• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là hạn chế chạm mặt nhưng dù sao cũng là người cùng một nhà, trước sau gì cũng phải chạm mặt nhau, hiện tại Đàm Châu đã mang thai đến tháng thứ tư, mà hôm nay lại còn là thọ thần của Cố Trực Dinh nên dù muốn dù không vẫn phải chạm mặt thôi.

Vì hiện tại cả Đàm Châu và Vi Yến Uyển đều đang mang thai, nên cả hai được đặc cách ngồi yên một chỗ, tránh đi lại chỗ đông người sẽ nguy hiểm.

Cơ mà ở đây có không biết nhiêu là chỗ ngồi, nhưng Vi Yến Uyển vẫn nhất quyết tìm chỗ ngồi bên cạnh cô, còn nói rằng muốn gắn kết tình cảm “thím út - cháu dâu” nữa chứ, đúng là lố bịch đến mức nực cười.

Nhưng Vi Yến Uyển cũng không thể chờ lâu mà đã lộ ra đuôi cáo ngay, cô ta miệng thì cười nhưng lại nói nhỏ vào tai cô:

- Thím út, thím nghĩ xem đứa bé cháu đang mang là trai hay gái?

- Là trai hay gái cũng không quan trọng, dù sao cũng là máu mủ của Cố gia thôi… Nhưng mà không phải thứ hiện tại cháu dâu nên lo lắng là đứa bé sinh thiếu thì có sống được hay không?

- Đàm Châu, cô biết gì rồi?

- Muốn người ta không biết… Trừ khi mình đừng làm, đã làm mà vẫn muốn người khác không biết… Thì nên giấu đuôi cho kĩ vào.

Nói xong Đàm Châu cũng đứng dậy và muốn đi đến chỗ của Cố Quý Dực, nhưng Vi Yến Uyển lại bám víu lấy tay của cô, ý định của cô ta là muốn ôm chết chung. Nhưng Đàm Châu cũng đâu ngu ngốc đến nỗi ngồi một mình với cô ta chứ, ngay khi thấy được nguy hiểm thì Hope ở dưới chân liền nhe răng gầm gừ với cô ta.

Vốn dĩ cô ta sợ mèo, nên khi thấy Hope là đã sợ hãi mà buông tay của cô ra, đến lúc này Đàm Châu mới cười khẩy một cái, đã yếu mà còn muốn ra gió, đúng là không biết tự lượng sức gì cả, ngu ngốc.

Cố Quý Dực nhìn thấy Đàm Châu đi đến chỗ của mình cũng nhanh chóng đến đỡ lấy cô, lại còn nhìn sang Vi Yến Uyển một cái, có hơi nhíu mày, nói:

- Cô ta làm em sao?

- Có Hope ở đây thì cô ta làm gì được em chứ. Chú bé nhà chúng ta vẫn rất hữu dụng lắm.

Sau đó thì Đàm Châu vẫn cưng nựng Hope, còn bảo Thược Dược cho Hope thêm một ít thịt nữa mà, nghe đến thức ăn là con mèo ham ăn kia kiền phấn chấn hẳn lên.

Cũng may lần này đến Cố phủ anh đã mang theo Hope, không chỉ có Hope, mà dường như là cả gia đình của Silver đều đến đây. Ban đầu Cố Trực Dinh còn tưởng Cố Quý Dực quá chú tâm tới vật nuôi mà bỏ rơi vợ con, nhưng cuối cùng người vì vật nuôi bỏ rơi chồng lại chính là Đàm Châu mới đúng.

Nhìn dáng vẻ trước kia của Silver hung dữ bao nhiêu, thì hiện tại lại hiền lành bấy nhiêu.

Vương Tịnh Văn hiện tại cũng đã sinh em bé rồi, đứa bé mà chị ấy sinh là bé gái, tên ở nhà Hạt Dẻ, vì chị ấy chuyển dạ trong khi rất thèm hạt dẻ, không chỉ vậy mà trên đường đi bệnh viện vẫn nằng nặc đòi Lý Hạc Niên phải mua thêm một túi hạt dẻ cho mình ăn.

Nhớ lại cảnh tượng đó thì Đàm Châu thấy có hơi buồn cười một chút, nếu người ta la lớn vì đau bụng chuyển dạ, thì Vương Tịnh Văn lại nhàn nhã ngồi ăn hạt dẻ ở một góc, bác sĩ đi vào còn tưởng chị ấy đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi sinh con.

Nhưng cuối cùng thì Vương Tịnh Văn vẫn an toàn hạ sinh một bé gái bụ bẫm đáng yêu, cô bé này còn cực kỳ thích Đàm Châu nữa chứ, mỗi lần cô đến là Hạt Dẻ đều bám dính lấy cô.

Và đương nhiên hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đàm Châu định bế Hạt Dẻ vào lòng nhưng đã bị Cố Quý Dực và Lý Hạc Niên ngăn lại, một người là sợ mất vợ, một kẻ là sợ mất con, nên quyết định là vợ ai nấy ôm, con ai nấy bế đi.

Vương Tịnh Văn nhìn bụng của Đàm Châu chỉ mới nhô lên một chút thôi liền cười nói:

- Tiểu Châu à, em mang thai mà vẫn xinh đẹp như vậy, bảo sao Cố Quý Dực lại mê em chết đi sống lại. Kiểu này sau sinh lại còn nhuận sắc, mặn mà hơn… Cố Quý Dực à Cố Quý Dực, anh phải cẩn thận đó nha, kẻo mất vợ như chơi.

Cố Quý Dực liền đưa tay ôm lấy Đàm Châu vào lòng, lại còn ở trước mặt nhiều người hôn lên môi cô một cái, cực kỳ kiêu ngạo nói:

- Đương nhiên là phải bảo vệ cho cẩn thận rồi, Tiểu Châu là bảo vật của Cố gia cơ mà.

Hạt Dẻ lúc này liền đưa tay về phía của Đàm Châu, ý của con bé là muốn cô bế nó, mặc dù cô cũng rất muốn bế em bé đáng yêu này, nhưng chồng cô lại kè kè bên cạnh, làm sao cô bỏ bê chồng mình được chứ.

Đưa ngón tay ra định chạm vào cái má phúng phính của Hạt Dẻ thì lại bị con bé nắm lại, còn trực tiếp đem ngón tay của cô mút lấy mút để, Cố Quý Dực liền không vui, anh kéo tay vợ lại, còn vô sỉ nói:

- Hạt Dẻ, con có tin chú đi nấu thành sữa hạt dẻ không hả? Còn cậu nữa Lý Hạc Niên, giữ con thì giữ cho chắc vào, đừng để con cậu bám lấy vợ tôi như thế.

Lý Hạc Niên ấm ức, nói:

- Nếu không phải Đàm Châu là nữ thì tôi còn nghi ngờ vợ mình ngoại tình với Đàm Châu rồi sinh ra Hạt Dẻ đó… Nhìn cách con bé đối xử với tôi xem, có giống cha nó đâu, giống bảo mẫu của nó hơn.

Nghe Lý Hạc Niên ấm ức giải bày mà Vương Tịnh Văn và Đàm Châu cũng chỉ biết bật cười lớn, thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ chứ biết sao giờ.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK