Ngay khi Cố Quý Dực rời khỏi thì một số phóng viên liền chạy đến chỗ của cô, có người còn cố ý chen lấn, suýt nữa là đẩy ngã Đàm Châu, nhưng cũng may Vương Tịnh Văn ở bên cạnh nên đã đỡ được cô. Đến đây Vương Tịnh Văn liền nhìn đám phóng viên, nói:
- Các người không thấy ở đây có phụ nữ mang thai sao? Xô đẩy chen lấn như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Phóng viên kia cũng ríu rít xin lỗi, nhưng rồi sau đó họ lại đặt nghi vấn khi nhìn thấy bụng của Đàm Châu. Trong số đó có người liền không kiềm được sự tò mò mà hỏi:
- Cố phu nhân, theo như tôi biết thì cô đã mang thai đến tháng thứ tư, nhưng mà cô và Cố tổng chẳng phải chỉ mới hết hôn hơn ba tháng một chút thôi sao?
- Thì sao?
- Vậy đứa bé…
- Đứa bé vẫn là con của Cố Quý Dực. Lẽ nào tôi và chồng không được lên giường trước khi kết hôn sao?
Dừng một chút Đàm Châu lại cười nhạt, nói:
- Nếu như nói về vấn đề mang thai trước kết hôn, thì chẳng phải ở đây còn có người khác tài giỏi hơn tôi à?
Đây không phải là nói xéo, đây là chỉ thẳng mặt Vi Yến Uyển mà nói đấy.
Nhưng rồi đám phóng viên kia cũng chỉ nói qua nói lại mấy câu, hỏi vu vơ rồi chạy đi mất, không cần đoán cũng biết đám người rảnh hơi này là có kẻ sắp xếp. Nếu Vi Yến Uyển ở đây thì chỉ có thể là Phí Tịnh Liên thôi.
Ôi trời, chị gái Phí Tịnh Liên này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, sao lại không biết chọn người gì cả, lại chọn một đám vô dụng!
Lúc này thì Phí Tịnh Liên cũng đã xuất hiện, với nụ cười thân thiện trên môi, Phí Tịnh Liên đã đưa cho Đàm Châu một ít bánh mà cô ta nói rằng do chính cô ta đã làm.
- Tiểu Châu, vẫn chưa chúc mừng em mang thai, chúc mừng em nhé.
- Cảm ơn chị Tịnh Liên, nhưng nói đi nói lại cũng phải gửi lời cảm ơn sâu sắc đến chị. Vì sau đêm ở khu suối nước nóng nhà chị thì mới có bé con này.
Phí Tịnh Liên tức đến mức siết chặt tay, nhưng cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười kia, lại nhìn xuống miếng bánh trên tay cô, sau đó nói:
- Bánh đó là do chính tay chị làm đó, em cứ ăn thử đi.
Đàm Châu nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng cô còn chưa kịp bỏ vào miệng thì Hope ở dưới chân đã kêu lên mấy tiếng. Khi này thì Phí Tịnh Liên mới chú ý đến con mèo ở dưới chân cô, ban đầu thấy có hơi quen mắt một chút, rồi sau đó liền muốn ngồi xuống ôm Hope lên, nhưng Hope liền nhe răng gầm gừ.
- Đứa nhỏ này quả nhiên là giống cha nó mà. Tiểu Châu có biết Silver không? Con mèo đó đúng là hung dữ muốn chết.
- Silver sao?
- Đúng rồi đó, là chú mèo mà Cố Quý Dực yêu quý nhất, nếu như không phải là người thân thiết thì anh ấy cũng không cho xem đâu. Với Tiểu Châu thì chắc đã gặp qua nó rồi nhỉ? Tính cách của Silver có hơi kì lạ, lại hung dữ nữa… Nhưng em đừng lo, nó vẫn rất an toàn.
Vương Tịnh Văn nghe Phí Tịnh Liên khoác lác đến mức sắp nhịn không được mà cười lớn rồi. Nếu bây giờ Phí Tịnh Liên mà biết Đàm Châu chính là người đã cứu Silver thì sao nhỉ? Chắc là sẽ bị vả mặt đau lắm đây.
Còn chưa đợi Đàm Châu nói gì thì đột nhiên ánh đèn xung quanh lại tắt đi, Phí Tịnh Liên ở bên cạnh lại nhỏ giọng nói, đủ cho hai người nghe thôi:
- Đàm Châu, cô chuẩn bị xong chưa?
- Rất mong chờ, Phí Tịnh Liên.
Tiếp theo sau đó chính là một hình ảnh được chiếu vào bức tường, người trong đoạn video chính là Đàm Châu và Bùi Viết Cẩn, hình như là cách đây vài ngày, hôm đó Đàm Châu nói rằng muốn đến quán bar Saphire để tìm Tề Dữ Uyên cho Bùi Viết Cẩn, nên hai người họ… À không, là ba người mới đúng, còn có Cố Quý Dực nữa mà.
Nhưng ai mà có ngờ Phí Tịnh Liên lại theo dõi cô, lại cắt bỏ Cố Quý Dực để vu oan cho cô là ngoại tình sao? Bảo sao cô ta lại chờ đến lúc Cố Quý Dực đưa Cố Trực Dinh rời đi. Tâm tư non nớt này… Chắc không phải là do Vi Yến Uyển xúi giục đâu nhỉ?
Đoạn video cũng được cắt ghép vô cùng tỉ mỉ, rõ ràng là Đàm Châu đã hôn Cố Quý Dực nhưng Phí Tịnh Liên lại bỏ tâm tư cắt ghép thành cô đang hôn Bùi Viết Cẩn, ôi trời… Cô sắp cười chết rồi.
Đoạn video kết thúc, ánh đèn cũng đã được mở trở lại, Phí Tịnh Liên lại bày ra dáng vẻ không ngờ nhìn cô, nhưng ở trong thâm tâm chắc đang cười hả hê lắm.
- Tiểu Châu… Người đó không phải em đúng không? Em và anh Bùi… Sao có thể chứ…
Á à, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, Phí Tịnh Liên này đúng là nghiện diễn xuất đến quên mất đâu là hiện thực, còn đâu là sự hoang tưởng rồi!
Ngay lúc này thì đám phóng viên liền nhanh chóng quay quanh cô, nhanh đến mức mà Vương Tịnh Văn và Lý Hạc Niên cũng không trở tay kịp.
Nhưng còn chưa để Phí Tịnh Liên vui mừng thì một tiếng kêu oai dũng như một tiếng gầm của mãnh hổ đã kêu lên. Quan khách ai nấy cũng run rẩy sợ hãi, Phí Tịnh Liên cũng đưa mắt nhìn xung quanh.
Ở trong bụi cây, White và Fun đã chạy nhanh như một cơn gió, trực tiếp tạo ra một con đường lớn giữa phóng viên và Đàm Châu. Hope cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía Phí Tịnh Liên.
Tiếp theo, từ trên nóc nhà, Silver một thân màu bạc cùng thân ảnh to lớn đã nhảy xuống, che chắn ở phía trước của mẹ mình, gương mặt hung dữ lại nhe răng đe dọa đám nhà báo và phóng viên, khiến bọn họ phải sợ hãi mà lùi lại. Đến đây, Silver còn gầm lên một tiếng đầy hung hãn, tựa như đang cảnh cáo bọn họ đừng đến gần mẹ của nó!
Vương Tịnh Văn cũng ngạc nhiên, tuy biết Silver thân thiết với Đàm Châu, nhưng đến mức như phim Hollywood thì đúng là rất bất ngờ đó nha.
Đàm Châu lại nhìn Silver, nói:
- Silver, ấn tượng lắm đó con trai.
#Yu~