy Diệp Hoài Duệ vẫn đang còn ngồi trước bàn làm việc.
"Đã đến giờ ăn cơm rồi, ông có muốn tham gia cùng bọn tôi không?"
Người đàn ông đang cùng anh nói chuyện có vẻ ngoài rất đặc biệt.
Hắn có thân hình cao lớn, so với chiều cao 1m82 của Diệp Hoài Duệ thì hắn còn cao hơn anh nửa cái đầu, có khi thẳng tới 1m90 luôn đi.
Ngoài cao ráo, người này còn có mái tóc màu hạt dẻ với những lọn tóc xoăn tự nhiên, đuôi tóc hơi dài, rủ xuống vai và được buộc túm ở sau đầu, khá là có khí chất phong lưu của những tay ăn chơi thành thói.
Người đàn ông này tên Chương Minh Minh, biệt danh "Nhị Minh", là một người lai hai dòng máu Trung Quốc-Bồ Đào Nha, một thợ chụp ảnh trong sở pháp y, hắn ở cùng tổ với Diệp Hoài Duệ, hai người cũng có mối quan hệ rất tốt, và hắn cũng là một trong số ít bạn bè của pháp y Diệp tại Kim Thành.
Diệp Hoài Duệ nghe giọng nói cũng biết là Chương Minh Minh đến.
"Không đi."
Anh cũng không quay đầu lại: "Tôi có mang theo sandwich rồi."
"Đừng mà."
Chương Minh Minh không có chút khách sáo nào, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Diệp Hoài Duệ, "Bên cạnh khu phố mới có mở một quán cơm, vịt quay cùng với bánh mì xíu mại đều rất đạt tiêu chuẩn, nó không phải ngon hơn bảy cái sandwich bé nhỏ cứng ngắc kia sao?"
Diệp Hoài Duệ vẫn không dao động như cũ: "Không đi, tôi đang bận lắm."
"Hầy, được thôi!"
Chương Minh Minh làm bộ thở dài một hơi, sau đó nhấc cánh tay đang rũ bên người lên, đặt vài hộp cơm lên bàn.
"Tôi biết ông lười vận động, cho nên tôi đã lấy sẵn vịt quay và bánh mì xíu mại cho ông rồi."
Hắn dừng lại một chút, "Còn có bánh tart Bồ Đào Nha (*) vừa mới ra lò đây."
(*) Bánh tart Bồ Đào Nha:
Diệp Hoài Duệ vừa nghe thấy có bánh tart, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn lên, "Vậy thì chúng ta ăn trước đi."
Hai người di chuyển vị trí, dịch đến bên trong góc phòng.
Ở đó có một chiếc bàn tròn nhỏ, chen chúc một chút là có thể nhét được tới bốn người, bình thường toàn bị mọi người xem là bàn ăn.
"Mà này, mấy ngày nay ông đang làm gì vậy?"
Chương Minh Minh thành thạo gắp một đũa bánh canh, đưa vào miệng.
"Thần thần bí bí, cả ngày chạy qua chạy lại trong phòng hồ sơ... Có phải ông đang điều tra cái gì không?"
"Ừm."
Diệp Hoài Duệ cũng không phủ nhận, "Gần đây tôi có chút hứng thú với vụ cướp năm 82, tôi muốn nghiên cứu thêm về nó."
"Đại án Kim Thành?"
Chương Minh Minh thoáng nhướng mày:
"Tôi nhớ là ông đã đi xem bộ phim về vụ án này vài tháng trước? Rồi thế nào, nó đặc sắc như vậy sao? Có thể khiến ông trầm mê như vậy?"
Hắn lật đôi đũa, dùng đầu đũa chọc vào vai Diệp Hoài Duệ, nháy mắt một cách đầy trêu chọc với anh:
"Tôi nhớ người đóng vai chính là... Đường Đường? Cậu ta hình như là mẫu người yêu lý tưởng của ông đúng không? Sao, ông định theo đuổi người ta hả?"
"Nói vớ vẩn gì vậy?"
Diệp Hoài Duệ nhấc chân, đá một cái vào tên bạn xấu xa này, "Tôi chỉ có chút hứng thú với vụ án này thôi."
Anh còn thì thầm bổ sung ở trong lòng:
Hơn nữa, Ân Gia Mính thực sự trông còn đẹp trai hơn Đường Đường nhiều.
Hôm thứ Bảy, pháp y Diệp đã tranh thủ sự giúp đỡ của các chuyên gia đến từ cục cảnh sát để kiểm tra hết thảy bên trong và bên ngoài biệt thự của mình.
Họ không tìm thấy bất kỳ camera hay thiết bị nghe lén nào trong biệt thự, cũng không tìm thấy bất kỳ mạng lưới ngầm hay cơ quan nào trong chiếc bàn cũ kỹ đơn sơ ấy.
Kết quả này khiến Diệp Hoài Duệ phải chấp nhận một khả năng duy nhất – đó là tối thứ sáu tuần trước, anh quả thật đang ở dưới tầng hầm của mình, cùng với một "người trong suốt" vô hình nói chuyện với nhau thông qua những vệt nước trên bàn.
Diệp Hoài Duệ đã bỏ ra một ngày để nhốt mình ở trong nhà, suy nghĩ kỹ càng hồi lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Sau đó, anh cố gắng viết lên bàn nhiều lần, cố gắng thực hiện liên lạc với "người trong suốt" trông giống như quỷ hồn của "Ân Gia Mính", nhưng lần nào cũng không thấy hồi âm.
Vài câu trả lời trong đêm đó cứ phảng phất như thể pháp y Diệp đang nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Mặc dù không liên lạc được với "người vô hình", nhưng sự tò mò vốn đã bị khuất phục của Diệp Hoài Duệ lại nhen nhóm.
Ngày hôm nay, sau khi quay về phòng làm việc, anh đã đến mượn hồ sơ vụ cướp Kim Thành năm đó, mỗi câu mỗi chữ đều đọc kỹ qua ba lần, dường như muốn đem chúng khắc thật sâu vào trong tâm trí mình.
——————————
Vài dòng tám nhảm: Sau đây, tôi xin trân trọng trao tặng danh hiệu "Chúa tể đội nồi, ông hoàng oan khiên, kẻ hủy diệt sự trong sạch, tổng tư lệnh án oan, vị thần của vai phản diện,..." dành cho... Ân Gia Mính!!! Vâng, xin chúc mừng anh :'>>
Mình cũng không hiểu sao lại có người đi ngủ cũng bị dính nồi nữa :v