Edit: Lờ
Triệu Thúy Hoa dựa vào bệ cửa sổ, nhìn thấy vài cảnh sát đã chạy qua khu phố phía sau, đến khi bọn họ khuất khỏi tầm nhìn, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở tay đóng lại cửa sổ.
Sau đó cậu bước nhanh đến mép giường, quăng mền, gối và quần áo lộn xộn ra, kéo ráp trải giường, dịch chuyển tấm đệm mỏng.
Thực ra đây không phải là giường, mà là một cái thùng carton hình chữ nhật dùng để đựng trái cây, sau đó chỉ đặt thêm một tấm đệm lót, ráp trải giường và chăn gối mùng mền lên trên mà thôi.
Bên trong cái thùng carton rỗng ruột ấy, Ân Gia Mính đang cuộn tròn thân hình cao lớn của mình, nghiêng người dán vào tường, ôm lấy ba lô, ép chặt người trong khoảng trống nho nhỏ đó.
"Mính ca, cảnh sát đi rồi!"
Triệu Thúy Hoa đưa tay ra, kéo Ân Gia Mính lên.
"Thúy Hoa, cảm ơn em."
Vừa rồi thực sự quá mạo hiểm, nếu không nhờ Triệu Thúy Hoa nhanh trí, Ân Gia Mính cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị cảnh sát chặn đứng, "May mà em thông minh, hiểu được tin nhắn của anh."
Triệu Thúy Hoa cười ha hả, vỗ vỗ cái máy nhắn tin đang treo ở bên hông, giơ ngón tay cái với Ân Gia Mính, "Đâu có đâu có, là anh em chúng ta tâm đầu ý hợp mới đúng!"
Năm đó, lần đầu tiên Ân Gia Mính đưa một vài người em đến thăm nhà ông ngoại Thúy Hoa, ông cụ rất vui vẻ, còn tự mình xuống bếp để chiêu đãi bọn họ.
Tiếc là ông ngoại Thúy Hoa về già trí nhớ không được tốt lắm, ông quên canh lửa trên bếp, nguyên đĩa heo quay giòn trên đó đã bị nấu quá tay, từ da heo quay giòn biến thành da heo cháy khét.
Trong phương ngữ Kim Thành, "cháy khét" được gọi là "nồng khét", và từ "nồng" có cách phát âm tương tự như từ "lồng". Vừa vặn thay, căn nhà nhỏ của ông cụ nằm ở "hẻm Lồng Heo", có heo còn có lồng, là một sự trùng hợp đến vừa khéo.
Từ đó về sau, mỗi khi Triệu Thúy Hoa mời mọi người đến thăm nhà ông ngoại, cậu đều sẽ gào lên: "Tối nay đi ăn 'da heo quay giòn' nhá!"
Lần này Ân Gia Mính đã dùng danh nghĩa "Hào Cảng Lisa" để gửi lời nhắn tới Triệu Thúy Hoa, "Khi nào chúng ta sẽ cùng nhau ăn da heo quay giòn?". Đó là tiếng lóng mà chỉ có bọn họ biết, nói với Triệu Thúy Hoa rằng Mính ca của bọn họ hiện đang ở gần nhà ông ngoại cậu ấy.
Tất nhiên, khi Ân Gia Mính để lại tin nhắn cho Triệu Thúy Hoa, vốn nghĩ đây chỉ là phương án dự phòng, đầu tiên, cậu không chắc liệu Triệu Thúy Hoa có thực sự hiểu được nó hay không, thứ hai, cậu cho rằng nó sẽ không phát huy được nhiều tác dụng.
Nhưng Ân Gia Mính tuyệt đối không ngờ rằng, cậu sẽ xui xẻo đến mức bị người ta gọi ra danh tính ở ngoài đường, còn trực tiếp đụng đầu với cảnh sát, bị đuổi khỏi phố N như một con chó.
Nếu không phải do Triệu Thúy Hoa phản ứng kịp thời, lần này cậu chắc cú toi mạng rồi.
"Nhưng mà, Mính ca..."
Triệu Thúy Hoa lui tới bên cửa sổ, đẩy ra một khe hở, lia mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt rất nặng nề.
Cậu ấy thông thuộc địa hình khu vực này, cũng biết cảnh sát nhất định sẽ bố trí các trạm kiểm soát ở lối ra vào duy nhất của Đường Vĩ, nhằm để Ân Gia Mính không có cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Bây giờ, mặc dù cảnh sát Đặng và những người khác tạm thời đã bị lừa, nhưng nếu không thể tìm thấy người ở bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ quay trở lại, lục soát từ trong ra ngoài căn nhà nhỏ này, triệt để dốc ngược nó lên để tìm kiếm. Đến lúc đó, biện pháp kim thiền thoát xác(*) này sẽ không còn tác dụng nữa.
(*) Kim thiền thoát xác: Kế thứ 21 trong 36 kế, có nghĩa: Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp.
"Bây giờ anh tính làm sao đây?"
Ân Gia Mính cười với Triệu Thúy Hoa.
"Yên tâm, anh tính xong hết rồi."
Nói xong, cậu chỉ ra ngoài cửa, "Anh sẽ đi từ 'bên kia'."
Triệu Thúy Hoa nhìn ra bên ngoài theo phương hướng mà đại ca đã chỉ, vẻ mặt mờ mịt, "'Bên kia' là bên nào vậy anh?"
Ân Gia Mính trả lời:
"Bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh, anh tính đi qua đê chống lũ."
Có một bến cảng nằm bên cạnh Đường Vĩ, ở giữa còn có một bờ đê chống lũ vừa cao vừa dài, phân cách giữa khu dân cư với đường bờ biển.
Nếu Ân Gia Mính có thể trèo qua đê chống lũ, cậu sẽ được coi là đã rời khỏi phạm vi của Đường Vĩ.
Dù phải đi một vòng lớn hình chữ "C" quanh bờ biển, nhưng ít nhất cậu cũng xem như thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, tạm thời an toàn.
Chỉ là đê chống lũ được xây dựng rất cao, lại bị hạn chế bởi địa hình, việc leo lên đây chắc chắn không dễ dàng như vậy.
May mắn thay, căn nhà được xây dựng bên cạnh đê chống lũ, từ cửa sổ nhà vệ sinh ra đến bờ đê chỉ cách chừng bốn mét.
Triệu Thúy Hoa lập tức hiểu ra, nhanh chóng cùng A Hổ dịch chuyển cái thang dài trong sân, đặt một đầu lên bệ cửa sổ, đầu kia duỗi ra ngoài cửa sổ, đặt lên trên bờ đê chống lũ.
"Mính ca, bảo trọng."
Cả Triệu Thúy Hoa và A Hổ đều không hỏi Ân Gia Mính đã trốn ở đâu trong vài ngày qua, dự định sẽ đi đến nơi nào sau đó. Bọn họ chỉ chào tạm biệt đại ca của mình một cách trịnh trọng:
"Chúng em đều tin tưởng vào anh!"
——loworld18923.wordpress.com——
Trong lúc đó, cùng ngày 30 tháng 7, năm 2021, mười giờ mười lăm phút sáng.
Diệp Hoài Duệ, Chương Minh Minh cùng Âu Dương Đình Đình vội vàng đi đến nơi tìm thấy bộ xương trắng.
Khi cả ba xuống xe, đai cách ly đã được chăng lên tại hiện trường.
Một viên cảnh sát vẫy tay với họ từ đằng xa: "Dr. Diệp, bên này bên này."
Đó là cảnh sát Hoàng mà họ vừa mới gặp cách đây hai ngày.
"Tình hình thế nào?"
Ba người Diệp Hoài Duệ bước qua đai cách ly, đi về phía cảnh sát Hoàng, "Thi thể ở đâu?"
"Này, nó ở đây."
Cảnh sát Hoàng chỉ về phía trước, "Nó mới được đào lên vào sáng sớm hôm nay."
Diệp Hoài Duệ nhìn về phía trước theo chỉ dẫn của hắn, phát hiện trên mặt đất đã đào được một cái hố, bên cạnh cái hố lộ ra một tấm ni lông bẩn thỉu, dưới tấm ni lông dường như còn có thứ gì đó.
Hỏi han kỹ càng, bọn họ mới biết tình hình cụ thể ra sao.
Khu đất hoang nơi tìm thấy thi thể thuộc thôn Phù Lan, đất ở đây khá xấu, không nằm gần thôn và đường chính, rất ít người quan tâm đến việc bán khu đất này, nó vẫn luôn bị bỏ hoang nhiều năm như vậy, không được chú trọng để khai phá.
Tháng trước, có người trong thôn định đầu tư đào ao nuôi cá ở đây, bèn mời đội thi công đến, chọn ngày lành tháng tốt để khởi công xây dựng.
Không ngờ chỉ sau một ngày trời đào bới, lại đào lên được một thi thể.
Thi thể được bọc trong một tấm bạt màu đỏ, trắng, xanh, rõ ràng nó bị chôn ở dưới đất từ rất lâu, đã mục nát đến mức chỉ còn lại một ít xương.
Tuy nhiên, tư thế của thi thể được quấn trong tấm bạt trông không giống như tư thế chôn cất thông thường, đội thi công lập tức hốt hoảng gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát cũng cảm thấy hiện trường cực kỳ khả nghi, bèn thông báo cho pháp y để hỗ trợ điều tra.
Đội thi công báo động rất quả quyết, phần lớn thi thể vẫn còn bị chôn vùi dưới đất.
Đầu tiên, ba người Diệp Hoài Duệ thực hiện khảo sát và ghi chép cẩn thận về hoàn cảnh trong hiện trường một phen, sau đó bọn họ phải đào thi thể ra ngoài.
Cẩn thận đào bới lớp đất chôn hài cốt, họ đã nhanh chóng phát hiện ra một tình huống quan trọng.
Bộ xương trắng được chôn ở độ sâu khoảng một mét dưới lòng đất, trong tư thế nằm nghiêng, đầu quay về hướng Đông Nam, chân quay về hướng Tây Bắc.
Thi thể mặc một chiếc áo sơ mi rất bình thường cùng một chiếc quần jean đã giặt, giày là đôi xăng đan bằng nhựa kiểu cũ dành cho nam giới.
Quần áo bị vùi trong bùn đất lâu ngày, vải áo sơ mi đã ngâm nước còn bị côn trùng cắn xé, mục nát thành từng mảnh nhỏ.
Về phần tấm bạt màu đỏ, trắng, xanh dùng để bọc tử thi, lại được bảo tồn rất tốt. Chỉ là, nó rõ ràng không đủ lớn để quấn được toàn bộ thi thể, cho nên hai chân thi thể gần như lộ ra ngoài hoàn toàn, một chiếc giày đã bị mất tích vì một lý do nào đó.
Cảnh sát Hoàng hỏi Diệp Hoài Duệ:
"Có thể nhìn ra người đàn ông này đã chết được bao lâu rồi không?"
Diệp Hoài Duệ thả cái xẻng trên tay xuống, thở hổn hển vài hơi.
Thể lực của anh thực sự không tốt, sau nửa ngày trời đào đất, cánh tay anh đã bắt đầu đau nhức.
"Thi thể đã hóa thành xương trắng, mô mềm đã khô hoàn toàn, nó được chôn cất ít nhất từ mười năm trở lên."
Diệp Hoài Duệ nói, ngồi xổm xuống dưới, dùng ngón tay đeo găng gõ nhẹ vào chiếc răng hàm đầu tiên ở bên phải hàm dưới của người đã khuất.
"Đây này, nhìn thấy nó không? Một cái răng vàng."
Anh nói với cảnh sát Hoàng:
"Những chiếc răng giả làm bằng hợp kim đã lỗi thời trong nhiều năm nay, tôi nghĩ...quá nửa là thứ đồ đến từ thập niên 80 hoặc 90."
"Ồ!"
Cảnh sát Hoàng nói:
"Điều này có nghĩa, người này đã chết đến hai mươi, hoặc ba mươi năm?"
Diệp Hoài Duệ mỉm cười: "Khó mà nói được."
"Hầy! Chôn dưới lòng đất ít nhất mười năm rồi!"
Cảnh sát Hoàng đứng dậy, thở dài một hơi:
"Chưa kể đến những cái khác, riêng việc xác định người này là ai chắc cũng chẳng dễ dàng nhỉ?"
Vấn đề khó khăn nhất của một thi thể trơ xương như vậy là việc xác định được danh tính của người đã khuất, thời gian càng lâu dài thì độ khó càng tăng cao.
Thực lòng mà nói, cảnh sát cũng rất sợ gặp phải những vụ án không đầu không đuôi như vậy, bởi vì nó thực sự rất khó khăn để tiến hành điều tra, có khi còn chưa chắc tìm được ai là hung thủ sau màn.
Nhưng dù có khó hơn nữa thì cũng phải đi điều tra.
Diệp Hoài Duệ mỉm cười, an ủi cảnh sát Hoàng:
"Ít nhất, bộ xương trắng này được bảo tồn khá hoàn chỉnh, giúp chúng tôi tiết kiệm được rất nhiều công sức."
————
Quá trình khám nghiệm hiện trường đối với thi thể ở ngoài trời tốn rất nhiều thời gian, cùng với nỗ lực của Diệp Hoài Duệ trong việc đào bới, thu thập, đếm và trích xuất mẫu xương cùng các mẫu khác, cho đến khi bộ hài cốt ấy được đưa về sở Giám Định Xét Nghiệm Tư Pháp, đã là 4 giờ 30 phút chiều.
Diệp Hoài Duệ đang nghĩ đến tình hình bên kia của Ân Gia Mính, vốn định tan tầm sẽ trực tiếp về nhà, nhưng hiện tại một vụ án mới lại đột nhiên ập đến, Diệp Hoài Duệ cũng chỉ có thể thu xếp ổn thỏa cho bộ hài cốt trước tiên.
Bọn họ đặt nó lên trên chiếc bàn giải phẫu trống trải.
Thi thể bị chôn dưới đất được bọc bởi một tấm bạt, vì vậy, xương cốt khi được đào lên về cơ bản vẫn giữ nguyên hình dạng như khi chôn cất, ngay cả các xương ngón tay dễ bị thất lạc nhất.
Diệp Hoài Duệ cẩn thận mở tấm bạt chống thấm màu đỏ, xanh, trắng ra, để lộ toàn bộ các mẩu xương khô.
"Bàn chải và túi đựng mẫu."
Anh phân phó Âu Dương Đình Đình.
Cô gái nhanh nhẹn đưa tới những dụng cụ mà anh muốn.
Diệp Hoài Duệ cẩn thận vén áo sơ mi của người quá cố lên, quét sạch bùn đất quanh thắt lưng của thi thể, sau đó cho vào túi đựng mẫu.
"Có vẻ như đây là một vụ giết người."
Chương Minh Minh ở bên cạnh vừa chụp ảnh vừa phán đoán.
Thật vậy, mặc dù chiếc áo mà người quá cố mặc đã mục nát đến rối tinh rối mù, nhưng rõ ràng vẫn có một lỗ thủng hình tròn hợp quy cách nằm trên ngực phải — đó là dấu vết do viên đạn để lại.
Nạn nhân đã chết do bị trúng đạn.
Thật không may, sau khi Diệp Hoài Duệ và những người khác cởi áo sơ mi của người quá cố, bọn họ còn phát hiện ra một lỗ thủng khác ở lưng áo bên phải, cả hai đều có cùng chiều cao và kích thước, vừa vặn có thể hoàn toàn chồng lên nhau.
Điều đó cũng có nghĩa, viên đạn giết chết người này đã gây ra một vết thương xuyên thấu, và vật mang giá trị pháp y nhất là đầu đạn sẽ không nằm trong cơ thể người chết.
Ngoài ra, Diệp Hoài Duệ cũng tìm thấy một số tờ tiền nằm trong túi áo sơ mi nọ, đồng thời tìm thấy hai đồng xu và ba con chip sòng bạc bằng nhựa(*) trong túi sau quần jean của người này.
(*) Chip sòng bạc:
Những tờ tiền đó được gấp làm đôi rồi nhét vào trong túi áo, sau đó bị chôn dưới đất cùng với thi thể hơn mười năm nay, vốn đã mục nát và ẩm mốc từ lâu.
Ngoài ra, thời gian gần đây trời thường xuyên mưa, bùn đất đã hút no nước, đến cả sợi giấy cũng bị ngấm nước theo, gần như dính chặt vào vải áo, rất khó để lột ra.
Diệp Hoài Duệ sợ làm hỏng những tờ tiền giấy mỏng manh này, anh không dám bóc chúng, chỉ có thể cắt toàn bộ túi của áo sơ mi trước, rồi đặt nó sang một bên để phơi khô.
Đến đây, bộ xương trắng này tạm thời được thu xếp ổn thỏa.
Tiếp theo, các pháp y còn phải tiến hành kiểm tra, làm sạch, rửa, ngâm, lau khô, cuối cùng là bước vào quy trình giám định.
Tuy nhiên, đây không phải là công việc có thể làm trong một sớm một chiều, không cần thiết phải chạy đua với thời gian.
"Được rồi."
Diệp Hoài Duệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 6 giờ 45 phút.
Anh mỉm cười với Chương Minh Minh và Âu Dương Đình Đình, những người đã cùng tăng ca với anh cho đến tận bây giờ:
"Phần còn lại, ngày mai tiếp tục."