Đương nhiên Cố Sơ Dụ bày tỏ quan điểm không tán thành rồi, hắn ta nhìn anh, nói:
- Chú út, tuy chú là Tổng Giám Đốc nhưng chú cũng không nên tự tiện đưa người lạ vào Cố thị như vậy chứ?
- Người lạ? Cháu nói gì vậy Cố Sơ Dụ, Tiểu Châu là vợ tương lai của chú, là thím út của cháu, người lạ ở đâu ra?
- Chú út! Chú định cưới cô ấy thật sao? Cô ấy là bạn gái cũ của cháu trai chú đó!
Nói đến đây thì Đàm Châu cũng đã đi vào văn phòng, vừa đi vào đã bị Vi Yến Uyển nhìn đến ngơ ngác, còn Cố Sơ Dụ thì tức đến xì khói. Nhưng cô không quá quan tâm, đi đến bên cạnh Cố Quý Dực, nói:
- Hạ Thiên đã đưa em đi xem công ty rồi, rất tốt.
- Em thích là được.
Đàm Châu cũng mỉm cười, sau đó thì Cố Quý Dực cũng đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô, đương nhiên là ngồi ngay bên cạnh anh rồi, khoảng cách giữa anh và cô còn không quá năm bước chân, chỉ như vậy thì anh mới thấy hài lòng.
Khi này Cố Sơ Dụ còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Vi Yến Uyển ngăn cản, cô ta nắm lấy tay của hắn rồi kéo đi. Đương nhiên Đàm Châu nhìn thấy rồi, kẻ có quỷ kế xảo quyệt như Vi Yến Uyển cô cũng cần phải đề phòng thôi, không thể để coi ta nắm được điểm yếu của mình mới được.
Đang hạ quyết tâm thì đột nhiên Cố Quý Dực lại đi đến chỗ của cô, nói:
- Trưa nay anh có hẹn với một vài người bạn, em chuẩn bị đi.
- Hả? Chuẩn bị gì cơ?
- Chuẩn bị giới thiệu với bọn họ... Em là vợ sắp cưới của Cố Quý Dực.
Nói xong Cố Quý Dực cũng chỉnh trang lại áo rồi cùng Hạ Thiên đi họp, bỏ lại Đàm Châu với gương mặt đỏ bừng, cái tên này tại sao lại biết cách trêu chọc người khác vậy chứ? Rõ ràng trước kia Cố Sơ Dụ luôn nói rằng anh là người đàn ông lạnh lùng khó gần cơ mà, sao tự nhiên lại biến thành một kẻ... Một kẻ thích trêu chọc người khác!
Mà tức hơn nữa chính là khi cô bị anh trêu đều khó mà phản kháng lại được, rốt cuộc Cố Quý Dực này còn bao nhiêu điều ẩn sau lớp mặt nạ lạnh lùng kia chứ? Cô... Tò mò quá đi!
[...]
Việc đầu tiên mà Đàm Châu được giao chính là đọc lại hết những dự án mà Cố thị từng hợp tác qua, sau đó còn bị Cố Quý Dực kiểm tra bài nữa, tuy rằng cô là vợ tương lai của anh nhưng việc đi làm cũng là việc công, đối với Cố Quý Dực thì công tư phân minh, nếu như Đàm Châu làm không tốt thì anh vẫn có thể cho cô nghỉ việc.
Nhưng cô lại làm rất tốt là đằng khác, khiến cho Cố Quý Dực cảm thấy có chút tự hào.
- Em có thể ra ngoài mua nước được không?
Cố Quý Dực dừng bút, đưa mắt nhìn cô, lại cười nói:
- Đây là công ty chứ không phải ngục tù, em muốn đi đâu thì cứ đi.
- Thật sao?
Hai mắt của Đàm Châu liền sáng long lanh, đương nhiên Cố Quý Dực cũng cưng chiều nà gật đầu, ngay sau đó cô liền hớn hở mà chạy ra khỏi phòng làm việc để đi mua nước. Nhìn cái cách Đàm Châu phấn khích như thế Cố Quý Dực cũng chỉ biết cười.
Nhưng đột nhiên anh lại nhìn thấy cô để quên ví tiền ở trên bàn làm việc, ngay lập tức anh cũng cầm lấy áo khoác rồi đi xuống sảnh tìm cô.
[...]
Thật là... Anh chỉ vừa mới rời mắt khỏi cô gái đó chưa đầy năm phút mà đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc này Đàm Châu và Vi Yến Uyển chạm mặt nhau ở một tiệm cafe gần công ty, đương nhiên là Đàm Châu vào mua trước còn Vi Yến Uyển thì xếp hàng phía sau, nhưng rồi sau đó cô mới phát hiện bản thân quên mang ví, nên cứ đứng lục lọi một lúc, khi này một người bạn của Vi Yến Uyển đã liếc cô một cái, nói:
- Nè nhanh lên coi, làm gì mà lề mà lề mề vậy? Có tiền hay không thì nói một tiếng, bất quá thì để tôi trả giúp cô là được rồi.
Vi Yến Uyển bây giờ còn bày ra dáng vẻ của "Thánh nữ" nhìn sang cô bạn kia, nói:
- Tiểu Ngọc, cậu đừng nói vậy mà, chắc là Tiểu Châu quên mang ví thôi.
Đến đây Vi Yến Uyển còn nhìn cô, mỉm cười nói:
- Châu nè, hay để tớ trả cho cậu nha, xem như là chúc mừng cậu gia nhập Cố thị, từ nay chúng ta là đồng nghiệp rồi.
Đương nhiên với lòng tốt đó của Vi Yến Uyển thì cô ta liền được tung hô là "Thánh nữ" đầy phước báu, nhưng Đàm Châu đến nói cũng không nói, chỉ muốn rời đi mà thôi. Khi này cô bạn kia lại nắm lấy tay cô, nói:
- Nhân viên mới cũng nên biết điều một chút, nếu không phải Uyển Uyển tốt bụng thì tôi đã đánh cô rồi.
Đàm Châu lạnh nhạt hất tay của cô gái kia ra, đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Vi Yến Uyển, nói:
- Cảm ơn, nhưng tôi không cần sự thương hại của cô, với cả... Thứ tôi không cần mà cô còn nhặt về dùng được, ly cafe đó tôi còn chưa uống đâu, cứ từ từ mà dùng, nhé?
Vi Yến Uyển tức đến mức siết chặt tay, nhưng mà cô ta vẫn phải cố bày ra dáng vẻ yểu điệu thục nữ, nói:
- Châu, cậu hiểu lầm gì tớ rồi đúng không? Hay là cậu vẫn còn giận tớ? Châu... Tớ thật sự xin lỗi cậu mà.
Vi Yến Uyển lúc này còn muốn nắm tay cô nữa cơ, nhưng Cố Quý Dực đã bước đến, đem Đàm Châu ôm vào lòng, nhỏ giọng nói:
- Anh nói em đừng hấp tấp rồi mà, lại để quên ví tiền ở trong phòng rồi này.
#Yu~