• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ lành đã điểm, cô dâu xinh đẹp cũng đã chờ sẵn ở bên ngoài lễ đường, người đi bên cạnh chính là Đàm Trát. Ban đầu Đàm Trát định sẽ từ chối vị trí này, nhưng mẹ lại nhất quyết đẩy anh ấy đi thay mình. Cuối cùng thì quyền huynh thế phụ, Đàm Trát cũng phải chấp nhận, nhưng vẫn không vui lắm đâu, còn nhìn sang cô em gái ở bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Run gì chứ, cũng đâu phải là lần đầu gặp mặt.

- Đàm Trát, anh không nói lời dễ nghe được à?

- Em làm như em gả đến bán đảo xa xôi vậy, từ nhà Cố Quý Dực đến nhà chúng ta còn chưa được nửa tiếng đi xe.

Đàm Châu cạn lời, bây giờ cái miệng thì nói hay lắm, một chút nữa nha, chút nữa sau khi cô về nhà chồng thì đừng có mà khóc lụt nhà đó!

Tiếng nhạc đã vang lên, cánh cửa hội trường cũng đã được mở, ánh đèn lung linh cũng bắt đầu chuyển hướng sang vị trí cần chú ý, chính là cô dâu của ngày hôm nay - Đàm Châu.

Lúc đầu cô còn có hơi căng thẳng, nhưng sau khi cãi nhau một trận với Đàm Trát thì đột nhiên cô cảm thấy… Ơ, nó cũng không cần căng thẳng như cô đã nghĩ. Khi này cô mới nhìn sang anh trai Đàm Trát một chút, hóa ra ông anh này sợ cô lo lắng hồi hộp nên mới cố ý trêu chọc cô, để tâm tình của cô thoải mái hơn. Dù Đàm Trát không nhìn lại, nhưng anh ấy lại có hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng nói đủ cho hai người nghe.

- Đàm Tiểu Châu, em nên nhìn chú rể của mình đi, nếu không người khác lại nghĩ anh ép em gả cho Cố Quý Dực thì mang tiếng lắm.

- Đàm Trát, miệng anh đúng là đáng ghét thật đó!

Nhưng nhờ có Đàm Trát nhắc nhở nên Đàm Châu mới nhìn thẳng về phía của Cố Quý Dực, không cần nói cũng biết bây giờ anh đã gấp đến mức nào rồi. Vốn dĩ vị trí của anh phải ở trên cao hơn một chút, nhưng vì anh quá nôn nóng gặp vợ mình mà tự động lùi lại “một chút”, đem khoảng cách rút ngắn lại không ít.

Cho đến khi Đàm Trát đưa em gái đến chỗ của anh, Cố Quý Dực còn muốn nắm lấy tay cô, nhưng anh trai cô lại e dè không muốn giao lại em gái, khi này anh ấy còn nhìn “em rể”, thấp giọng nói:

- Cố Quý Dực, tuy là anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng bây giờ tôi ở vị trí cao hơn anh. Em gái của tôi tuy có hơi ngang bướng một chút, có hơi điên một chút, nhưng hi vọng anh cưới rồi thì đừng trả hàng. Xin cảm ơn.

Không để Đàm Châu chửi mình thì Đàm Trát rất nhanh đã đem cô giao lại cho Cố Quý Dực, rồi trực tiếp đi xuống dưới, bỏ lại Đàm Châu mang một bụng tức, còn lườm liếc anh hai mình mấy cái. Cơ mà sau đó Cố Quý Dực lại nắm lấy tay cô nhẹ nhàng hôn lên tay cô trước, sau đó mới nói:

- Bà xã, anh đến đón em đây.

Tiếp theo sau đó là một loạt nghi thức mà hôn lễ nào cũng phải có, cuối cùng chính là trao nhẫn kết hôn, nhưng người đưa nhẫn hôm nay lại là Phí Tịnh Liên. Dù cả hai chẳng ai mượn cô ta làm việc này, nhưng cô ta vẫn xung phong để mình làm.

Tuy nhiên Phí Tịnh Liên cũng không phải dạng người dễ bỏ cuộc, khi đưa nhẫn cho Đàm Châu thì cô ta còn cố ý làm rơi nhẫn xuống đất, vì ở trên sân khấu bây giờ có một màn khói rất nhiều nên khó mà tìm được nhẫn. Cố Quý Dực còn định mắng cô ta, nhưng rồi Đàm Châu lại giữ lấy tay anh, sau đó nói:

- Không sao đâu chồng à, chiếc nhẫn đó chỉ mới là chiếc dự bị thôi. Vì em nghĩ rằng trong cuộc sống hôn nhân chắc chắn khó mà thuận lợi được, nên em đã sớm có phương án dự phòng rồi.

Đàm Châu nhìn sang Vệ Nhược Ca rồi gật đầu, khi này một đứa bé chập chững đang đi trên thảm đỏ của lễ đường, cô bé xinh xắn đáng yêu với chiếc váy đỏ cực kỳ xinh đẹp. Hóa ra đó là con gái của Đàm Trát - Đàm Giai Nhẫn hay thường gọi là Bé Bông.

Ánh mắt của Phí Tịnh Liên có chút ngạc nhiên nhưng rồi cô ta cũng hết việc mà đi xuống, còn Bé Bông đáng yêu liền cầm lấy hộp nhẫn đưa cho Cố Quý Dực, còn nhìn anh chớp chớp mắt rất đáng yêu, vốn dĩ anh còn định ôm con bé lên để mọi người nhìn rõ, nhưng con bé lại quay lưng với anh, sau đó chạy đến ôm lấy chân của Đàm Châu.

Cô nhìn cháu gái, sau đó lại nhìn Cố Quý Dực, nói:

- Xem ra anh không có duyên với con gái rồi.

Cố Quý Dực chỉ biết cười trừ, anh mở hộp nhẫn cưới ra thì ở bên trong là hai chiếc nhẫn cưới mà họ đã cùng nhau chọn. Nhưng có điểm khác biệt chính là cặp nhẫn này mới là hàng thật, còn cặp nhẫn Phí Tịnh Liên đã mang lên chỉ là đồ giả mà thôi.

Anh liền nắm lấy tay của cô, đeo nhẫn vào tay của cô, sau đó còn hôn lên tay cô một cái, nhỏ giọng nói:

- Chào mừng em, Cố phu nhân.

Đàm Châu cũng cầm lấy nhẫn cưới rồi đeo lên tay của Cố Quý Dực, hiển nhiên cô cũng hôn nhẹ lên tay anh, chứng minh với những người ở đây rằng… Tình yêu của họ là sự công bằng, tự nguyện, chứ không có chuyện ép uổng hay lỡ như gì cả.

- Chúc mừng anh đã có danh phận chính thức, Cố tiên sinh.

Trao nhẫn xong thì Cố Quý Dực đã không chờ được mà ôm lấy vợ mình, trực tiếp hôn lên môi cô một cái, rồi lại hôn thêm một cái. Cứ như vậy mà tham lam lại hôn lâu thêm một chút.

Dù đã là vợ chồng hợp pháp khá lâu rồi, nhưng sau hôm nay thì Cố Quý Dực mới khẳng định với thế giới rằng… “Đàm Châu là vợ anh, mãi mãi là vợ anh!”

- Bà xã, anh yêu em.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK