• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Diệp Hoài Duệ đã từng hỏi Ân Gia Mính, "Tại sao lại là cậu?"

Thật vậy, tên hung thủ được Diệp Hoài Duệ đặt cho cái biệt danh "X" ấy, đã khổ tâm chuẩn bị hết thảy chỉ để giá họa cho cậu, ngoại trừ bước cuối cùng, dường như mọi thứ đều đã thành công.

Nhưng Ân Gia Mính không thể nhịn nổi mà suy nghĩ đến một vấn đề trong suốt hai đêm nay, ba tên đồng bọn của X, rốt cuộc có biết hắn ta thực sự không phải là Ân Gia Mính hay không?

Theo manh mối trước mắt, ít nhất khi Tư Đồ Anh Hùng bị chủ nợ chặn đường ở cảng, gã vẫn không biết X là ai.

Tên tài xế tội nghiệp thậm chí cho đến chết vẫn không biết mình đã bị lừa dối và lợi dụng.

Như vậy, hai tên còn lại thì sao?

Ở nơi Ân Gia Mính đang sống vào đầu những năm 80, không có Internet, không có điện thoại di động và cũng không có các nền tảng xã hội trực tuyến. Chụp ảnh còn phải dựa vào cuộn phim, một tấm ảnh đen trắng hai tấc Anh đã là tiêu chuẩn để tuyển dụng, ngay cả việc gắn camera giám sát cũng chỉ phù hợp với túi tiền của một số công ty lớn và trung tâm mua sắm. Ngoại trừ những nghệ sĩ giải trí thường xuất hiện trước ống kính và những người nổi tiếng trên mạng xã hội, muốn biết được diện mạo của một ai đó là một việc không hề dễ dàng.

Nhưng ở một góc độ khác, chính vì rất khó để chứng minh danh tính của một người, nên khi ai đó lấy một tấm danh thiếp rồi tự xưng chính mình là như vậy, những người cảnh giác hơn sẽ nghi ngờ đó rốt cuộc là thật hay giả — ít nhất, Ân Gia Mính đặt vào vị trí của mình mà suy nghĩ, cậu cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Như vậy, vấn đề hiện tại đã đến rồi.

Tư Đồ Anh Hùng thì bỏ qua đi. Người đó trông không được thông minh cho lắm, lại bị những kẻ "cho vay nặng lãi" dồn đến đường cùng, một bụng hám tiền, khả năng tin tưởng người khác mà không qua kiểm chứng là khá cao.

Nhưng lẽ nào hai tên còn lại đều ngu ngốc và khờ khạo như nhau, chúng dễ dàng mắc lừa bởi những chi tiết như chiều cao, ngoại hình, và hình xăm sao?

Ở đây, Ân Gia Mính suy nghĩ về hai loại khả năng.

Loại đầu tiên, chính là hai tên đó, hoặc một trong số chúng đã biết danh tính thực sự của X, chỉ xuất phát từ lợi ích của bản thân, tùy ý để đối phương đóng giả thành "Ân Gia Mính", thậm chí còn thêm một phen thúc đẩy trong đó.

Loại thứ hai, đương nhiên là hai tên đồng bọn cùng với tài xế đều giống nhau, đều bị X từ trong bóng tối để mắt tới.

Nếu đó là loại sau, Ân Gia Mính cảm thấy bản thân cần phải suy nghĩ thật kỹ, tại sao lại là như vậy.

— Lẽ nào trong tay X còn nắm giữ "bằng chứng" nào khác, có thể thuyết phục một số đồng phạm tin tưởng vào thân phận giả tạo của hắn sao?

Nghĩ đến đây, Ân Gia Mính lại cau mày.

— Giả sử thực sự là như vậy...

— Vậy đó là "bằng chứng" gì?

——loworld18923.wordpress.com——

Cùng lúc đó, cách biệt thự lưng chừng núi nơi Ân Gia Mính ở khoảng 12 km, trong khu vườn phía sau của khách sạn Thụy Bảo.

A Hổ vừa đi vừa cởi bỏ đồng phục bảo vệ, khuôn mặt xấu xí với khối u máu đỏ thẫm ngày càng trở nên dữ tợn do các đường nét trên khuôn mặt bị biến dạng.

Khi một số nhân viên khách sạn nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của cậu ấy, lời chào hỏi đã ra đến miệng đành phải nghẹn lại, chỉ trơ mắt nhìn cậu nhanh chóng đi xuyên qua họ, thẳng một đường đến tận cửa sau, hung ác cởi bỏ đồng phục màu xám nhạt cùng với chiếc mũ quăng ở cạnh cửa, dùng một tay đẩy ra cánh cửa bọc hoa, tức giận lao ra khỏi cửa.

Ân Gia Mính bị tình nghi là kẻ cướp của giết người, bị cảnh sát Kim Thành truy nã toàn thành phố, đã không còn khả năng trở lại khách sạn Thụy Bảo làm tổng giám đốc được nữa.

Ngoài ra, cảnh sát cũng không tìm thấy những món châu báu cùng với tài sản hàng triệu đô la đã bị mất tích, dường như ngày ngày tìm tới cửa, lật tung toàn bộ văn phòng của tổng giám đốc, thậm chí còn đưa từng người nhân viên đi thẩm vấn, hận không thể cạy miệng bọn họ ra để moi được tung tích của Ân Gia Mính.

Đã không có người đứng đầu, lại bị cảnh sát xới tung rồi sàng qua sàng lại không biết bao nhiêu lần, còn có không ít phóng viên của các tạp chí tuần san ngày ngày nằm vùng ngoài cửa để đưa tin sốt dẻo, đương nhiên khách sạn Thụy Bảo không thể tiếp khách một cách bình thường.

Khách sạn đã đóng cửa suốt mười ngày nay, mãi đến ba ngày trước, một giám đốc lâm thời mới được chuyển đến để thay thế công việc kinh doanh của Ân Gia Mính, đưa khách sạn hoạt động trở lại.

Tân giám đốc là người du học trở về, áo vest giày da, tô son trát phấn, tính cách cực kỳ cay nghiệt, đặc biệt không ưa thích những "thân tín" mà tiền nhiệm để lại.

Vào ngày đầu tiên đi làm, vị tân giám đốc này đã lo đi bới lông tìm vết với bọn họ, nói bóng nói gió, ném đá giấu tay, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mặt bọn Triệu Thúy Hoa, A Hổ cùng những người khác mà nói: "Sếp của các người cũng chẳng phải là dạng tốt lành gì, chỉ sợ các người cũng rặt một lũ trộm cướp."

Triệu Thúy Hoa là người có tâm cơ có dự tính, mồm mép nhanh nhảu, là người biết điều, ngay cả khi tân nhiệm lãnh đạo không vừa mắt với cậu, trong một lúc cũng không thể tìm ra lỗi sai lớn nhất, chỉ có thể mỉa mai vài câu, ném xuống cho cậu một mớ việc lặt vặt để khỏi làm chướng mắt.

Về phần những anh em khác, vì còn phải nuôi sống gia đình nên chỉ đành nuốt hận vào trong, thành thật cụp đuôi làm người, không gây xung đột với vị tân lãnh đạo này.

Nhưng A Hổ thì không giống vậy.

Hồi nhỏ cậu từng bị đánh vào đầu, chỉ số thông minh hơi đáng lo ngại, tính tình cũng là sự bướng bỉnh và bốc đồng chỉ có ở những người chậm phát triển, mới có dăm ba câu đã bị tân giám đốc chọc tức, chỉ sợ phải lật bàn ngay tại chỗ.

So với những người khác, người mà tân giám đốc không ưa nhất chính là A Hổ.

Bởi vì A Hổ có vẻ ngoài xấu xí, tính tình vừa cứng đầu vừa đáng ghét, không phục tùng không vâng lời, quả thực là cái gai trong mắt.

Càng quan trọng hơn, tân giám đốc là phần tử trí thức học về kinh tế và quản lý mới về nước, luôn cảm thấy điều quan trọng nhất trong ngành dịch vụ chính là tố chất của nhân viên.

Quầy lễ tân cần có người đẹp vóc tốt, nhân viên phục vụ cần phải khiêm tốn và kính cẩn, đối với nhân viên bảo vệ, nếu không cúi đầu theo tiêu chuẩn góc vuông 90 độ khi khách đến, tốt nhất là nên đóng gói hành lý ngay tại chỗ rồi cút cho lẹ.

Cũng chỉ có thể là đứa con hoang Ân Gia Mính kia, mới đem cả chó và mèo vào khách sạn, ngay cả A Hổ mặt mũi xấu đến mức thiểu năng, còn có thể mặc đồng phục đi làm bảo vệ!

Tóm lại, dưới việc cố tình gây khó dễ của tân giám đốc, A Hổ không thể chịu đựng được chỉ sau ba ngày.

Ngay vừa rồi, cậu ấy đã đấm vào mặt tân giám đốc, đánh bay mắt kính của đối phương, cũng mất luôn công việc của mình, câu nói "You are fired!" nện thẳng vào mặt, A Hổ chỉ có thể cởi bỏ bộ đồng phục này, nói lời tạm biệt với khách sạn Thụy Bảo.

A Hổ nổi giận đùng đùng lao ra khỏi khách sạn, chạy thẳng một mạch, đi được vài trăm mét mới giảm dần tốc độ.

Khi gặp vấn đề nan giải, bộ não vốn không mấy sáng sủa của cậu bỗng trở nên kém hữu dụng hơn.

A Hổ không biết phải đi đâu bây giờ.

Mặc dù những người khác ngốc nghếch, nhưng họ còn có hiểu biết về bản thân.

Nếu không có Mính ca che chở hết mực, với ngoại hình xấu xí và cứng đầu như vậy, cậu căn bản không thể ở một nơi tốt như khách sạn Thụy Bảo rồi tìm được một công việc nghiêm túc và ổn định.

"Không sao hết."

A Hổ vừa bước đi vừa lẩm bẩm một mình:

"Nhạc Nhạc vẫn còn làm việc trong khách sạn, có thể ăn no mặc ấm..."

Cậu bỗng nhiên nhếch môi, để lộ một nụ cười ngốc nghếch:

"Một mình mình, kiểu gì mà chả có thể sống sót... Cùng lắm thì ngủ ở hầm cầu vượt thôi..."

...

Khi đang đi, A Hổ đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Cậu quay lại, phát hiện người đó là một thanh niên gầy gò, nhuộm tóc rất thời thượng tên là Hoàng Mao.

Cậu nhận ra tên Hoàng Mao này, hắn là thuộc hạ của Mã Tử — ông trùm xã hội đen ở gần đó. Vì cái gian giải trí ấy cũng thuộc sản nghiệp của cha Ân – ông chủ Hà – Hà Vĩ Đường, quanh đi quẩn lại, A Hổ và Hoàng Mao cũng có thể được coi là "đồng môn".

"Thế nào rồi, A Hổ?"

Hoàng Mao chạy chậm một mạch để đuổi kịp A Hổ, duỗi cánh tay ra, khoác lên vai cậu, trông giống như hai anh em thân thiết.

"Gần đây đã xảy ra chuyện lớn với 'băng đảng' của các cậu! Kim Thành nổi tiếng, cả thế giới đều biết rồi!"

A Hổ cau mày, rất muốn phản bác lại đôi câu, nhưng lại ăn nói vụng về, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể ném bỏ cánh tay đang khoác trên vai, cúi đầu bước đi.

"Đừng đi mà, A Hổ!"

Hoàng Mao dường như chẳng sợ chút nào trước sắc mặt đen thui của A Hổ, lại còn rất quen thuộc mà lôi kéo:

"Mao ca còn chưa có ăn sáng đấy, đi nào, anh biết có một quán ăn ở trong con hẻm phía trước, cơm cuộn(*) và da cá đều làm rất ngon, đi ăn một bữa với anh nha!"

(*) Cơm cuộn Quảng Đông (hay còn gọi là 'mì ruột'):

Tâm trạng lúc này của A Hổ không được tốt cho lắm, cảm thấy vô cùng hoang mang với con đường phía trước, khi mà chẳng còn nơi nào để đi. Lúc bị Hoàng Mao kéo về phía trước, cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo phương hướng mà hắn rẽ, đi tới một con hẻm nhỏ.

————

Cả hai không đi quá xa, Hoàng Mao thực sự dẫn A Hổ đến một quán ăn nhỏ được xây dựng lại từ một ngôi nhà dân.

Bên trong quán rất chật chội, có hai cái bàn mà đã ngồi tới năm sáu vị khách, chen chúc đến mức không thể duỗi thẳng người.

Hoàng Mao không mang A Hổ đi vào, mà trực tiếp ngồi luôn trên con đường hẻm ở ngoài trời, duỗi đầu hô to vào trong tiệm:

"Bà chủ, cho hai đĩa cơm cuộn trộn tương, một đĩa chan tương nhiều gấp đôi! Hai gói da cá, không cần rau thơm và thêm nhiều đậu phộng! Thêm hai ly coca đá nữa, cảm ơn!"

Bên trong cửa hàng truyền ra giọng nói to rõ "Được rồi", hai phút sau, có một bà thím đầy đặn một tay bưng hai đĩa cơm cuộn, tay kia cầm hai chai Coca Cola thủy tinh, hai túi ni lông bọc da cá lạnh được treo trên ngón út với độ khó rất cao, đưa đến trước mặt Hoàng Mao và A Hổ.

Ngõ nhỏ quá hẹp, không thể kê được bàn ghế, hai người bèn ngồi chồm hổm trên lề đường để ăn.

A Hổ vốn không hề đói bụng, tâm tình cũng không được tốt, lại càng chẳng muốn ăn, đối mặt với cái đĩa trước mặt bị Hoàng Mao ba hoa chích chòe thổi phồng lên, như thể chỉ ở trên trời mới có món cơm cuộn này, cậu cũng chẳng cảm nhận được vị gì, dùng tăm xỉa răng chọc chọc, hết miếng này đến miếng khác cho vào miệng.

"Này, làm sao cậu em lại có cái tướng ăn ưu nhã như vậy? Trông cứ như con gái ấy!"

Hoàng Mao chú ý tới tướng ăn của A Hổ, dùng cùi chỏ thúc vào cậu, trêu cười nói:

"Làm sao thế? Tâm trạng không được tốt sao? Bởi vì lão đại của các cậu?"

A Hổ không muốn bàn tán về Ân Gia Mính ở trước mặt người ngoài, cậu cau mày, giả vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu mà ăn.

"Này, anh trộm hỏi một chút nhá!"

Hoàng Mao dường như không nhìn ra vẻ mặt u ám của A Hổ, hắn bỗng nhiên cười khà khà, vươn đầu lại gần rồi thấp giọng hỏi:

"Nói thật, cậu có biết tung tích của lão đại không? 50.000 tệ, bằng tiền lương mấy năm của cậu có đúng không? Cậu thật sự không có hứng thú gì sao?"

"Cút!"

A Hổ nổi giận, suýt chút nữa đã quăng một nửa phần cơm cuộn đang ăn dở đáp vào quả đầu chói mắt của Hoàng Mao.

"Là anh sai, là Mao ca sai!"

Hoàng Mao lúc này lại rất tinh ý, nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy A Hổ, dúi vào tay cậu một chai Coca, ý là muốn để cho cậu uống một ngụm nước lạnh để bớt giận:

"Được rồi, anh tin tưởng cậu em là thực sự không biết, anh không hỏi, không hỏi nữa ha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK