Và rồi cứ như vậy mà Cố Quý Dực và Đàm Châu cũng rời khỏi khu suối nước nóng, và hiển nhiên Phí Tịnh Liên đang rất không hài lòng về cô, ban đầu cô ta còn định sẽ giữ anh lại và cùng anh ăn sáng, nhưng cuối cùng anh đã rời đi không nói tiếng nào.
Trên đường quay về nhà Đàm Châu đã nhận được tin nhắn từ Vương Tịnh Văn, chị ấy hẹn với cô chiều mai đến Lý gia, đương nhiên là chỉ có cô và chị ấy thôi, vì Vương Tịnh Văn có chuyện muốn nói với cô. Đàm Châu vẫn còn rất phân vân, nói sao đi nữa thì Vương Tịnh Văn và Cố Quý Dực cũng là chỗ tình cũ với nhau, cô bây giờ thân thiết với chị ấy thì có sao không nhỉ?
- Cố Quý Dực, chị Tịnh Văn hẹn em ngày mai đến Lý gia, anh nghĩ em có nên đi không?
- Lý gia hả? Được rồi, ngày mai anh sẽ đưa em đến.
Đàm Châu nhìn anh một lúc lâu, xem ra thì mối quan hệ giữa Cố Quý Dực và Vương Tịnh Văn thật sự rất tốt nhỉ? Nhưng càng nghĩ cô lại càng không hiểu, nếu hai người họ đã tốt như vậy thì tại sao vẫn chia tay? Cứ cho rằng bị Phí Tịnh Liên ly gián đi… Nhưng ly gián như thế mà vẫn đối tốt với nhau, điều này quá là vô lý ấy chứ!
Trong lúc Đàm Châu vẫn còn đang bận nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại của Cố Quý Dực đang đỗ chuông, vì anh đang lái xe nên không tiện nhận máy, liền nhờ sự trợ giúp của Đàm Châu. Ban đầu cô còn có hơi e dè một chút, nhưng rồi sau đó cũng giúp anh nhận máy và mở loa ngoài.
Hóa ra người gọi đến là Trần Chí Hâm, anh ta còn rất phấn khởi nói:
- Nè Cố Quý Dực, từ hôm trước là tôi cứ ngờ ngợ rồi. Vợ sắp cưới của cậu có phải là cô gái bốn năm trước đã cứu Silver đúng không? Lúc đó cậu còn nói rằng không quan tâm người ta, còn nói người ta là cháu dâu tương lai. Sao nào? Mới có bốn năm mà biến người ta thành vợ mình luôn rồi?
Mặc dù người cần ngại là Cố Quý Dực, nhưng anh hoàn toàn không biết ngại là gì, thay vào đó người ngại lại là Đàm Châu. Gương mặt nhỏ của cô có hơi đỏ lên nhìn anh, dù hôm qua cô biết chuyện này rồi, nhưng khi nghe Trần Chí Hâm nhắc lại thì cô lại nhớ đến đêm nồng nhiệt ngày hôm qua.
Cố Quý Dực thì không biết xấu hổ mà nói:
- Không có gì ngạc nhiên cả, vì từ đầu đã định mẹ của Silver chỉ có thể là cô ấy.
- Nhưng qua bốn năm rồi, liệu Silver có nhớ cô ấy không? Con mèo nhà cậu hung dữ gần chết, gương mặt còn rất giang hồ nữa chứ.
- Ồn quá, nói nhiêu đó là đủ rồi, giờ thì im miệng lại đi.
Dứt lời thì Cố Quý Dực cũng đưa tay tắt máy, rồi mới nhìn cô, nói:
- Chút nữa em đừng ngạc nhiên nhé.
Đàm Châu ngơ ngác, cũng chỉ là gặp con mèo nhỏ thôi mà? Có gì đâu mà ngạc nhiên nhỉ?
[…]
Đi thêm một lúc thì chiếc xe của họ cũng đã dừng lại ở một ngôi biệt thự rất lớn, nhìn qua thì rất trang trọng và mang theo vài phần uy nghiêm cũng như là rất thanh lịch.
Bước xuống xe dưới sự hoang mang tột độ… Chỗ này so với nhà của Cố Sơ Dụ còn to hơn gấp mấy lần, tính ra Cố Quý Dực giàu quá luôn ấy nhỉ?
Còn anh thấy cô cứ đứng chết chân ở đó mà bật cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, rồi cùng cô đi vào nhà. Nhưng thay vì vào thẳng nhà thi anh lại đưa cô ra sân sau của vườn, anh nhìn sang một nữ hầu, nói:
- Thược Dược, Silver đâu rồi?
Cô gái có tên Thược Dược kia liền cúi đầu, rất cung kính nói:
- Đang ăn ở sân sau ạ.
Cố Quý Dực cũng chỉ gật đầu rồi lại kéo tay của Đàm Châu bước đi, lướt qua cô gái vừa nãy. Khi cả hai đã khuất bóng thì Thược Dược mới mò đi tìm bạn của mình để báo tin.
Còn ở đây, Đàm Châu vẫn còn đang cố tìm một chú mèo nhỏ đang núp ở đâu đó. Cơ mà…
Ý là… Mèo nhỏ đâu sao cô không thấy?
Còn thứ xuất hiện trước mặt cô là một chú mèo rất to, rất lớn, toàn thân đều là một màu bạc đầy mạnh mẽ… Khoan đã… Nó thật sự là mèo hả?
- Cố Quý Dực… Nó… Nó…
- Phải, nó chính là Silver. Là con mèo năm đó em cứu.
Đàm Châu há hốc miệng nhìn Silver đang ăn ở bên kia, ôi mẹ ơi… Những con mèo bình thường cùng lắm là bảy kilogram thôi, hoặc là những con có xu hướng béo phì mới nặng cân. Nhưng con mèo ở trước mặt cô vừa to vừa lớn, so với mèo bình thường phải to gấp năm lần ấy chứ.
Cố Quý Dực thấy cô vẫn chưa hết sốc thì liền cười một cái, nói:
- Silver thuộc dòng Maine Coon. Dòng mèo lớn nhất cho đến thời điểm hiện tại.
Có vẻ như Silver đã nghe thấy tên mình nên chú ta cũng quay người lại nhìn, ban đầu Đàm Châu còn tưởng mình nhận nhầm rồi… Nhưng vết sẹo dài kia, cùng đôi mắt vàng kia… Không lẫn vào đâu được! Nó chính là con mèo ốm yếu năm đó!
Nhưng… Tại sao… Nó lại to thế này!
#Yu~