• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Số máy nhắn tin được viết trên góc của mảnh giấy, đã trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời A Hổ.

"Tôi không có tiền."

A Hổ cuối cùng cũng kéo ghế tựa ra, ngồi xuống.

Tuy rằng rất đói bụng, nhưng A Hổ cũng không trực tiếp ăn luôn, mà trước tiên cẩn thận cầm tờ giấy cất vào trong ngực, cùng với số tiền kéo xe mà cậu vất vả kiếm được.

Sau đó, A Hổ giống như đã trút được tảng đá lớn trong lòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm đũa lên, đưa từng miếng đồ ăn vào để lấp đầy khoang miệng.

Ân Gia Mính nhìn tướng ăn như quỷ chết đói vừa mới đầu thai của A Hổ, cảm thấy có chút buồn cười, cũng có chút thương hại.

Cậu cũng từng là đứa trẻ lớn lên trong một khu dân nghèo tốt xấu lẫn lộn, quá nghèo, quá khổ, hiểu rõ được nỗi vất vả gian nan của những con người nghèo khó.

Nhất là đối với một đứa nhóc như thế này, có vẻ ngoài gai mắt, đầu óc không linh hoạt, tính tình còn ương ngạnh, thì càng là tầng đáy của tầng đáy, khi nó bị bắt nạt cho tới chết, điều này chẳng khác gì so với con kiến bị người ta dẫm bẹp, căn bản sẽ không có ai vì nó mà đi đòi lại công bằng, kể cả khi người thân muốn đi nhặt xác giúp nó, cũng không biết phải nên đi câu cá ở vịnh nào.

"Này."

Nhìn cái miệng dính đầy dầu mỡ của A Hổ, hoàn toàn là dáng vẻ không thèm để ý đến vết thương ở khóe miệng, Ân Gia Mính dùng đũa gõ nhẹ vào chiếc ly nhựa đựng trà chanh đông lạnh, "Tương lai em định làm thế nào đây? "

A Hổ ngừng gắp đũa, mở to mắt nhìn Ân Gia Mính, "Làm thế nào là cái gì?"

"Anh nói, tương lai em sẽ sống như thế nào?"

Ân Gia Mính sợ cậu nhóc không hiểu, lại bổ sung: "Em định làm gì để kiếm sống?"

"À."

A Hổ ngơ ngác trả lời: "Ngày mai, tiếp tục kéo xe kéo."

"Còn kéo xe kéo nữa sao?"

Ân Gia Mính sắp bị chỉ số thông minh của tên ngốc này chọc cho tức cười, "Em không sợ những người đó lại tới đánh đập em sao?"

A Hổ nghe xong thì nhướng mày, đôi mắt trừng to như chuông đồng:

"Nếu bọn chúng còn dám tới, tôi sẽ đánh trả!"

"Đánh đánh đánh, chỉ biết đánh thôi! Em còn có mấy cái mạng nữa!"

Ân Gia Mính thực sự tức cười:

"Cho dù em không sợ chết, nhưng hãy nghĩ đến người thân của mình! Hình như vừa nãy em đã nói mình có chị gái phải không? Nếu em chết thì chị gái em phải làm sao bây giờ?"

A Hổ: "..."

Cậu ấy không nói nên lời, cũng biết rõ những gì Ân Gia Mính nói đều là sự thật.

"Cạch!"

A Hổ giận dỗi ném đũa xuống, cắn má, một lúc sau mới bướng bỉnh nói:

"Vậy thì tôi không kéo xe kéo nữa! Tôi, tôi đi làm giang hồ! Tôi không muốn lại bị người ta bắt nạt!"

Ân Gia Mính: "..."

Ánh mắt cậu rơi vào vết bớt kỳ lạ trên má phải của A Hổ, bộc lộ sự cảm thông trong bất lực.

Cậu thầm nói trong lòng, đầu óc của đứa trẻ này dường như không được tốt cho lắm, vì thế mới không hiểu rõ bản thân đến vậy — cứ như thế này mà bước chân vào giang hồ, hoàn toàn sẽ bị biến thành tấm bia đỡ đạn, nếu gặp phải đám người đang "chặt chém" để tranh chấp địa bàn, thì trực tiếp trở thành một đi không trở lại.

"...Thôi bỏ đi."

Ân Gia Mính bỗng nhiên thở dài một hơi.

Cậu vốn dĩ không ưa gì cảnh ỷ đông hiếp yếu, bèn thuận tay cứu cái tên lỗ mãng này, nhưng không ngờ, đây không chỉ là tên lỗ mãng mà còn là một tên ngốc, nếu cứ trực tiếp "thả" thằng nhóc này ra ngoài, sợ rằng nó sẽ thực sự đi nhầm đường vào các băng đảng mất.

"Như thế này đi, tám giờ sáng mai em đến khách sạn Thụy Bảo, sau đó gọi cho anh."

A Hổ không hiểu người này muốn nói gì, chỉ mở to hai mắt, vẻ mặt ngu ngơ và mờ mịt.

"Anh là tổng giám đốc của khách sạn Thụy Bảo."

Ân Gia Mính nhún vai, "Thế nào, em có sẵn lòng đến khách sạn của chúng ta với tư cách là một nhân viên bảo vệ không?"

A Hổ: "!!!"

Dưới nỗi khiếp sợ, đôi mắt cậu nhóc bỗng trợn lên như chuông đồng, trố mắt nghẹn họng, một câu cũng không nói nên lời.

Ân Gia Mính mỉm cười, trỏ vào bát mì cậu nhóc ăn chỉ còn lại đáy:

"Tiền ăn tối nay, cứ trừ vào lương tháng đầu của em là được."

... ...

...

Sau ba năm, cùng là một bữa ăn, nhưng hoàn cảnh đã hoàn toàn khác.

Khi đó, Ân Gia Mính dùng một tô mì hoành thánh để đem lại cuộc sống ổn định cho cậu nhóc và chị gái, để cậu ấy không còn phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, trở thành tên giang hồ có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, món cơm cuộn và da cá của Hoàng Mao lại nhằm biến cậu ấy và tên "đại ca" này trở thành "anh em kết nghĩa", đẩy cậu vào hố lửa.

"Chị hai nói đúng... Làm người phải biết cảnh giác, không được tùy tiện ăn đồ ăn của người khác..."

A Hổ lẩm bẩm: "Tại sao mình lại quên mất?"

Dứt lời, cậu xoay người, nhìn Hoàng Mao vừa che bụng vừa mắng chửi ở trên đường.

"Đồ ăn của anh, bây giờ tôi sẽ trả lại hết."

Sau đó, A Hổ há to miệng, đưa hai ngón tay phải vào cổ họng, móc thật mạnh ——

"Ọe!"

Cậu ấy phun hết những gì mình vừa mới ăn vào ven đường.

"Được, trả lại cho anh rồi."

A Hổ dùng mu bàn tay lau khóe miệng, xoay người sải bước rời đi, bỏ lại Hoàng Mao đang chửi bới ở phía sau.

——loworld18923.wordpress.com——

A Hổ đi dọc theo con hẻm phía trước.

Cậu ấy vẫn còn ở trong khu vực nằm gần khách sạn Thụy Bảo, tuy không đến thường xuyên nhưng ít ra vẫn biết đường.

Chỉ là, quán ăn mà Hoàng Mao vừa tìm lại quá xa, vùng này toàn là các căn nhà cũ kỹ, ban ngày ban mặt cũng không có người đi lại, các con hẻm thì quanh co, tốn khá nhiều thời gian để đi ra ngoài.

A Hổ vừa đi, vừa nghiêm túc suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo.

Cậu tin rằng Ân Gia Mính vô tội, sớm muộn gì cũng sẽ được rửa sạch án oan.

Đến lúc đó, chờ Mính ca trở về, mình lại có thể đi giúp anh ấy — cho dù không thể quay lại khách sạn Thụy Bảo làm bảo vệ, bất kể là làm cái gì, cậu cũng sẽ không kêu ca phàn nàn.

Vì vậy, trước tiên cậu phải tìm một công việc tạm thời để kiếm sống qua ngày, cũng phải tìm thêm một nơi ở.

—— Không thể đi làm phiền chị hai... Đúng rồi, còn có thể tìm đến Thúy Hoa. Thúy Hoa được thừa kế một căn nhà cũ của ông ngoại, hẳn là có thể ở tạm... Cậu có thể ra bến cảng giúp mọi người bốc xếp hàng hóa hoặc làm gì đó, nói chung cũng không đến mức không thể kiếm sống.

Sau khi chậm rãi tìm ra đường lui, A Hổ đã có tâm trạng tốt hơn, không còn cảm thấy lo lắng hay băn khoăn nữa.

Đúng lúc này, có một người đột nhiên xuất hiện ở góc đường phía trước.

Người ấy có thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng.

A Hổ sững sốt một lúc, ngay sau đó mới nhận ra đối phương.

Cậu ấy hơi ngạc nhiên, không ngờ lại có thể gặp khách ở đây.

"Chào buổi sáng!"

Đối phương chào hỏi cậu trước: "Thật trùng hợp, A Hổ."

Người đàn ông mỉm cười, đi về phía A Hổ.

A Hổ cũng nâng tay lên: "Chào ngài..."

Cậu ấy đang chuẩn bị gọi ra tên của đối phương.

Lúc này, cả hai đã đi đến một khoảng cách đủ gần.

Bàn tay của người đàn ông đang đặt trong túi bỗng thò ra.

"!!"

Đôi mắt A Hổ trợn to.

Ở sườn trái, cơn ớn lạnh đang chạy xuyên qua khắp cơ thể, theo sau là những cơn đau nhức dữ dội.

Cậu cúi đầu với vẻ mặt khó tin, liền thấy trên tay người đàn ông đang cầm một con dao bướm (*), lưỡi dao đầy máu đâm sâu vào sườn trái của cậu.

(*) Dao bướm:

—— Tại sao?

Trong bộ não trì trệ của A Hổ chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất.

Cậu ấy và đối phương không có thù oán gì trong quá khứ, gần đây cũng không có hiềm khích, thân phận rất khác biệt, cũng không có xung đột lợi ích.

Cậu ấy chỉ là một kẻ nhỏ bé, tầm thường, và không có địa vị.

—— Tại sao?

—— Tại sao hắn lại muốn giết cậu?

Ngay lúc này, người đàn ông đã rút dao ra trước cái nhìn chằm chằm của cậu ấy.

Hắn nhìn A Hổ với đôi mắt lạnh giá, như thể đang nhìn một vật đã chết.

Giây tiếp theo, cánh tay của hắn rút về, lại đột nhiên duỗi ra phía trước, chuẩn bị đâm vào bụng A Hổ lần thứ hai.

A Hổ lảo đảo lùi về phía sau một bước, che miệng vết thương đang chảy máu, mở miệng ra, cật lực muốn nói chuyện.

Nhưng mũi dao vừa nãy đã đâm nát lá phổi của cậu, áp suất âm(*) trong lồng ngực bị phá hủy, một lượng lớn không khí từ bên ngoài tràn vào lập tức đè ép lên lá phổi trái mỏng manh, cậu chỉ còn lại cảm giác khó thở, căn bản là một câu cũng không thể nói nên lời.

Người đàn ông lại tiếp tục cầm dao tới gần.

Vào thời khắc quan trọng, ý chí sinh tồn sẽ lấn át đau đớn, nghẹt thở, phẫn nộ, hoang mang và tất cả các cảm giác khác.

Cổ họng A Hổ phát ra khí âm mạnh mẽ, lao về phía người đàn ông.

Cả hai người đều xông vào vật lộn.

Bụi đất tung bay khắp ngõ hẹp, vật nặng va chạm vang không ngừng.

A Hổ bị tràn khí màng phổi mở (*), không thể hô hấp, không thể kêu gào, cũng không thể cầu cứu, máu cứ mãi tuôn ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả chiếc áo ba lỗ làm bằng vải bông trắng.

Đối thủ có thân hình cao to và cường tráng hơn cậu, không chỉ có khởi đầu thuận lợi mà còn có vũ khí sắc bén trong tay.

Nhưng A Hổ không cam tâm chịu chết như vậy.

Cậu dùng hết sức bình sinh để đánh đấm, cào cấu, lấy tay bảo vệ những điểm yếu trên cơ thể, mặc cho đối phương cầm dao xé toạc thân thể mình, cậu vẫn không chịu bỏ cuộc.

"Đệt ×!"

Người đàn ông cầm dao đâm hơn chục nhát cũng không thành công, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, hạ thấp giọng, căm hận mắng chửi: "Tại sao mày không chịu chết!"

A Hổ nhìn hắn chằm chằm, rất muốn hỏi một câu: — "Vậy, tại sao anh cứ bắt tôi phải chết?"

Nhưng lúc này, cậu ấy đã không còn sức lực nữa rồi.

Mất máu, nghẹt thở, đau đớn đã đẩy cậu đến cực hạn.

Cuối cùng, A Hổ buông lỏng cổ tay cầm dao của người đàn ông, đôi chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất.

Người đàn ông nhân cơ hội để trút cơn thịnh nộ, tay trái siết chặt cổ A Hổ, ép đầu đối phương ngửa về phía sau, tay phải cầm dao cắt ngang cổ cậu, dùng hết sức lực, rạch thẳng một đường.

"Phụt —"

Máu tươi phun ra từ cổ A Hổ, nhưng nó không cuộn trào mãnh liệt như trong tưởng tượng — bởi vì cậu cũng không còn nhiều máu để đổ nữa.

Ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời, A Hổ không hề nhìn thấy "đèn kéo quân"(*) như trong truyền thuyết.

(*) Ý là hiện tượng tua lại ký ức trước khi chết.

Cậu chỉ nhớ đến một chuyện vào lúc này:

Ba năm trước, tô mì hoành thánh cỡ lớn mà Ân Gia Mính đưa đến, vốn dĩ đã đồng ý sẽ trừ vào tháng lương đầu tiên của cậu.

Nhưng khi trả lương xong, Ân Gia Mính dường như đã quên mất chuyện đó từ lâu, hoàn toàn không quan tâm đến việc đòi tiền. A Hổ thì lại ăn nói vụng về, chưa bao giờ tìm được thời cơ để đề cập đến việc trả nợ, sau một quãng thời gian, việc này cứ tự nhiên mà bỏ qua như vậy.

—— Không xong rồi, mình vẫn còn nợ Mính ca mười lăm tệ...

... ...

...

"Chậc, quá xui xẻo!"

Người đàn ông giơ chân lên, hung hăng đap một cú vào thi thể A Hổ, thấp giọng chửi rủa:

"Giống hệt lão đại của mày, khó xử lí muốn chết!"

Ban đầu, hắn cho rằng A Hổ sẽ mất đi năng lực hoạt động sau cú đâm đầu tiên, lại bổ thêm hai nhát dao vào chỗ hiểm, thế là có thể tiễn cái mạng nhỏ của nó đi rồi.

Không ngờ, A Hổ không những không chịu chết, mà còn liều mạng phản kháng với những vết thương nghiêm trọng.

Trong lúc ẩu đả, trên cánh tay, hai má và cổ của người đàn ông đều có những vết bầm tím hoặc vết thương, hổ khẩu(*) tay phải còn bị chính con dao bướm của mình cắt nát thành một miệng máu, đương nhiên càng khiến hắn tức giận đến đau phế quản.

(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Nếu không phải vì sợ ở đây quá lâu rồi bị người khác bắt gặp, hắn nhất định sẽ đâm thêm mười tám cái lỗ trên thi thể A Hổ.

Sau khi xác nhận A Hổ thực sự đã chết, người đàn ông nhanh chóng rời khỏi hiện trường vụ án, tìm thấy chiếc ba lô được giấu trước đó trong một con hẻm tối ở bên cạnh, cởi ra quần áo dính máu, thay vào quần áo sạch, dùng khăn lông lau khô khuôn mặt.

Tự mình thu dọn xong xuôi, hắn đeo chiếc ba lô chứa hung khí giết người và bộ quần áo dính máu, trèo qua bức tường thấp ở cuối con hẻm, cứ thế nghênh ngang rời đi.

——————————

Vài dòng tám nhảm:

Vì để tâm trạng được deep hơn, nên mình cho phần chú thích về áp suất âm cũng như tràn khí màng phổi mở ở đây nhé:

(*) Áp suất trong khoang màng phổi khi nghỉ ngơi có giá trị khoảng 756mmHg thấp hơn áp suất khí quyển (760 mmHg) nên gọi là áp suất âm. Nó giúp phổi bám sát với thành ngực, dễ dàng đi theo cử động của lồng ngực khi hít vào và thở ra. Khi áp suất âm mất đi, phổi sẽ không co giãn theo lồng ngực nữa dẫn đến rối loạn hô hấp.

(*) Tràn khí màng phổi mở: là một tràn khí màng phổi bao gồm vết thương thành ngực hở chưa được bịt kín; khi vết thương lớn, cơ chế thông khí phổi sẽ suy yếu, không khí từ bên ngoài đi qua vết thương tràn vào khoang màng phổi, khi đó áp suất khoang màng phổi cân bằng với áp suất khí quyển, do tính đàn hồi phổi sẽ xẹp lại. Khi bệnh nhân thở, không khí sẽ đi ra đi vào khoang màng phổi thông qua vết thương, phổi hầu như không co giãn theo động tác hô hấp làm bệnh nhân bị suy hô hấp.

——

Đọc xong chương này thật trầm cảm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK