• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau đó thì Cố Quý Dực đã tổ chức một bữa tiệc gia đình, chúc mừng chuyện hai đứa bé nhà họ… Còn chúc mừng chuyện gì thì người mẹ như Đàm Châu cũng không biết nữa, chỉ biết rằng Cố Quý Dực muốn chúc mừng thôi.

Hôm đó Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ cũng có mặt, vừa nhìn vào Cố Linh An thì hai người họ cũng có hơi khựng lại một chút. Lúc đứa nhỏ này mới sinh thì Cao Thiên Trang còn từng nói rằng đứa nhỏ khá giống Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ, nhưng càng lớn thì đứa bé càng giống Đàm Châu nhiều hơn.

Với cả khi Vi Yến Uyển nhìn chằm chằm thì Cố Linh An còn mếu máo tựa như sắp khóc đến nơi, Cố Quý Dực thấy con gái khó chịu liền đi đến chỗ con gái, nhìn Vi Yến Uyển nói:

- Yến Uyển đừng dọa em cháu sợ. Nó chỉ mới là đứa trẻ sơ sinh thôi, đừng nhìn chằm chằm như thế.

- Cháu xin lỗi chú út, chỉ là cháu thấy Linh An rất đáng yêu… Nếu như con gái của cháu còn sống thì chắc cũng xinh xắn đáng yêu, bụ bẫm như An An rồi.

- Nhưng cháu đừng vì nhớ con mà nhận nhầm nhé, An An là con của chú thím, là “em họ” của cháu đấy.

Vi Yến Uyển liền có chút khựng lại, nhưng vẫn gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Đàm Châu ở chỗ của con trai cũng nhìn ra Vi Yến Uyển thật sự rất muốn bế An An, nhưng ngại quá đi, con bé là con gái của cô, cho dù cô có lương thiện đến mấy cũng không ngu mà giao con gái mình cho Vi Yến Uyển! Hơn nữa hiện tại Linh An đã được nhập vào gia phả Cố gia dưới vị trí là con gái của Cố Quý Dực, cho dù sau này Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ biết được sự thật cũng không thể nào thay đổi được nữa, Cố Linh An mãi mãi là con gái của Đàm Châu và Cố Quý Dực.

Lúc này đột nhiên Cố Minh Thần lại khóc ré lên, làm cho mọi người thấy khó hiểu, nhưng rồi sau đó Đàm Châu lại nhìn sang An An cũng sắp mếu máo tựa như sắp khóc đến nơi. Tuy rằng hai đứa không phải là song sinh thật, nhưng hình như vẫn có một sợi dây liên kết vô hình nào đó giữa hai đứa nhỏ.

Đến đây Đàm Châu lại bế con trai đến nằm bên cạnh em gái. Cố Minh Thần cảm nhận được em gái ở bên cạnh liền đưa tay múp míp lần mò sang, đợi khi nắm được tay của em gái rồi mới ngoan ngoãn mà uống sữa.

Hành động đáng yêu của Cố Minh Thần làm cho Vệ Nhược Ca và Vương Tịnh Văn suýt xoa, nói:

- Tiểu Châu à, em đúng là khéo sinh quá đi, sinh được một cậu con trai ấm áp như vậy, lại bảo vệ em gái như vậy. Sau này xem ra An An khó mà tìm bạn trai rồi đây.

Đàm Châu bây giờ liền liếc “ai kia” một cái, nói:

- Còn không phải là giống ai đó sao?. Truyện Full

Anh biết rõ vợ đang nói đến mình, nhưng vẫn giả ngu để ôm vợ, sau đó còn hôn lên gương mặt của cô một cái, nói:

- Giống ai cơ? Rõ ràng là giống em mà, thích “đánh dấu chủ quyền” đó. Thần Thần chính là muốn khẳng định với mọi người ở đây một việc, An An chính là người Thần Thần muốn bảo vệ, không phải sao?

- Cố Quý Dực, anh đúng là không biết xấu hổ.

- Ở với vợ thì cần gì phải xấu hổ chứ.

Một màn phát cẩu lương siêu chất lượng đã khiến cho Cố Sơ Dụ cảm thấy không vui, hắn ta cũng chỉ có thể ngồi đó rồi uống hết ly này đến khi khác. Cho đến khi say khướt thì lại được Vi Yến Uyển đưa về nhà.

Cô ta kéo chồng mình nhà trong bộ dạng thê thảm đó cũng thấy nhục nhã, còn định sẽ giúp Cố Sơ Dụ thay quần áo, nhưng hắn ta lại nắm lấy tay của Vi Yến Uyển, nhỏ giọng nói:

- Anh yêu em… Anh yêu em nhiều lắm…

Vi Yến Uyển còn tưởng chồng mình hôm nay đổi tính, cô ta liền cười dịu dàng, còn hôn lên môi của Cố Sơ Dụ một cái.

Lúc này Cố Sơ Dụ còn đem Vi Yến Uyển đặt nằm xuống giường, môi lưỡi quấn quýt, không chỉ vậy mà còn trực tiếp cùng cô ta ân ái, nhưng trong một khoảnh khước Vi Yến Uyển đang hạnh phúc thì Cố Sơ Dụ lại nói:

- Anh yêu em… Tiểu Châu… Tha thứ cho anh có được không?

Gương mặt của Vi Yến Uyển cứng đờ, chồng của cô ta đang cùng cô ta ân ái lại gọi tên người phụ nữ khác? Không chỉ vậy mà còn gọi tên của Đàm Châu nữa chứ!

- Cố Sơ Dụ, anh mau tỉnh lại nhìn cho rõ, tôi là ai?

Cố Sơ Dụ nửa tỉnh nửa say nhìn Vi Yến Uyển, nhưng lại nhìn ra Đàm Châu, hắn ta còn không biết xấu hổ mà ôm lấy người trước mặt, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Châu, anh sai rồi… Anh thật sự sai rồi… Đáng lẽ ra anh không nên bị Vi Yến Uyển quyến rũ đến mờ mắt mà bỏ rơi em, em đừng bỏ anh có được không? Chúng ta làm lại từ đầu có được không?

Vi Yến Uyển sốc đến mức không nói nên lời, cô ta trực tiếp đẩy Cố Sơ Dụ ra, rồi rời khỏi phòng. Nhưng Cố Sơ Dụ vẫn còn đưa tay với theo hình bóng của Đàm Châu, còn nằm co ro trên giường, sợ hãi nói:

- Tiểu Châu… Anh sai rồi… Anh thật sự biết sai rồi… Đừng rời bỏ anh… Tiểu Châu…

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK