• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi Đàm Châu sắp đến ngày lâm bồn thì cô và Cố Quý Dực mới thông báo với người nhà việc cô đang mang thai đôi, mặc dù bụng cô không lớn nhưng bác sĩ nói rằng cả hai đứa bé đều rất bình thường, các chỉ số của em bé đang rất tốt, chắc chắn Đàm Châu sẽ sinh con thuận lợi.

Nhưng đương nhiên người đã làm mẹ như Liêu Bình Hương liền nhìn ra vấn đề ngay, trước khi Đàm Châu sinh con thì mẹ cô đã chuyển đến nhà riêng của con gái để thuận tiện chăm sóc con gái hơn.

Ngồi ở phòng của mình, Liêu Bình Hương vừa lấy quần áo của mình bỏ vào tủ, lại nhìn sang Đàm Châu, nói:

- Tiểu Châu, con không có mang thai đôi, đúng khó?

Đàm Châu có hơi giật mình khựng lại, nhưng rồi sau đó cô lại nhìn mẹ mình mà cười, quả nhiên tâm tư non nớt của cô vẫn không thể qua khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹ mà.

Sau đó Đàm Châu đã kể lại toàn bộ sự thật cho Liêu Bình Hương nghe, nghe xong bà ấy cũng chỉ biết thở dài, cô con gái của bà ấy đúng là lương thiện đến mức sắp thành Bồ Tát sống luôn rồi. Bề ngoài thì hận chết hận sống Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ, nhưng bây giờ chỉ vì đứa con của hai người họ mà nói dối, chấp nhận nuôi con của kẻ thù.

- Tiểu Châu, con cũng đâu cần làm như vậy? Cứ trực tiếp giao nó cho Cố gia là được rồi.

- Không được đâu mẹ, nói là con của Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ, nhưng con nghĩ mỗi đứa trẻ nếu được giáo dục tốt thì vẫn sẽ là người tốt thôi. Con cũng không muốn đứa bé đó trở thành công cụ của Vi Yến Uyển và Vi gia.

- Châu à… Đúng là hết nói nổi con mà, vì một đứa như vậy… Có đáng không?

Đàm Châu lúc này liền bước đến kéo mẹ mình ngồi xuống, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của bà ấy, nói:

- Đáng lắm đó mẹ, bé con rất ngoan ngoãn, lại rất đáng yêu, nếu mẹ gặp chắc chắn mẹ sẽ thích thôi.

- Mẹ chỉ thích cháu của mẹ thôi.

Đàm Châu nghe xong cũng chỉ biết cười, cô biết mẹ mình cứng miệng vậy thôi chứ tốt bụng lắm, đợi sau này đón con bé về thì có khi Liêu Bình Hương còn thương con bé hơn cả cô nữa kìa.

[…]

Cứ như vậy thời gian cũng đã trôi đến ngày Đàm Châu lâm bồn sinh con. Hôm đó trên dưới Cố gia và Đàm gia cũng bắt đầu nhộn nhịp, ai nấy đều lo lắng, sợ rằng Đàm Châu sẽ khó sinh.

Nhưng chắc hẳn người sống lương thiện thì cũng được ông trời thương, cô vào phòng sinh không lâu thì ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng em bé khóc rồi. Cố Quý Dực bây giờ vừa mừng vừa lo, anh không biết vợ mình có ổn không nữa.

Nhưng rồi sau đó bác sĩ đã bế ra hai đứa bé, còn nhìn Cố Quý Dực, nói:

- Chúc mừng các vị, là một cặp long phụng thai, cả hai bé và sản phụ đều bình an vượt cạn.

Sau đó bác sĩ đã đưa bé trai cho Cố Quý Dực, còn bé gái thì đưa cho Liêu Bình Hương, nhìn cô cháu gái không chút máu mủ nhưng bà ấy vẫn nhẹ nhàng nâng niu như bảo bối. Quả nhiên là mẹ con giống nhau, ngoài miệng thì cương quyết chứ trong lòng sớm mềm nhũn rồi.

Đương nhiên hôm nay gia đình của Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang cũng đến đây, bà ấy có nhìn qua đứa bé gái, rồi lại nhẹ nhàng mỉm cười… Nếu như đứa bé của Vi Yến Uyển được an toàn sinh ra thì chắc họ cũng vui mừng như vậy… Nhưng ông trời lại không thương họ…

Liêu Bình Hương nhìn Cao Thiên Trang một chút, sau đó lại giao đứa bé cho bà ấy, nói:

- Cô bế đứa nhỏ này một chút, tôi muốn vào xem Tiểu Châu thế nào rồi.

Cao Thiên Trang đã lâu không ôm trẻ sơ sinh, trong lúc cuống cuồng suýt nữa đã làm rơi con bé. Nhưng có may mắn là Cố Sơ Dụ ở một bên đã đỡ được đầu của đứa nhỏ, không chỉ vậy mà đứa nhỏ lại hắn ta rồi cười nữa chứ.

Một cảnh gia đình đoàn tụ lại khiến cho Vi Yến Uyển thấy gai mắt, nếu như không phải cô ta còn ở đây thì chắc đám người này còn đang tưởng tượng đứa bé là con của Cố Sơ Dụ và Đàm Châu quá.

- Mẹ, đứa bé giống Tiểu Châu ghê nhỉ? Mẹ nhìn mắt mũi của nó này, y hệt Tiểu Châu luôn.

Cao Thiên Trang lại nhìn không ra nét của Đàm Châu, thay vào đó bà ấy lại thấy đứa nhỏ này giống Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển hơn. Nhưng rồi ý nghĩ đó cũng nhanh chóng bị đánh tan, nói sao thì đây cũng là con của Cố Quý Dực và Đàm Châu, làm sao mà giống con trai của bà ấy được chứ.

Tới khi Đàm Châu được đưa về phòng hồi sức thì hai đứa bé cũng đã được mang đến cho cô, nhìn con trai con gái đủ đầy thế này, cô thấy quá đủ rồi.

Nhưng Cố Trực Dinh ở bên cạnh lại cười rất hài lòng, nói:

- Vốn còn tưởng rằng cả đời này cha cũng không nhìn được con gái của Tiểu Châu và thằng nhóc Quý Dực này rồi. Cũng may là vẫn kịp.

Sau đó ông ấy còn nói rằng đứa bé gái này hiếu động tinh nghịch như vậy, mãi cho tới khi đã lớn rồi mới bị phát hiện, nên ông ấy liền đặt tên cho con bé là Cố Linh An - Linh trong linh hoạt, An trong bình an. Cố Trực Dinh hi vọng đứa nhỏ này sẽ thông minh linh hoạt trong mọi hoàn cảnh, nhưng chung quy tất cả là phải bình bình an an, như ý cát tường.

Còn đứa con trai thì có vẻ như thừa hưởng nhiều nét của Cố Quý Dực hơn, cũng điềm tĩnh trầm ổn hơn, ra dáng của anh trai hơn. Cho đến là Cố Trực Dinh đã đặg tên cho cậu nhóc là Cố Minh Thần - Minh trong minh mẫn sáng suốt, Thần là ánh sáng. Cố Trực Dinh hi vọng đứa bé này sẽ luôn tỏa sáng, làm rạng danh Cố gia của mình.

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Cứ như vậy, hai đứa nhỏ nhà Đàm Châu và Cố Quý Dực đã có tên.

Cô nhẹ nhàng nhìn hai con, lại nhỏ giọng nói:

- Chào mừng hai con đến với thế giới này, Thần Thần, sau này con phải bảo vệ An An thật tốt đấy nhé.

Không biết cậu nhóc mới sinh Cố Minh Thần có nghe hiểu hay không, nhưng Đàm Châu và Cố Quý Dực lại thấy bàn tay nhỏ của nó đang lần mò đến chỗ của Cố Linh An, trực tiếp nắm lấy tay em gái nhỏ rồi mới đi ngủ.

Nhìn hành động đáng yêu này ai nấy đều kinh ngạc, đến cả cô và anh cũng ngạc nhiên… Con trai của họ đúng là ra dáng nam nhi quá đi mất.

Thật là đáng yêu mà.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK