Bề ngoài Cố Quý Dực đưa cho cô hai người hầu thân cận là Thược Dược và Mẫu Đơn, một bên khác lại âm thầm phái vệ sĩ bảo vệ cô, còn có thêm một chú mèo nhỏ kiêm luôn vị trí bảo vệ là Hope, nói chung bên cạnh Đàm Châu bây giờ đã được bảo vệ một cách kĩ càng.
Đầu tiên phải nói về Thược Dược, nhìn cô ấy rất hiền lành, nụ cười vui vẻ luôn nở trên môi, nhưng phản xạ rất nhanh, từ khi theo hầu Đàm Châu đến nay chưa từng làm rơi vật gì xuống đất, tất cả những vật rơi đều được Thược Dược bắt lấy một cách hoàn hảo đến khó tin.
Người tiếp theo là Mẫu Đơn, nhìn qua thì rất nhu mì và hiền thục, nhưng tay và chân lại khá rắn chắc, phải nói rằng cơ thể của Mẫu Đơn bây giờ đích thị là không có một chút mỡ thừa nào. Cho thấy rằng cô ấy đã trải qua đợt huấn luyện rất nghiêm ngặt.
Kế tiếp là các vệ sĩ được phái theo cô, tuy Đàm Châu chưa nhìn thấy họ, nhưng cô biết rằng thân thủ của họ rất tốt và đáng tin cậy.
Cuối cùng, vệ sĩ kiêm luôn vị trí Hoàng Thượng bên cạnh cô, là Hope. Nhìn chú mèo nhỏ này có hơi lười biếng một chút, ham ăn, ham ngủ một chút, nhưng chỉ cần nhìn thấy kẻ tình nghi lảng vảng bên cạnh cô là ngay lập tức bật chế độ săn mồi, ánh mắt hung hăng y hệt như Silver, lại thêm tính cách nhẫn nại của White, phải nói rằng Hope đã được cha mẹ dạy dỗ rất tốt đấy chứ đùa.
Nhưng hơn hết chính là Đàm Châu, cô không phải kẻ ngốc, nên sẽ không có chuyện “ai kia” hãm hại được mình. Bây giờ cô né xa đôi vợ chồng đó càng xa càng tốt!
[…]
Vốn dĩ hôm nay Đàm Châu và Cố Quý Dực vẫn sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau tan ca, nhưng vì hôm nay chị dâu Vệ Nhược Ca và Bùi Viết Cẩn đột nhiên lại muốn đến tìm cô nói chuyện. Tuy rằng Vệ Nhược Ca cũng thường xuyên lui tới… Nhưng Bùi Viết Cẩn thì…
Trong lúc Đàm Châu đang không hiểu lý do tại sao Bùi Viết Cẩn lại đến tìm mình, thì Thược Dược ở bên cạnh vừa rót nước vừa lấy đồ ăn vặt cho cô, nói:
- Phu nhân, hôm nay cô về sớm vậy? Bình thường cô và ông chủ luôn về cùng lúc mà?
- Chị dâu và anh họ của chị ấy sắp đến chơi. Phải rồi Thược Dược, em nói với Mẫu Đơn đi pha cho chị một ấm trà đi, là trà hoa cúc nhé.
- Dạ.
Sau khi Thược Dược rời đi không lâu thì đã có tiếng chuông cửa, ngay lúc này người canh cửa đã ra mở, chiếc xe sang trọng đi vào bên khuôn viên nhà cô.
Bước xuống đầu tiên là Bùi Viết Cẩn, sau đó anh ấy lại đi mở cửa cho Vệ Nhược Ca, trên tay Vệ Nhược Ca còn có cô cháu gái đáng yêu là Đàm Giai Nhẫn nữa chứ.
- Chị dâu, anh Bùi, lâu rồi không gặp.
- Tiểu Châu, cũng đã gần hai tuần không gặp em rồi.
- Mọi người ngồi đi.
Ngồi nói chuyện, hỏi thăm nhau một chút thì cũng phải vào chuyện chính.
Khi này Đàm Châu mới nhìn sắc mặt của Bùi Viết Cẩn không tốt lắm, cô liền hỏi:
- Anh Bùi, có chuyện gì khó khăn sao? Sắc mặt của anh phờ phạc quá đấy.
Vệ Nhược Ca nghe vậy cũng chỉ biết bật cười, sau đó nói nhỏ với cô.
- Em không biết đó thôi, cách đây hai ngày Bùi tổng nhà chúng ta đã bị một cô gái ở quán bar “chơi” qua đường. Không biết cô ấy có thân phận thế nào nữa, nhưng đã hai ngày trôi qua rồi mà anh ấy vẫn chưa tra ra được.
- Cô gái đó ghê gớm vậy sao?
- Ghê gớm chứ, chị nghe nói rằng cô ấy họ Tề, là một đàn chị ở quán bar, chuyên giúp đỡ các cô gái ở quán bar. Nói chung thì thân phận vẫn rất bí ẩn.
- Họ Tề mà ở quán bar sao? Em nghe quen lắm.
Bùi Viết Cẩn vừa nghe Đàm Châu nói “quen” liền lấy lại được tinh thần, còn đưa mắt nhìn cô, nói:
- Đàm Châu, em biết cô ấy hả?
- Không hẳn là biết. Cách đây hai năm em từng đến quán bar cùng với Cố Sơ Dụ, trong đó em có nghe qua một số người gọi cái gì mà “Tề tỷ” thì phải.
- Em biết cô ấy tên gì không?
Đàm Châu ngạc nhiên, ôi trời ơi, nhìn xem đi kìa, một Bùi tổng nổi tiếng không gần nữ sắc, bây giờ lại ở đây xin tên của một cô gái quán bar? Hiếm có ghê ta.
- Tề… Tề Dữ… Uyên?.. Hình như là Tề Dữ Uyên.
Nghe đến ba chữ này thì đột nhiên Vệ Nhược Ca lại vỗ tay một cái, liền nhìn sang Bùi Viết Cẩn, nói:
- Ah! Em biết cô ấy, cô ấy từng là bạn cùng lớp với em, nhưng chỉ mới học được năm nhất đã nghỉ học rồi, nghe nói rằng gia đình nghèo khó, phải đi làm kiếm tiền trả nợ thì phải.
Đến đây Bùi Viết Cẩn liền xin phép rồi tức tốc rời đi, quả nhiên là anh hùng tới mấy cũng khó mà qua ải mỹ nhân, xem ra lần này Bùi Viết Cẩn gặp được cá lớn rồi… Nhưng cá này… Rất khó mà câu được.
- Ai da, xem ra chị lại phải chuẩn bị hồng bao rồi.
- Vậy chị tranh thủ trước đi, sinh thêm một đứa nữa.
- Đàm Châu à Đàm Châu, xem gả cho Cố Quý Dực chẳng bao lâu mà học hư rồi!
#Yu~