• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ba ngày thì các công đoạn cuối cùng cũng của hôn lễ cũng đã được chuẩn bị xong.

Với số lượng khách mời rất đông, lại cộng thêm trang trí sảnh tiệc cực kỳ lộng lẫy nên mất thời gian nhiều một chút.

Ngày hôm nay là ngày lành tháng tốt, vốn dĩ Cố Quý Dực đã có thể đến gặp vợ con của mình, nhưng vì hôn lễ cần phải có chú rể đứng ra đón khách, cộng với việc cô dâu cũng cần phải chuẩn bị nên đã phải cách xa nhau thêm vài tiếng đồng hồ nữa.

[…]

Ở phòng chờ của cô dâu bây giờ chỉ có Vương Tịnh Văn và Vệ Nhược Ca mà thôi, hai người chị này đang bày lại cho Đàm Châu rất nhiều mẹo nhỏ để đè đầu cưỡi cổ Cố Quý Dực. Cơ mà nghĩ tới nghĩ lui Đàm Châu dù không làm gì vẫn được Cố Quý Dực đội lên đầu rồi mà. Sao mà phải xoắn lên như thế.

Vương Tịnh Văn nhìn cô một chút, sau đó lại nói:

- Bụng em không bị chật chứ? Dù là mới nhưng cũng nên tìm váy thoải mái một chút.

- Không sao đâu chị, cũng không bị chật gì cả. Anh ấy đã cho người thiết kế thêm một lớp vải nhung ở bụng, đảm bảo là em thoải mái.

Vệ Nhược Ca cảm thấy Đàm Châu gả cho Cố Quý Dực đúng là được cưng hơn công chúa nữa, thử hỏi trên đời này sẽ có người đàn ông nào chiều vợ nhiều hơn Cố Quý Dực sao? Chắc là người đó vẫn chưa được sinh ra đâu.

Khi này đột nhiên Vương Tịnh Văn lại thở dài, nói:

- Nói là không thích nhưng hôm nay Phí Tịnh Liên cũng có đến, cô ấy còn muốn náo động phòng nữa.

Đàm Châu chỉ cười chứ không đáp, cô biết mà… Làm sao Phí Tịnh Liên có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ, chỉ là cô chưa biết được cô ta sẽ làm ra những chuyện gì thôi, hi vọng những chuyện cô ta làm sẽ không để cho cô thất vọng.

Vệ Nhược Ca cũng chỉ là nghe kể lại về Phí Tịnh Liên, trước kia có gặp qua vài lần nhưng không chú ý đến, nói sao thì cô gái họ Phí đó cũng chỉ là con của một thương nhân nhỏ, không cần thiết để nhớ tới.

Trong lúc ba chị em đang nói chuyện thì Đàm Trát đã gõ cửa rồi đi vào, nhìn em gái một chút, sao đó lại nhìn sang vợ mình, nói:

- Bà xã, em đưa Vương tiểu thư xuống sảnh trước đi. Anh có chuyện muốn nói với Tiểu Châu.

Vệ Nhược Ca cũng gật đầu, trước khi rời đi còn đưa tay vỗ lên vai chồng mình mấy cái, nói:

- Đừng khóc nha.

Đàm Trát cũng biết mỉm cười lắc đầu.

Mãi cho đến khi Vệ Nhược Ca và Vương Tịnh Văn rời đi thì anh ấy mới đi đến chỗ của cô, từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền có hình khóa trường mệnh, không nói không rằng liền bước ra sau lưng cô và đeo lên, Đàm Châu ngạc nhiên nhìn anh trai, nói:

- Anh hai, anh cướp ngân hàng à?

- Ngân hàng cái đầu em, đây là quỷ đen của anh đấy.

- Á à, anh có quỷ đen, em mách chị dâu!

Đàm Trát muốn chửi lắm nhưng vẫn phải ngậm miệng lại, tự nhủ bản thân hôm nay là ngày vui của em gái, không được đánh em gái.

Đeo cho cô xong thì Đàm Trát mới nói:

- Được rồi, sau này gả đi rồi, cũng nên hiểu chuyện một chút, nếu như Cố gia có ức hiếp thì phải mở miệng, biết chưa?

Đàm Châu nhìn anh mình một cái, sau đó lại mỉm cười gật đầu. Tuy rằng hai anh em nhà này suốt ngày gây nhau, có khi còn là cạnh khóe nhau đến mức tức xì khói, nhưng chung quy thì vẫn là anh em ruột, yêu thương nhau không hết mà.

- Anh đừng nghĩ cho em một khóa trường mệnh là em sẽ không mách chị dâu việc anh có quỷ đen nhé.

- Được rồi, được rồi, là anh hai này có quỷ đen, chỉ có chồng em là không có thôi. Nhưng nếu anh không có quỷ đen thì em nghĩ khóa trường mệnh này ở đâu ra? Trên trời rơi xuống chắc… Linh ta linh tinh.

Cô vẫn rất vui vẻ mà nhìn Đàm Trát, mặc dù ở nhà cô cũng có phong tục là anh trai sẽ cõng em gái đến xe của nhà chồng, nhưng vì Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ muốn tổ chức hôn lễ một lần ở sảnh khách sạn này thôi, nên nghi lễ đó cũng không cần thiết.

Với cả… Hiện tại Đàm Châu đang mang thai, nếu như cõng không cẩn thận cũng sẽ nguy hiểm, nghi lễ đó sẽ rất đông đúc và náo nhiệt, nên chuyện không thực hiện cũng xem như là dễ hiểu.

- Đàm Tiểu Châu, đã sắp làm mẹ rồi, đừng để người khác phải lo lắng, biết chưa?

- Em biết rồi, nếu ở Cố gia có ai ức hiếp em thì em sẽ gọi anh hai ngay, được chứ?

- Biết điều vậy là tốt. Chuẩn bị đi, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi đó, chú rể của em nôn nóng đến mức sắp đánh người rồi.

Đàm Châu cũng chỉ gật đầu, người anh trai này của cô chính là miệng cứng nhưng tâm mềm, bình thường nếu là nhà người khác sẽ khuyên em gái phải biết điều, hiếu thuận với nhà chồng, nào là phải nhún nhường các thứ… Nhưng nhà cô lại bảo cô biết điều, mà “biết điều” ở đây chính là có chuyện thì phải báo.

Để cô đoán nha, chút nữa thành lễ là anh hai cô sẽ khóc cho em.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK