- Đàm Châu, nếu không phải tại cô làm âm hồn bất tán, thì tôi cũng đâu đi đến bước đường này! Tại sao cô không buông tha cho tôi.
- Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ làm gì cô cả. Tất cả đều là do số mệnh sắp đặt thôi.
- Số mệnh gì chứ, rõ ràng ngay từ đầu cô không nên động ý gả cho Cố Quý Dực, nếu cô không gả cho anh ta thì chúng ta cũng không đi đến bước đường này!
Đàm Châu thở dài một tiếng, cô lại nói:
- Ngay từ lúc cô và Cố Sơ Dụ ở sau lưng tôi lén lút qua lại, thì chúng ta đã không thể quay về điểm xuất phát rồi.
- Đàm Châu… Cô lúc đó chỉ là con của một gia đình suýt phá sản, làm sao cô xứng với Cố Sơ Dụ chứ.
Mặc dù lời nói của Vi Yến Uyển rất khó nghe, nhưng cô cũng chỉ cười nhạt, sau đó lại nói.
- Nhưng nếu cô không quyến rũ Cố Sơ Dụ, thì tôi cũng không gặp được Cố Quý Dực. Vi Yến Uyển à Vi Yến Uyển, trước khi đổ lỗi cho ai… Thì cô nên xem trước nghiệp báo của mình.
- Ý cô là gì.
- Đứa bé cô đang giữ làm con tin, chính là con gái ruột của cô và Cố Sơ Dụ đấy.
Vi Yến Uyển mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cố Linh An, đứa bé cũng giật mình mà khóc lớn hơn. Khi này Đàm Châu đã xót xa lắm rồi nhưng cô vẫn phải đứng tại chỗ, tỏ ra không quan tâm đến con bé, vì nếu như cô để lộ tình yêu thương của mình nhiều quá sẽ là điểm yếu cho Vi Yến Uyển lợi dụng.
- Cô lừa ai vậy chứ, con bé này rõ ràng là giống cô y như đúc cơ mà! Cô muốn lừa tôi à?
- Giống tôi sao? Vi Yến Uyển cô chắc chưa?
Vi Yến Uyển lúc này mới nhìn kĩ hơn một chút, quả thật là không giống Đàm Châu lắm, trên gương mặt xinh xắn của Cố Linh An có một thứ mà không lẫn vào đâu được, chính là đôi tai của con bé. Dáng tai này y hệt với dáng tai của Vi Yến Uyển, mà Đàm Châu và Cố Quý Dực đều không có dáng tai này, người ta hay gọi dáng tai này là tai yêu tinh. Vừa sang trọng nhưng cũng rất trong sáng.
- Vi Yến Uyển, ban đầu tôi muốn dùng An An để trả thù cô. Nhưng cô nhìn xem… An An đáng yêu biết mấy, đúng không? Làm sao tôi có thể nỡ lòng nào làm hại đứa bé đáng yêu này chứ.
Dừng một chút, Đàm Châu lại nói:
- Cô có biết lúc cô nói rằng đứa bé chết rồi cũng tốt… Khi đó An An đã khóc rất nhiều. Con bé có tội tình gì đâu chứ? Oan báo của người lớn chúng ta cũng không nên để liên lụy trẻ thơ, cô nói đúng không?
Vi Yến Uyển lúc này liền đặt con dao xuống, nhẹ nhàng bế Cố Linh An lên, khi này Đàm Châu còn tưởng rằng cô ta nghĩ thông rồi.
Nhưng ai mà có ngờ giây sau đó Vi Yến Uyển lại trực tiếp kề con dao lên cổ của Cố Linh An, trừng mắt nhìn Đàm Châu, nói:
- Cô muốn lừa tôi hả? Nó là con gái của cô và Cố Quý Dực mà mày dám nói nó là con gái của tôi sao? Con tôi là con trai, nó chết rồi! Đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy nó khóc lóc đòi mẹ… Đàm Châu cô có biết lúc đó tôi đã xót xa thế nào không? Nếu không phải vì cô cũng mang thai cùng lúc với tôi… Thì tôi đâu có giết nó…
- Vi Yến Uyển, cô thật sự chỉ có một đứa con đã chết thôi sao? Chẳng phải trước khi mang thai con của Cố Sơ Dụ thì cô đã mang thai một đứa trẻ khác. Cô quên rồi sao?
Cô ta khựng lại một chút, phải rồi… Cô ta suýt nữa là quên mất, cô ta vẫn còn một đứa con đã chết nữa mà… Phải rồi… Phải rồi…
Nhìn xuống Cố Linh An đang gào khóc, Vi Yến Uyển đột nhiên lại ôm lấy con bé vào lòng, gấp gáp dỗ dành.
Còn chưa để Đàm Châu kịp thở phào thì người giúp đỡ Vi Yến Uyển cũng nhìn không nổi cảnh tượng mẹ con trùng phùng này, ông ta nhấc súng lên chĩa vào Vi Yến Uyển, nói:
- Con điếm kia, mày nói rằng sẽ lấy được thêm cổ phần của Cố thị, bây giờ mày lại làm gì đấy hả?
Đàm Châu nhìn sang người đàn ông dữ tợn đó, hình dáng của ông ta có chút quen mắt… Hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Còn chưa đợi cô nhớ ta thì Cố Quý Dực và Cố Sơ Dụ cũng đã đến nơi, vừa vào nhà hoang đã ôm lấy Đàm Châu, còn nhỏ giọng nói:
- Bà xã, em không sao chứ?
Cố Sơ Dụ lúc này mới nhìn Vi Yến Uyển đang đứng ở một nơi cao, trên tay còn đang bế Cố Linh An, hắn ta nói:
- Uyển, An An là con chúng ta… Em đừng làm An An sợ… Ngoan, tới đây với anh.
- Sơ Dụ… Sơ Dụ… Con chúng ta chưa chết… Đứa bé chưa chết…
- Đúng vậy, con mình chưa chết, con gái chúng ta vẫn rất tốt, em mau xuống đây với anh đi, chú út cũng đã hứa sẽ bỏ qua lần này… Từ nay về sau gia đình chúng ta cùng nhau sống thật tốt, được không?
Vi Yến Uyển có chút rung động, ban đầu cô ta cướp Cố Sơ Dụ là vì tiền, nhưng dần dà cũng đã nảy sinh tình cảm với hắn ta từ bao giờ mà không hay.
Lúc này Vi Yến Uyển đã định quay về với Cố Sơ Dụ, nhưng tên kia cầm súng liền bóp còi, bắn vào chân của Vi Yến Uyển, làm cho cô ta ngã xuống.
Đến đây Đàm Châu mới nhớ đến.
- Là hắn ta! Là hắn ta!
- Tiểu Châu, hắn ta làm sao?
- Là hắn ta đã hại chết cha, chính hắn ta đã giết cha của em! Cố Quý Dực, chính là hắn ta!
Đúng vậy, giọng nói này… Chính là giọng nói này, cô đã nghe qua lúc cha cô sắp chết, cô đã nghe qua giọng nói này!
Cố Quý Dực và Cố Sơ Dụ nhìn sang người đàn ông đó, gương mặt của hắn ta cũng đã rõ ràng hơn. Còn tưởng ai xa lạ, hóa ra là Vi Thái Tường - cha ruột của Vi Yến Uyển sao?
- Vi Thái Tường!
- Đàm Châu, cuối cùng mày cũng nhớ đến ngày hôm đó rồi sao? Nhưng tiếc thật đó… Mày sẽ không sống hết ngày hôm nay đâu.
#Yu~