Cố Quý Dực nắm chặt lấy tay cô, đưa mắt nhìn cô, nói:
- Sao nào? Muốn chạy rồi sao?
- Ai chạy chứ, đây là nhà tôi đó.
Anh cũng chỉ "Ồ" lên một tiếng khích lệ, nhưng rồi sau đó lại có chút muốn cười, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Đàm Châu bây giờ đã bắt đầu có những biểu hiện lúng ta lúng túng rồi, nếu như không phải bị Cố Quý Dực nắm chặt chắc hẳn cô sẽ chạy thật đó.
Đến lúc này thì chị dâu của cô cũng đã bước ra để mở cửa, nhưng chị ấy lại có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Quý Dực, còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy anh đang nắm lấy tay của Đàm Châu. Cơ mà cô bây giờ chỉ có thể cười trừ, nói:
- Chị dâu, anh ấy là Cố Quý Dực... Là... Là...
- Chào chị dâu, em là Cố Quý Dực, là chồng sắp cưới của Tiểu Châu.
Vệ Nhược Ca ngây người một lúc, nhưng rồi Đàm Châu cũng chỉ cười khổ một tiếng, bảo rằng cho họ vào nhà trước đã, còn chuyện sau đó cô sẽ kể lại sau. Nhưng mà điều khiến cho Vệ Nhược Ca ngạc nhiên không phải là vì Đàm Châu sắp kết hôn, thứ khiến chị ấy ngạc nhiên là Cố Quý Dực tại sao lại xuất hiện ở đây? Mặc dù Vệ Nhược Ca đã lâu rồi không đến công ty, nhưng chị ấy biết rõ Cố Quý Dực có thân phận gì.
Hơn nữa... Hơn nữa Cố Quý Dực còn là chú út của bạn trai cũ của Đàm Châu cơ mà? Từ chú út trở thành chồng sắp cưới sao? Tiểu Châu nhà cô ấy... Chơi lớn vậy?
Cả ba người cùng nhau vào nhà thì còn nhìn thấy Liêu Bình Hương đang ôm một đứa bé gái, đó chính là con gái của anh hai và chị dâu, con bé có tên là Đàm Giai Nhẫn hay tên ở nhà là Bông Bông, năm nay cũng sắp được hai tuổi rồi.
- Ai đến vậy Nhược Ca?
- Mẹ... Là Tiểu Châu ạ.
- Con bé này lại quên chìa khóa rồi sao? Suốt ngày đầu óc cứ để ở đâu ấy.
Nhưng đến khi Liêu Bình Hương quay người lại nhìn thì cũng có hơi hoảng hốt, xuất hiện trước mặt bà ấy không chỉ có cô con gái não cá vàng Đàm Châu, mà còn có một người đàn ông khác nữa. Cơ mà... Người đó là ai mà nhìn quen mắt vậy nhỉ?
- Châu à, cậu ấy là...?
Đàm Châu còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Quý Dực đã siết lấy tay cô, sau đó cúi đầu xem như chào hỏi, còn nói:
- Chào mẹ vợ tương lai, con là Cố Quý Dực, là chồng sắp cưới của Tiểu Châu.
Thôi rồi, nhìn cái biểu hiện kia của mẹ là Đàm Châu biết mình sắp tới số rồi.
Cơ mà đợi một phút, hai phút rồi năm phút... Liêu Bình Hương vẫn không có chút gì gọi là phản ứng thái quá, ngay cả hét lên chói tai cũng không có. Bà ấy nhìn cô, sau đó lại nhìn anh, nói:
- Ngồi xuống đã rồi nói chuyện.
Ơ kìa? Phản ứng của mẹ hình như có hơi bình thản quá không? Ý là... Ý là cô sắp kết hôn á? Cô sắp bị gả đi á? Sao mà mẹ có thể bình thản như vậy nhỉ?
Khi này Đàm Châu đã lấy nước cho anh, ở phòng khách bây giờ chỉ còn lại Liêu Bình Hương và Cố Quý Dực ngồi đối mặt với nhau, bà ấy chỉ nhẹ giọng nói:
- Cậu hình như là chú út của Cố Sơ Dụ đúng không?
- Đúng ạ.
- Vậy chắc cậu biết mối quan hệ của Tiểu Châu và Sơ Dụ?
Cố Quý Dực gật đầu.
- Nếu đã biết tại sao còn muốn cưới con bé?
Cố Quý Dực nhìn vào nhà bếp một chút, sau đó anh cũng thành thật mà nói:
- Thứ nhất, con muốn cưới Tiểu Châu là vì số mạng của cô ấy rất phù hợp để xung hỉ cho cha con. Thứ hai, con nghĩ dù trước kia cô ấy có là vợ cũ của Sơ Dụ cũng chẳng sao, đằng này chỉ là bạn gái cũ thôi mà. Thứ ba, con có thể hứa với mẹ sẽ không khiến cô ấy hối hận khi gả cho con.
Liêu Bình Hương từng nghe qua con trai mình - Đàm Trát và người chồng quá cố nói về Cố Quý Dực rồi, con người của anh công tư phân minh, làm việc cực kỳ quyết đoán, hơn nữa Cố Quý Dực còn là một chính nhân quân tử, gả Đàm Châu cho anh cũng không phải không được... Chỉ là...
- Cậu không nghĩ... Châu rất khó xử sao? Dù sao thì giữa con bé và gia đình Sơ Dụ cũng là chỗ quen biết cũ.
Khi này Cố Quý Dực cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Tây Tây rất thích cô ấy, cha cũng rất thích cô ấy. Con tin rằng với sự thông minh của Tiểu Châu thì cô ấy sẽ không chịu thiệt đâu.
- Nhưng con bé và Sơ Dụ ở bên nhau chín năm, không còn tình cũng còn nghĩa, lẽ nào cậu muốn đẩy con bé vào con đường bất nhân bất nghĩa?
Có vẻ như anh hiểu tại sao khi anh nói muốn trực tiếp nói chuyện với Liêu Bình Hương thì Đàm Châu muốn từ chối rồi, nhìn qua cũng có thể thấy rằng người mẹ vợ này cực kỳ bảo vệ con gái, lời nói cũng vô cùng sắc bén, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị nắm thóp ngay.
Cơ mà, Cố Quý Dực đã hạ quyết tâm sẽ cưới Đàm Châu rồi, cho dù có khó khăn đến đâu cũng mặc kệ!
- Tình cảm chín năm nhưng khi Đàm Châu gặp lại Sơ Dụ và cô gái kia vẫn rất bình tĩnh, cho thấy rằng cô ấy lại ất mạnh mẽ... Còn nếu như cô ấy không mạnh mẽ thì vẫn còn có con lo.
Liêu Bình Hương mỉm cười, đây chính là những gì mà bà ấy muốn nghe từ người con rể tương lai của mình. Chứ trước đó bà ấy cũng đã dò hỏi Cố Sơ Dụ vài lần, nhưng tên đó không biết ngốc thật hay giả ngốc nữa, cứ trả lời toàn chuyện gì đâu.
- Được rồi, hôm nào Cố gia sẽ đến?
- Tùy vào mẹ ạ, mẹ vợ.
- Cứ chọn ngày đi, mẹ sao cũng được.
- Dạ.
#Yu~