Vương Tịnh Văn lúc này mới đưa mắt nhìn Phí Tịnh Liên, sau đó chị ấy liền nói:
- Tịnh Liên, nếu không phải Tiểu Châu có phương án dự phòng trước thì cậu định sẽ làm thế nào? Hôm nay là ngày trọng đại của Quý Dực, anh ấy không nổi giận không đồng nghĩa với việc tha thứ cho cậu đâu.
- Tớ cũng không cố ý, chỉ là lỡ tay thôi mà.
Không chỉ Vương Tịnh Văn nhìn ra mục đích của Phí Tịnh Liên, những người có mặt ở đây ai nấy đều nhìn ra, rõ ràng là cô ta cố ý chứ làm gì có chuyện lỡ tay ở đây chứ.
Mặc dù Bùi Viết Cẩn có biết Đàm Châu thông minh, nhưng cậu ấy lại không nghĩ cô lại thông minh đến mức này, xem ra chuyện Phí Tịnh Liên cố ý cũng đã nằm trong kế hoạch của Đàm Châu. Vừa tạo được tiếng thơm cho bản thân, vừa vả mặt Phí Tịnh Liên một cách đau đớn.
À phải rồi, còn chuyện hôn lên tay của chú rể nữa chứ. Thật là, điên mất thôi… Ai đời lại nghĩ cô dâu lại hôn lên tay chú rể sau khi trao nhẫn chứ? Hành động đó không chỉ vả mặt những kẻ nói rằng Đàm Châu gả vào Cố gia là vì tiền, còn trực tiếp vả mặt đôi tra nam tiện nữ Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển nữa kìa.
Ngoài ra, mức độ hoành tráng của hôn lễ này không phải nằm ở mức độ bình thường, phải nói là cực kỳ xa hoa lộng lẫy ấy chứ.
Lúc này Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đã đi đến chỗ mọi người đang đứng, còn không đợi hai người họ lên tiếng thì Phí Tịnh Liên đã bắt đầu bày ra dáng vẻ có lỗi, còn cúi đầy rất thành tâm, nói:
- Anh Quý Dực, Tiểu Châu… Em thật sự xin lỗi, em không cố ý làm rơi nhẫn cưới đâu. Nhưng cũng may là Tiểu Châu đã có phương án dự phòng, nếu không thì cho dù em có chết ngàn lần cũng không đủ để tạ tội.
Cố Quý Dực định nói gì đó, nhưng Đàm Châu lại nhìn Phí Tịnh Liên rồi mỉm cười, nói:
- Không sao đâu chị Tịnh Liên, cũng là em không nói trước với chị về cặp nhẫn giả đó mà. Nếu mà chị không làm rơi thì em cũng sẽ làm rơi thôi, chứ nó mà không rơi… Thì làm sao em có thể đưa nhẫn thật ra chứ.
Dừng một chút, Đàm Châu lại nhìn Cố Quý Dực, còn cười nói rất vui vẻ:
- Em nói đúng không, ông xã?
Mặc dù Cố Quý Dực không biết kế hoạch của cô, nhưng vợ nói như thế nào thì chính là thế nấy. Anh choàng tay ôm lấy eo của cô, cưng chiều, nói:
- Đúng vậy, bà xã.
Sau đó Đàm Châu còn hào phóng lấy ra một hồng bao đưa cho Phí Tịnh Liên, còn nhìn cô ta mỉm cười rất dịu dàng, nói:
- Cảm ơn chị Tịnh Liên đã giúp đỡ em nha, hồng bao này xem như là em chia sẻ may mắn với chị, hi vọng sắp tới chị cũng sẽ nhanh chóng kết hôn nè.
Mặc dù Phí Tịnh Liên không muốn nhận nhưng ở trước mặt nhiều người như thế này, cô ta làm sao mà không nhận chứ, cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả. Cầm thấy hồng bao rồi cười đầy gượng gạo, nói:
- Cảm ơn em nhé.
- Không có gì đâu ạ.
Nếu là người tầm thường có suy nghĩ bình bình thì sẽ nghĩ rằng Đàm Châu và Phí Tịnh Liên chính là kiểu “tình như tỷ muội”, vô cùng thân thiết với nhau. Nhưng đáng tiếc rằng ở đây cũng là những người có đầu óc kinh doanh, chỉ cần nghe sơ qua thôi cũng đủ biết Đàm Châu thông minh đến mức nào, từng lời cô nói ra đều vả mặt Phí Tịnh Liên đầy đau đớn.
Chắc hẳn là sau lần này, Phí Tịnh Liên sẽ tức điên lên thôi.
Khi này Lý Hạc Niên ở gần Cố Quý Dực nhất, anh ta lại ghé sát vào tai của anh, nói:
- Bạn già, chúc cậu may mắn, vợ cậu không phải dạng vừa đâu. Cố mà sống tốt nhé.
Sau đó Cố Quý Dực và Lý Hạc Niên còn định nâng ly rượu lên chúc mừng, nhưng hai người vợ là Đàm Châu và Vương Tịnh Văn liền liếc sang chồng mình một cái. Biết ý vợ nên hai anh cũng nhanh chóng đổi sang ly nước trái cây, Cố Quý Dực còn nhìn Lý Hạc Niên, nói:
- Như nhau thôi.
Hôn lễ cứ như thế mà tiếp tục, nếu là trước kia thì có lẽ Cố Quý Dực sẽ cố gắng năn nỉ nóc nhà cho anh dùng một ít rượu để bày tỏ sự chân thành, nhưng bây giờ nóc nhà của anh còn đang có em bé, anh đâu thể nào chọc giận hai mẹ con được. Lỡ đâu tối nay anh bị đá ra ngoài thì sao?
Đêm tân hôn mà bị đá ra khỏi phòng là chán lắm đó.
[…]
Buổi tiệc cũng đã gần tàn, khi này Đàm Châu đã bị Phí Tịnh Liên, Vương Tịnh Văn và Vệ Nhược Ca đưa lên phòng tân hôn trước, đầu tiên là đóng cửa lại, sau đó Phí Tịnh Liên liền hỏi cô một số câu hỏi. Hiển nhiên là phải trả lời một đáp án mà thôi, nhưng có vẻ như chuyện này sẽ khá khó khăn cho cặp đôi chỉ tìm hiểu nhau vài tháng, nên Vương Tịnh Văn lại nói:
- Tịnh Liên, chúng ta chỉ nên chơi vui thôi, cậu đâu cần phải khắt khe như vậy.
- Không được, đã nói là náo động phòng thì phải chơi nhiệt tình chứ. Chị nói đúng không Tiểu Châu?
Hóa ra… Đây là kế hoạch thứ hai của Phí Tịnh Liên à? Cũng mong chờ đấy chứ.
- Đúng vậy đó, mọi người cứ thoải mái đi, em nghĩ ông xã của em hiểu em mà.
#Yu~