Đương nhiên Vương Tịnh Văn cực kỳ vui vẻ nhìn cô, trái lại Phí Tịnh Liên hoàn toàn không vui nổi mà. Bùi Viết Cẩn nhìn cô, sau đó cũng chỉ che miệng cười, nhỏ giọng nói:
- Quả nhiên là em gái của Đàm Trát, miệng lưỡi cũng không thua kém anh trai nhỉ?
- Anh Bùi quá khen rồi, nếu như miệng lưỡi không sắc bén thì làm sao anh trai có thể cưới được chị Nhược Ca chứ?
Nghe cuộc đối thoại của hai người thì những người kia cũng có hơi ngạc nhiên, cuối cùng Bùi Viết Cẩn phải lên tiếng về mối quan hệ của hai người họ. Đến đây thì Vương Tịnh Văn mới ngỡ ngàng, nhìn cô nói:
- Thì ra Tiểu Châu là em chồng của Nhược Ca sao? Thảo nào chị nhìn em cũng hơi quen mắt, lúc Nhược Ca kết hôn chẳng phải em là phù rể sao?
Đàm Châu cũng nhẹ nhàng gật đầu rồi cười với Vương Tịnh Văn, tuy rằng chị ấy và Cố Quý Dực là người yêu cũ của nhau nhưng hình như cô không ghét được nhỉ... Nói sao ta, chẳng phải người yêu cũ nào cũng đáng ghét, nếu như có thể thì Đàm Châu thật sự muốn làm bạn với chị ấy nữa cơ.
Cố Quý Dực thì lại nhìn cô, sau đó nói:
- Em biết Bùi Viết Cẩn sao?
- Biết chứ, anh họ của chị dâu, cũng là người đã cõng chị dâu từ nhà chị ấy lên xe hoa đến nhà em mà.
Vì gia đình Vệ gia chỉ có mỗi một mình Vệ Nhược Ca là con gái, hoàn toàn không có con trai, cho nên là cha mẹ của chị ấy đã nhờ người anh họ là Bùi Viết Cẩn cõng Vệ Nhược Ca lên xe hoa. Dù rằng mối quan hệ giữa mẹ mình và cha của Vệ Nhược Ca không tốt lắm, nhưng Bùi Viết Cẩn vẫn đồng ý.
Cố Quý Dực bây giờ có hơi nhíu mày, thật ra hôn lễ lúc đó anh cũng có tham gia, hơn nữa anh cũng được xem là rất nổi bật ở trong hôn lễ... Ấy vậy mà cô gái này chỉ chú ý và nhớ mỗi Bùi Viết Cẩn thôi sao?
- Vậy Tiểu Châu không nhìn thấy bọn anh sao? Cả nhóm tụi anh đều có mặt ở hôn lễ mà.
Trần Chí Hâm vừa nói xong là liền nhận được một ánh nhìn "yêu thương" từ Cố Quý Dực, cậu ta cũng biết điều mà ngậm miệng lại. Cơ mà khi này Đàm Châu mới cười cười, sau đó nói:
- Ngại quá, hôm đó em chỉ chú ý đến mỗi anh chị hai thôi, những người khác em không chú ý lắm.
[...]
Bữa cơm cứ như vậy mà được dọn lên, những món ở trên bàn ăn đều là những món mà nhóm bạn bè thân thiết này thích ăn. Hiển nhiên Đàm Châu cũng có hỏi Cố Quý Dực, anh cũng đã gật đầu xác nhận.
Xem ra Phí Tịnh Liên cũng bỏ ra không ít tâm tư nhỉ? Nhưng ai quan tâm chứ, Đàm Châu cô là người dễ nuôi, chỉ cần cho cô ăn là cô có thể sống rồi, nếu như những món đó không có hành...
Cơ mà một giây sau đó Đàm Châu liền bị vả mặt, tất cả những món ở đây đều có hành ở bên trong, thôi dẹp luôn đi chứ ăn uống gì nữa. Gương mặt nhỏ của cô có hơi xị xuống một chút, trái lại thì Phí Tịnh Liên cực kỳ hài lòng, còn nhìn cô, nói:
- Tiểu Châu ăn nhiều một chút, em gầy lắm đó.
Đàm Châu chỉ cười nhẹ một cái, sau đó cũng nhìn sang Phí Tịnh Liên, nói:
- Em luôn ăn nhiều mà, nhưng ngặt một nỗi là em ăn mãi vẫn không tăng cân được, em rất muốn tăng cân ấy chứ, nhìn chị Tịnh Liên có da có thịt như vậy thật là thích.
Nếu như người ngoài hay đám nam nhân nghe thấy thì còn nghĩ Đàm Châu đang rất ghen tị với Phí Tịnh Liên, nhưng tâm phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi, ám chỉ của Đàm Châu chính là Phí Tịnh Liên đang rất thừa cân rồi!
Vương Tịnh Văn chỉ nhìn cô rồi lắc đầu mà mỉm cười, có lẽ Phí Tịnh Liên không nhìn ra, nhưng chị ấy từ sớm đã nhận ra Đàm Châu không phải người dễ bị ăn hiếp, nếu như không cẩn thận là sẽ cứng họng ngay... Và rồi, y hệt như thế, Phí Tịnh Liên bây giờ chính là xịt keo đến cứng miệng.
Dù rằng bây giờ Đàm Châu đang rất hả dạ về biểu hiện của cô ta, cơ mà những món ở đây cô đều không ăn được, còn chưa đợi cô động đũa thì Cố Quý Dực đã cố ý đẩy bát của mình sang cho cô, lại đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Anh đã vớt hết những thứ em không ăn được rồi, mau ăn đi đừng để bị đói.
Vốn dĩ Đàm Châu còn không dám tin, nhưng nhìn vào bát của mình đã được vớt bỏ hành một cách sạch sẽ thì liền ngạc nhiên nhìn anh. Còn Cố Quý Dực chỉ cười chứ không nói gì, sau đó anh lại bảo phục vụ làm vài món không để hành vào.
Phí Tịnh Liên nhìn cô được chiều chuộng như thế càng ghen tức hơn, nhưng người đời nói đúng mà... Ghen ăn tức ở muôn đời nát, dù rằng cô ta có ghen tức đến đâu cũng chỉ là vô dụng mà thôi!
#Yu~