• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng chẳng biết lúc Vi Yến Uyển mang thai đã nhớ nhung Đàm Châu đến mức nào, mà đứa bé Cố Linh An này trông còn giống cô hơn cả con trai cô nữa.

Ngồi một bên ngắm nhìn hai tiểu thiên thần đang ngủ, Đàm Châu bất giác lại mỉm cười, không chỉ vậy mà cô còn kéo tay của Cố Quý Dực đến góp vui nữa chứ.

- Anh xem nè, chẳng biết Vi Yến Uyển nhớ em đến mức nào nhỉ? Nhìn An An có khi còn giống em hơn cả Thần Thần nữa đó. Nếu ra đường nói An An là con ruột của em cũng có người tin.

- Vợ lại nói linh tinh gì đấy? An An là con ruột của chúng ta mà, hơn nữa… Con gái giống mẹ là chuyện tốt, anh rất thích.

Đàm Châu cũng bật cười, phải rồi ha? Bây giờ cô đang nói lung tung gì vậy chứ, An An là con gái của cô mà, sao lại không giống cô được chứ? Cô đúng là điên rồi.

Nhưng nhìn sang Cố Quý Dực, có người trước kia nói rằng sẽ thương con của mình hơn, nhưng từ khi An An được xuất viện về là Cố Quý Dực đã ôm con bé suốt, buổi tối khi An An giật mình tỉnh giấc thì người bật đầu ngồi dậy đầu tiên cũng chỉ là Cố Quý Dực thôi.

Vừa ôm con gái vừa dỗ dành, lại còn hát ru nữa chứ, tất cả những gì yêu thương thì Cố Quý Dực đều không tiếc mà cho An An hết. Vậy mà hồi trước mạnh miệng lắm cơ.

Mà như vậy cũng rất tốt, cô cũng rất thích.

Lúc này Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng hôn lên môi của vợ mình một cái, sau đó lại nói:

- Bà xã, tối nay anh đưa An An và Thần Thần đến phòng của mẹ nhé? Tối nay anh muốn ở cùng em.

Dứt lời thì Cố Quý Dực còn tựa đầu vào vai cô, nghĩ ngợi một lúc rồi Đàm Châu cũng bật cười. Thật ra cô cũng có ý này vài ngày trước rồi, dù rằng lúc mang thai bác sĩ cũng có nhắc đến chuyện sinh hoạt vợ chồng, bác sĩ nói chỉ cần nhẹ nhàng nhất có thể là được. Nhưng sau khi cô bước vào những tháng cuối thai kì là Cố Quý Dực đã tự dặn lòng không được làm ra chuyện bậy bạ với cô.

Cho đến hiện tại, sau khi con được hai tháng rồi mà họ vẫn chưa gần nhau. Đêm nay chắc cô phải chăm sóc chồng mình thật tốt thôi, bỏ bê hoài cũng đâu có được.

- Vậy tối nay anh ru con sớm một chút.

- Được, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Sau đó Cố Quý Dực cũng hôn lên môi cô một cái, nhưng rồi hai tay lại xách hai cái tã sạch đến chỗ của hai đứa bé, đôi tay vô cùng thành thạo động tác thay tã lót, sau đó còn nhanh chóng đem tã bẩn đi bỏ. Cuối cùng là cho hai đứa nhỏ ăn sữa.

Cái cảnh này nói sao ta… Thật sự mà nói thì Cố Quý Dực nhiều khi còn thành thạo việc chăm sóc trẻ con hơn cả cô nữa kìa.

Lúc này cô liền phát phúc lợi nhẹ cho anh, dịu dàng ôm anh từ phía sau, lại nhỏ giọng nói:

- Ông xã, anh có muốn sinh thêm một đứa nữa không?

Vốn dĩ Cố Quý Dực đã chăm sóc cho hai con, nhưng rồi lại bỏ luôn bình sữa cho hai đứa tự lo, anh quay người lại ôm lấy eo của cô, trực tiếp hôn lấy môi của cô. Sự dây dưa không dứt làm cho Đàm Châu thấy rất buồn cười.

Nhưng sự dây dưa không lâu là Cố Quý Dực bắt buộc phải thả vợ mình ra, lại nhỏ giọng nói:

- Bà xã, em đừng khiêu khích anh. Cho dù em sinh tù tì liên tiếp mười đứa thì anh vẫn nuôi nổi thôi.

- Ai khiêu khích anh chứ, em nói rồi… Chắc chắn em sẽ sinh thêm, tới khi nào chán thì thôi.

Cố Quý Dực liền phì cười, sau đó anh lại hôn một cái lên môi cô, nói:

- Haizzz, vậy là anh phải cố gắng giúp vợ có thêm em bé rồi. Bà xã à, em cũng nên thương xót cho tấm lưng già này chứ.

Đàm Châu bị anh chọc cho bật cười, cô còn đưa tay véo gương mặt của anh, sau đó nói:

- Giả heo ăn thịt hổ! Anh thích muốn chết mà còn bày đặt!

- Phải đó, phải đó, anh thích lắm…

Dừng một chút, Cố Quý Dực lại xấu xa thủ thỉ vào tai cô, nói:

- Thích nhất là lúc em không mặc gì.

- Cố Quý Dực, tên đại xấu xa này!

Khắp căn phòng đều rộn lên tiếng cười của cô và Cố Quý Dực.

Thật ra trước lúc sinh em bé thì mẹ cô đã dặn phải luôn giữ tinh thần thoải mái, nếu không sẽ dễ rơi vào trầm cảm sau sinh lắm. Cũng chẳng biết Cố Quý Dực có nghe được chuyện đó hay không, nhưng từ khi cô sinh con đến bây giờ anh đều cố gắng trêu chọc cho cô cười.

Nói gì là trầm cảm sau sinh, nhiều khi cô cười đến mức muốn tắt thở, người ta nhìn vào còn tưởng đây là trại tâm thần chứ không phải nhà ở đâu.

Hiển nhiên thì cha mẹ hạnh phúc thì con cái cũng vui vẻ theo, mặc dù không nhìn thấy được tất cả, nhưng Cố Minh Thần và Cố Linh An ở trong nôi cũng vừa ngắm ngủ vừa mỉm cười rất mãn nguyện.

Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng hôn môi cô, nói:

- Bà xã, cảm ơn em.

- Sao tự nhiên lại cảm ơn em?

- Vì em đã có ý định giúp Cố gia khai chi tán diệp, anh phải cảm ơn em chứ.

Đàm Châu lúc này liền đánh yêu vào mặt anh, tên này đúng là không nghiêm túc quá hai giây mà, nhưng rồi sau đó cô lại nói:

- Nhưng anh có nghe cao tăng nói gì chưa? Em mà sinh là chỉ sinh con trai thôi đó, anh lại muốn mười đứa… Vậy anh đã chuẩn bị xong sính lễ cho mười đứa chưa?

- Hừm… Cứ kệ tụi nó, có chắc gì tụi nó sẽ kết hôn đâu.

- Cố Quý Dực, anh đang trù ẻo con mình sao? Không phải ai cũng khó tính như anh đâu nhé?

- Nhưng nó có cưới vợ được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của nó. Giống như anh vậy, anh cưới được em là dựa vào tiền của anh cơ mà?

Ừ thì cái này Cố Quý Dực nói đúng, cô không cãi được. Nhưng mà… Sao cô cứ thấy nó kì kì ta?

Mà kì chỗ nào… Thì cô không biết nữa.

#Yu~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK