• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lờ

Khi bước ra ngoài rạp chiếu phim, Diệp Hoài Duệ không khỏi nhớ tới nội dung của bộ phim mình vừa xem.

Cái kết của bộ phim thật thú vị, thú vị đến mức nó giống như một tình tiết mà chỉ những người trong cuộc, những người am hiểu về vụ án mới có thể hình dung được.

Nó đưa ra một khả năng mới cho vụ án chưa được giải quyết này, đó chính là, hung thủ cướp của giết người không phải là Ân Gia Mính, mà là một kẻ đã giả mạo thân phận hắn, để hắn phải đội cái nồi oan trái của vụ án này.

Tất nhiên, dưới góc nhìn của những khán giả bình thường,《 Đại án Kim Thành 》thật đặc sắc. Nhưng giống như một nhà biên kịch đã làm một bộ phim hư cấu một cách hợp tình hợp lý, đây thực ra là để lòe mắt thiên hạ với cốt truyện ban đầu, rồi bí mật mang hàng hiếm ra để tẩy trắng cho kẻ sát nhân cách đây ba mươi chín năm.

Mà Diệp Hoài Duệ vốn là một pháp y, anh đã nghiên cứu rất kĩ hồ sơ vụ án năm đó, sau khi xem phim, anh không thể không thay thế các tình tiết của vụ án vào cốt truyện, suy luận xem nó có hợp lí hay không.

Dù sao cũng không vội để về nhà, nên Diệp Hoài Duệ chỉ đơn giản rẽ vào một tiệm cơm, gọi một dĩa cơm chiên trứng và một ly trà sữa uyên ương, với ý định giải quyết vấn đề bữa tối của mình như vậy.

Trong thời gian chờ món, anh bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của việc "Thay mận đổi đào" này.

Là một học sinh đứng đầu luôn được nhận học bổng toàn phần hàng năm ở trường đại học, Diệp Hoài Duệ không chỉ rất thông minh mà còn có trí nhớ cực kỳ tốt, mặc dù chưa tới đạt tới trình độ liếc mắt sẽ không quên, nhưng đã nghiêm túc xem qua tư liệu một lần, anh có thể nhớ kỹ ít nhất chín mươi phần trăm các chi tiết trong đó.

Anh xé một trang từ cuốn sổ ghi chú nhỏ của mình, lại lấy bút ra, bắt đầu quá trình hồi tưởng, vừa vuốt nhẹ hộp đựng giấy, vừa đào lại vụ án thêm lần nữa.

Kim Thành có ngành công nghiệp cá độ rất phát triển, khắp nơi đều là các sòng bạc.

Ân Gia Mính là một trong nhiều đứa con riêng của ông chủ sòng bạc Hà Vĩ Đường.

Mẹ ruột của hắn họ Ân, từng là ca sĩ nội trú trong quán bar, rất xinh đẹp, là một hoa khôi nổi tiếng ở chốn lầu xanh.

Sau khi người đẹp gặp ông chủ Hà, bà liền trở thành tình nhân của ông ta, sinh cho ông một cậu con trai rất kháu khỉnh, có dáng dấp vô cùng anh tuấn.

Đáng tiếc là hồng nhan bạc mệnh, khi con trai mới được mười ba tuổi, bà đã qua đời vì bệnh tật, Ân Gia Mính còn chưa thành niên đành phải sống dựa dẫm vào cha.

Cũng may, tuy ông chủ Hà hay chơi bời trăng hoa, đối xử với tình nhân khá bạc tình bạc nghĩa, nhưng đối với con riêng cũng coi như tạm chấp nhận.

Ông đem con trai mình nuôi ở bên ngoài, cơm ăn áo mặc đều không bạc đãi, sau khi Ân Gia Mính trưởng thành, ông liền để hắn làm quản lý của một khu khách sạn đứng tên mình.

Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Duệ dùng bút viết chữ "Động cơ" lên giấy, lại thêm một dấu "?" phía sau.

Nếu như dùng góc độ "Tại sao" để suy luận cho vụ án này, ngay cả cảnh sát Kim Thành cũng sẽ thừa nhận rằng không thể xác định rõ ràng động cơ của Ân Gia Mính.

Bởi vì trước khi sự việc xảy ra, Ân Gia Mính là một đứa con ngoài giá thú, ngoại trừ việc phải sống ở bên ngoài, không được "Nhận tổ quy tông", thì hắn có điều kiện kinh tế và sinh hoạt khá tốt, cũng chưa từng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khi phải bỏ trốn với một số tiền khổng lồ, dường như không cần phải làm ra cái hành động đi cướp kho bạc của ngân hàng như vậy.

Tuy nhiên, nếu chỉ đơn giản dùng từ "kiếm tiền" để phán đoán động cơ phạm tội của một người, thực sự là quá mức phiến diện.

Suy cho cùng, con người vẫn là lòng tham không đáy.

4,5 triệu đô la Mỹ năm đó dường như là một khoản tiền khổng lồ, lớn hơn rất nhiều so với thu nhập quản lý khách sạn của ông chủ Hà.

Nếu Ân Gia Mính không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc, thậm chí nổi lên ý định tự lực cánh sinh, thì cho dù hắn không thiếu tiền, hắn đều có thể thực hiện được.

Hơn nữa, có rất nhiều động cơ phạm tội ngoài "kiếm tiền" trên thế giới này, chẳng hạn như trả thù, ghen tuông, lòng tự tôn, vân vân,...

Thậm chí có những người chỉ đơn giản là xuất phát từ sự theo đuổi kích thích, thỏa mãn trí tò mò, bí quá hóa liều để thể hiện "tài năng" của mình.

Bởi vì cho đến lúc chết Ân Gia Mính chưa từng thực sự sa lưới, cảnh sát Kim Thành về sau chỉ có thể biến thành Gia Cát Lượng, suy đoán về những khả năng cùng động cơ phạm tội của hắn.

Lúc này, người phục vụ quán đã đưa cơm tối đến chỗ Diệp Hoài Duệ.

Diệp Hoài Duệ cúi đầu nhìn xuống, thấy trên khay bày một cái đĩa sứ lớn, trên đĩa có úp một bát cơm, bên cạnh có hai loại rau xanh, lớp trứng vàng óng phủ kín lên cơm chiên, còn có suất thịt nướng nhiều hơn gấp đôi so với bình thường.

Pháp y Diệp nhướng mày, ngẩng đầu nhìn người phục vụ, dùng ánh mắt dò hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.

Người phục vụ giao bữa ăn là một cô gái trẻ tuổi, đối diện với ánh mắt của Diệp Hoài Duệ, không tự chủ được mà đỏ bừng mặt.

Không có lí do nào khác, quả nhiên vẻ ngoài của pháp y Diệp quá lừa tình.

Anh có khuôn mặt đẹp đẽ, ngũ quan tinh xảo, quanh năm làm việc trong văn phòng nên nước da cực kỳ trắng nõn, phối hợp với khí chất tao nhã của một người có học thức. Dù chỉ ngồi trong quán ăn, anh còn giống con nhà quyền quý trị giá hàng tỷ hơn rất nhiều so với các tiểu sinh lưu lượng trong những bộ phim thần tượng.

Có điều kiện như pháp y Diệp, nếu đổi lại là những người khác, chắc hẳn đã có được một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa thông minh khi còn học đại học.

Đáng tiếc, Diệp Hoài Duệ vốn là cong, anh không có hứng thú với người khác giới, tính cách lại lạnh lùng, không thích giao tiếp, hơn nữa, nghề pháp y vốn nổi tiếng là phải cam chịu cô đơn, rất khó để tìm kiếm đối tượng, cho dù là một chàng trai tuấn tú như vậy, hay là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng trở về cũng thế, cho tới hiện tại cũng vẫn chỉ là cẩu độc thân.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến khả năng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác giới trên người Diệp Hoài Duệ – giống như bây giờ, ăn cơm chiên trứng còn có thể được cho thêm một phần thịt nướng.

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, lịch sự cảm ơn người phục vụ, sau đó tay trái cầm thìa, xúc một miếng cơm rồi đưa vào miệng, tâm trí lại quay về các tình tiết trong《 Đại án Kim Thành 》.

Tạm thời không đề cập tới động cơ phạm tội, lý do lớn nhất khiến cảnh sát Kim Thành xác định Ân Gia Mính là kẻ chủ mưu, bởi vì hắn là người duy nhất có thể biết được danh tính trong số bốn tên cướp, ngoại trừ tên tài xế.

Lúc đó, tên tài xế trên bến tàu gặp phải chủ nợ, bị chủ nợ và đám đàn em chặn lại, trong lúc nguy cấp đã để lộ ra thân phận của Ân Gia Mính, điều này đã khiến bọn cướp nổ súng hòng giết người diệt khẩu.

Bọn chúng vốn đã thành công hơn một nửa.

Chỉ tiếc là tình hình quá hỗn loạn, những kẻ hành hung ráo riết bỏ chạy khỏi hiện trường nên vẫn chưa thể khẳng định tất cả mọi người đã thực sự chết hay chưa.

Một trong những đàn em của chủ nợ bị trúng đạn ở bả vai, mặc dù bị thương rất nặng nhưng vẫn còn sống sót sau khi được đưa đến bệnh viện. Hắn ta giải thích với cảnh sát những gì đã xảy ra trên bến tàu đêm đó, đồng thời khai ra danh tính của tên tài xế và Ân Gia Mính.

Diệp Hoài Duệ nghĩ, không cần thiết để tên đàn em kia phải nói dối.

Cảnh sát Kim Thành năm đó hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Nhưng căn cứ theo lời khai của tên đàn em, lúc đó nhóm hung đồ kia mang theo mặt nạ, như vậy không thể nhìn thấy diện mạo thực sự của những tên cướp, chỉ có thể dựa vào câu nói của tên tài xế, chiều cao và vóc dáng của đối phương, còn có hình xăm 'Quan Âm nâng sen' trên cánh tay của thủ phạm, nhằm xác định danh tính và thân phận của Ân Gia Mính.

Mặt khác, ngoài lời khai của đàn em chủ nợ, cảnh sát Kim Thành còn phát hiện, những tên cướp đã đào một đường hầm dẫn đến hệ thống thoát nước dưới một cửa hàng đã bỏ trống, mà cửa hàng này lại chính là tài sản cá nhân của Ân Gia Mính tự mình thu mua.

Từ góc độ của một người đã quen với các mô hình trinh sát hiện đại công nghệ cao, có thể thấy việc cảnh sát Kim Thành chỉ dựa vào hai điểm này để xác định hung thủ là Ân Gia Mính, có vẻ hơi quá vội vàng.

Nhưng ở thời điểm đó, công nghệ điều tra tội phạm còn khá lạc hậu, phá án chỉ dựa vào hai chân của cảnh sát, dựa vào nhân chứng, lời khai và một số vật chứng gián tiếp thường là chìa khóa để phá giải vụ án.

Khi tất cả các lời khai quan trọng và các bằng chứng chi tiết của vụ án đều chỉ về phía Ân Gia Mính, việc cảnh sát Kim Thành liệt hắn vào nghi phạm hàng đầu cũng là lẽ đương nhiên.

Diệp Hoài Duệ nuốt một miếng thức ăn, dùng bút viết ra sáu từ trên giấy.

【Che mặt】

【Tên gọi】

【Hình xăm】

Ba cụm từ này ở thời điểm đó, chính là chìa khóa quan trọng để tên đàn em may mắn sống sót chứng minh thân phận của Ân Gia Mính.

Đối với những người ở trong thế giới ngầm, cái tên "Ân Gia Mính" này, ít nhiều cũng coi như khá nổi tiếng.

Bởi dù sao Ân Gia Mính cũng là con riêng của ông chủ Hà, quản lý một khách sạn quy mô dưới tầm ảnh hưởng của cha mình, cộng với dáng người cao ráo, đẹp trai, hắn luôn thuộc tuýp người đi đâu cũng gây sự chú ý.

Dù chưa nhìn thấy người thật nhưng giới xã hội đen cũng không lạ gì với cái tên này.

Diệp Hoài Duệ không cho rằng đàn em chủ nợ có thể mắc sai lầm ở điểm này.

Hơn nữa, quả thật là có hình xăm 'Quan Âm nâng sen' trên cánh tay trái của đối phương, điều này cũng có thể chứng minh rằng tên đàn em không hề "nghe nhầm".

Như vậy, có khi nào tên tài xế cố tình lừa chủ nợ bằng cách tiết lộ tên của Ân Gia Mính, mượn oai hùm oai cáo để hù dọa?

Diệp Hoài Duệ gõ ngòi bút vào trang giấy, sau đó viết xuống hai chữ "Diệt khẩu".

Thật vậy, điều này có vẻ khó có khả năng.

Nếu như người đó không phải là Ân Gia Mính, thì bọn cướp không cần phải cố gắng giết tất cả những người trong cuộc tại hiện trường.

Hơn nữa, dưới góc độ chuyên môn của pháp y Diệp, vị trí vết thương do bị súng bắn của đàn em chủ nợ vô cùng nguy hiểm, sai sót một giây đều gây nguy hiểm tới tính mạng, không hề giống với "Vết thương giả tạo".

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, đàn em chủ nợ và bọn cướp thực chất không phải là đồng bọn, xác suất bọn họ bao che cho nhau là rất thấp...

...loworld18923.wordpress.com...

...

Diệp Hoài Duệ đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đến việc ăn cơm cũng ngừng lại.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên bên cạnh đĩa ăn.

Diệp Hoài Duệ nhấc máy, cau mày khi nhìn thấy tên người gọi đến.

Cuộc gọi là đến từ đại lý bất động sản.

Cha của Diệp Hoài Duệ là một doanh nhân ở Kim Thành, rất giàu có, hơn nữa còn luôn có ý muốn bù đắp cho cậu con trai đã xa cách mình gần hai mươi năm này.

Khi biết Diệp Hoài Duệ đang sống trong một căn nhà cho thuê chỉ hơn chục mét vuông, ông vẫn muốn thu xếp cho anh một căn nhà mới.

Diệp Hoài Duệ năm nay đã hai mươi chín tuổi, đã quá xa cái tuổi mà anh vẫn luôn vướng bận với nguyên nhân cha mẹ mình ly hôn, anh cũng không oán hận người cha đã vắng bóng suốt quãng đường niên thiếu của mình, chỉ là anh không muốn nhận món quà quá sức hào phóng từ bên kia mà thôi.

Tuy nhiên, ông Diệp vẫn rất kiên quyết cho anh một căn nhà, người quản lý bất động sản mà anh tiếp xúc còn cực kì mặt dày mà đeo bám không bỏ, Diệp Hoài Duệ thực sự hết cách, chỉ đành đáp ứng mà nói: "Xem trước một chút", "Đợi đến khi cảm thấy phù hợp sẽ quyết định sau."

"Này?"

Diệp Hoài Duệ chuyển điện thoại di động qua: "Có chuyện gì?"

"Diệp tiên sinh!"

Người quản lý bất động sản bên kia không nói gì nhiều, chỉ dùng giọng nói đậm chất phổ thông của mình để tranh thủ từng phút từng giây đưa ra gợi ý: "Tôi đã tìm thấy vài căn nhà cho anh, bố cục và vị trí đều không tồi, khi nào rảnh rỗi anh có thể tới xem trước được không?"

"Nói sau đi, gần đây tôi khá bận."

Diệp Hoài Duệ cố nhịn để không cúp máy ngay lập tức, "Anh có thể đưa thông tin và danh sách tới hộp thư của tôi, để tôi xem trước có cái nào thích hợp hay không."

Giám đốc bất động sản ở đầu dây bên kia nghe được câu này, lập tức nhiệt tình hơn hẳn:

"Được, được, bây giờ tôi sẽ gửi liền cho anh, anh nhất định phải đọc!"

Sau nửa phút, Diệp Hoài Duệ đã nhận được email từ đại lý bất động sản.

Những luồng suy nghĩ tìm hiểu vụ án của pháp y Diệp hoàn toàn bị cuộc gọi này làm gián đoạn, anh không muốn tiếp tục nữa nên cất bút và giấy, vừa ăn vừa đọc email của đại lý bất động sản.

Bởi vì Diệp Hoài Duệ không yêu cầu rõ ràng, nên người môi giới đã trực tiếp giăng lưới bắt cá, gửi cho anh tận ba mươi căn hộ, từ chung cư cao tầng ở thành phố sầm uất đến biệt thự ở lưng chừng núi, cái nào cũng không thiếu.

Tất nhiên, căn nhà rẻ nhất cũng có giá khởi điểm cao ngất trời lên tới 30 triệu tệ (*).

(*) 30 triệu tệ = 107.411.920.950,00 VNĐ (khoảng 107 tỉ đồng)

Diệp Hoài Duệ không muốn nhận ngôi nhà đắt tiền như vậy, cho nên anh chỉ tiện tay lướt qua các trang thông tin niêm yết.

Cho đến tận mặt cuối cùng.

Ở nơi dễ thấy nhất của trang thông tin, in hình một căn biệt thự bên bờ biển.

Căn biệt thự kia hiển nhiên đã được nhiều năm tuổi rồi, kể cả sau khi làm đẹp bằng Photoshop, từ những bức tường vẫn có thể nhìn thấy các vết tích xói mòn của mưa gió theo năm tháng.

Diệp Hoài Duệ nhận ra căn biệt thự này.

Đó chính xác là thứ mà anh đã nhìn thấy trong hồ sơ lưu trữ của cảnh sát, nơi mà Ân Gia Mính đã trốn thoát sau khi bị trúng đạn.

—— Đây cũng thật quá trùng hợp rồi!

Diệp Hoài Duệ bật cười thành tiếng.

——Xem ra, mình và vụ án này, cũng thật là có duyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK