• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một màn cẩu lương trước mắt khiến cho Vi Yến Uyển và cô gái kia kinh ngạc, nhưng rồi ngay cả nhân vật chính là Đàm Châu cũng giật mình luôn đó... Sao Cố Quý Dực lại xuất hiện ở đây chứ?

- Anh... Xuống đây làm gì vậy?

- Xuống đưa ví tiền cho em.

Đàm Châu chỉ kịp "À" một tiếng, nhưng mà cái "ví tiền" Cố Quý Dực nói nó lạ lắm, từ khi cô xòe tay, ý bảo anh đưa ví tiền cho cô, nhưng anh lại không đưa, tay vào đó lại cứ đứng nhìn cô chằm chằm.

Đàm Châu ho khan một chút, cố ý huých nhẹ vào bụng anh, nhỏ giọng nói:

- Ví tiền đâu?

- Ở đây.

Đàm Châu vẫn kiên trì xòe tay ra, nhưng Cố Quý Dực làm gì đưa ví tiền cho cô chứ? Hai chân mày của cô sắp dính chặt lấy nhau rồi, cô mất kiên nhẫn nói:

- Ở đâu?

Cố Quý Dực cảm thấy trêu cô như vậy là đủ rồi, sau đó liền đi đến quầy thanh toán, đưa ra một chiếc thẻ rồi nói:

- Số tiền này cứ xem như là tiền của cô ấy, sau này cô ấy mua gì cứ trừ vào nó.

- Vâng! Đây là cafe của quý khách, cảm ơn quý khách đã ủng hộ.

Cố Quý Dực cũng cần lấy cafe rồi cũng nắm lấy tay của cô, nói:

- Đi thôi, về phòng làm việc.

Đàm Châu vẫn còn ngơ ra một lúc, nhưng cũng à à ừ ừ rồi ngoan ngoãn đi theo anh về phòng, bỏ lại nhiều người ăn dưa trong sự ngỡ ngàng.

Lúc này cô gái ở bên cạnh Vi Yến Uyển mới nói:

- Trước kia tớ nghe trợ lý Hạ nói Giám Đốc sắp kết hôn, tớ tưởng là anh ta uống say nói bừa, xem ra là Giám Đốc Cố thật sự sắp kết hôn rồi... Uyển Uyển à, cậu biết cô gái đó không?

Vi Yến Uyển cũng chỉ mỉm cười chứ không đáp, nhưng trong lòng của cô ta đã rất ganh tị rồi, vốn dĩ vị trí của Đàm Châu không phải là ở trên cao nhìn xuống như vậy, rõ ràng Đàm Châu chỉ là một cô gái tầm thường thôi mà? Sao lại có thể trèo cao, còn cao hơn cả Vi Yến Uyển cô ta chứ? Đúng là tức chết cô ta rồi!

[...]

Lúc Vi Yến Uyển quay về phòng làm việc thì vẫn còn hậm hực, Cố Sơ Dụ nhìn thấy vợ tương lai tức giận như thế cũng bước đến, nhỏ giọng nói:

- Uyển, em sao vậy?

- Còn không phải là Đàm Châu kia sao, ỷ vào sự sủng ái của chú út nên ra oai với em. Em... Em... Rõ ràng em đã xin lỗi cậu ấy rồi mà.

Cố Sơ Dụ chỉ nghe một phía mà tin sái cổ, đương nhiên hắn ta phải dỗ Vi Yến Uyển bớt giận trước, sau đó mới bắt đầu tính kế với Đàm Châu, dù sao thì Cố thị cũng là nơi trọng dụng nhân tài chứ không phải nơi thích vào là vào, thích ra là ra. Cố Sơ Dụ phải lợi dụng điểm đó, chỉ có khi đuổi được Đàm Châu ra khỏi Cố thị thì hắn ta mới yên ổn mà thôi.

Tuy nhiên, trước mắt Cố Sơ Dụ lại hôn lên môi của Vi Yến Uyển, nói:

- Uyển, chúng ta sắp kết hôn rồi, em đừng để những chuyện như vậy phá hoại tâm trạng của mình.

- Sơ Dụ, em yêu anh.

Và rồi đôi tra nam tiện nữ ở giữa thanh thiên bạch nhật lại dám làm ra những chuyện đáng xấu hổ, còn là ngay tại công ty nữa chứ. Thật là hết nói nổi!

[...]

Đàm Châu bị anh đưa về phòng làm việc mà vẫn chưa hết bàng hoàng, sau đó cô lại nhìn anh, nói:

- Cố Quý Dực, anh cố ý đúng không?

Cố Quý Dực hoàn toàn không có ý định phủ nhận, không những thế mà anh còn nhàn nhã ngồi xuống bàn làm việc, nhìn cô rồi lại giả vờ "bất ngờ" nói:

- Bị lộ rồi sao? Vợ đúng là thông minh thật đó.

Nhìn xem, nhìn xem, nhìn xem! Nhìn cái biểu hiện đó có đáng ghét hay không chứ? Đúng là chọc cô giận tím người mà!

- Cố Quý Dực, anh đúng là đồ xấu xa, vô sỉ! Siêu cấp vô sỉ!

Bị mắng là một chuyện, nhưng Cố Quý Dực lại thấy khi Đàm Châu xù lông tức giận lại rất đáng yêu, nhìn cô cứ như một con mèo con vậy, tuy là đang xù lông đó... Nhưng cũng chỉ ở đó gầm gừ mấy tiếng "meo meo" thôi, đáng yêu thật đó.

- Châu à, em đáng yêu thật đó.

Quả nhiên là người thẳng tính, cái gì đang suy nghĩ đều nói ra hết. Nhưng cũng vì cái tính đó của Cố Quý Dực mà gương mặt đang tức giận của Đàm Châu lại đỏ lên, rồi cô không thèm so đo với anh nữa, cứ như thế mà ngồi vào vị trí của mình, âm thầm mắng anh ở trong lòng.

Cố Quý Dực lúc này mới đặt lên bàn của cô một tấm thẻ đen rất sang trọng, đôi mắt của Đàm Châu có hơi sáng lên một chút, nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn mách bảo cô rằng đây là cái bẫy, cô liền lườm anh một cái, nói:

- Ý gì đây?

- Anh chỉ là giao lại tài sản cho vợ mình thôi mà, Châu à, em đừng đa nghi như vậy chứ?

- Tài sản gì cơ?

Cố Quý Dực lại cố ý cúi người sát xuống gương mặt của cô, nói:

- Là tài sản của anh, từ nay đều cho em. Tiền lương em cần bao nhiêu, thì cứ lấy bấy nhiêu, vợ à.

Sai rồi, sai rồi, sai rồi! Đàm Châu thật sự biết sai rồi... Nước đi này cô đi nhầm, cho cô đi lại có được không? Rõ ràng Cố Quý Dực rất biết trêu chọc người khác mà, ai nói anh thiện lành chứ? Dối trá! Tất cả đều là dối trá!

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK