Nhưng chuyện vui thường không kéo dài được, sau đó Cố Quý Dực phải quay về Cố gia để chuẩn bị cho hôn lễ sắp đến, váy cưới hay tiệc cưới anh đều đã chuẩn bị xong hết rồi, khi biết Cố Quý Dực một mình gồng gánh mọi việc thì Đàm Châu cũng xót xa lắm chứ, cô còn muốn giúp đỡ anh, nhưng anh lại từ chối.
Trước khi rời vợ ba ngày thì Cố Quý Dực phải tranh thủ ôm vợ, hôn vợ rồi hít mùi hương của vợ, anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói:
- Ngoan, anh đã chuẩn bị xong hết rồi. Chuyện của em bây giờ là thoải mái tinh thần, và hơn hết là chuẩn bị thật xinh đẹp, sau đó là gả cho anh, được không?
Đàm Châu có hơi nhíu mày, cô lại lườm liếc anh, nói:
- Vậy nếu em không xinh đẹp là không gả cho anh hả?
- Nói bậy, cho dù em có thế nào cũng phải gả cho anh.
Thay vì để Đàm Châu nói tiếp thì Cố Quý Dực lại hôn lấy môi của cô, nụ hôn ban đầu chỉ có mục đích là chặn miệng không cho cô nói bậy nữa. Nhưng anh lại quên mất vợ anh rất có sức hút, chỉ là hôn một cái thôi cũng đủ để anh thấy lưu luyến rồi.
Đột nhiên lúc này Cố Quý Dực lại ôm lấy cô, gục ngã lên vai cô, có chút không nỡ nói:
- Vợ à, chưa gì anh đã nhớ em rồi. Ba ngày này làm sao anh sống được đây?
Cô cảm thấy anh quá buồn cười, cũng chỉ là ba ngày thôi mà, làm gì mà thấy ghê vậy chứ. Nhưng tâm trạng của một con gấu Koala Cố Quý Dực thì cô không hiểu hết được, nói chung… Cô chắc chắn cũng sẽ nhớ anh, nhưng còn chưa rời đi mà nhớ thì hơi quá rồi.
- Cố Quý Dực, kiếp trước anh là gấu Koala hả? Sao lại dính chặt như vậy chứ?
- Đúng rồi, kiếp trước anh là gấu Koala, còn em là cây bạch đàn anh thích nhất.
Đàm Châu bật cười, quả nhiên là Cố Quý Dực, nói câu nào là thả thính câu đó.
Theo như những gì liên quan tới Koala thì thứ nó thích “ăn” nhất là lá cây bạch đàn. Bây giờ anh lại ví cô như cây bạch đàn thì có ý gì? Chính là ý “đó” đấy!
- Được rồi mà, anh còn ôm nữa là muộn giờ làm đấy.
- Ai quản chứ, anh là ông chủ, đi muộn một chút thì có sao đâu.
Nói xong Cố Quý Dực còn không biết xấu hổ mà hôn lên cổ của cô một cái, sau đó lại dụi dụi đầu vào cổ của cô làm nũng. Thật sự là hết cách với anh rồi, Đàm Châu lúc này đành phải đưa tay ôm anh, sau đó lại vỗ vỗ lên lưng anh, nói:
- Ngoan, anh phải xử lý công việc trước hôn lễ chứ. Chẳng lẽ anh muốn vào đêm tân hôn Hạ Thiên liền đứng ở ngoài cửa bảo anh duyệt hợp đồng à?
Nghĩ đến đây thôi là Cố Quý Dực đã rùng mình, thật sự anh không biết những trợ lý khác có dám hay không, chứ Hạ Thiên là dám đó. Cái tên nhóc đó đã theo anh nhiều năm, biết rõ tính cách của anh nên chuyện gì mà không dám làm.
Thôi thì dù đêm tân hôn không làm chuyện đại sự được nhưng anh cũng không muốn công cuộc ôm vợ bị gián đoạn đâu. Nghĩ thế này Cố Quý Dực cũng có động lực đi làm rồi, trước khi đi anh còn lưu luyến hôn hôn vợ mình thêm mấy cái, rồi lại nói:
- Chờ anh.
- Được, em và bé con sẽ chờ anh mà.
Nhắc đến bé con mới nhớ, anh suýt nữa quên chào tạm biệt bé con của anh rồi. Lúc này anh lại ngồi thụp xuống, áp tai lên bụng cô giống như đang nghe cái gì đó, nhưng rồi lại hôn lên bụng cô một cái, nói:
- Bé con ở đây phải ngoan, không được làm mẹ mệt, đợi cha ba ngày, cha sẽ nhanh đến đón hai mẹ con thôi.
“Dặn dò” con xong thì vẫn còn lưu luyến mà hôn cô thêm một chút, đến giờ phải rời đi rồi nên cũng không thể trì hoãn thêm được nữa. Khi đó Đàm Châu còn muốn tiễn anh, nhưng Cố Quý Dực lại ngăn cản, nếu bây giờ cô tiễn thì anh sẽ không đi được đâu, tốt nhất là vợ anh nên dừng lại ở đây thôi.
Và rồi sau đó Cố Quý Dực cũng đã lên xe và rời đi, đột nhiên bây giờ Đàm Châu thấy có hơi buồn rồi… Chính cô cũng không biết tại sao mình buồn nữa, chẳng lẽ cô thật sự lại nhớ anh rồi sao? Trong khi anh chỉ vừa mới rời đi thôi mà.
Bàn tay của cô đặt nhẹ lên bụng của mình, thấp giọng nói:
- Bé con, chúng ta đợi cha đến đón nha?
Cứ như thế mà thời gian cứ trôi qua, một người thì cắm đầu vào công việc, muốn xử lý công việc cho một tháng sau, vì sau khi kết thúc hôn lễ anh muốn đưa vợ anh đi chơi khắp nơi, hoặc chỉ đơn giản là ở nhà với vợ thôi cũng được.
Còn một người thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, dù rằng cô chưa có triệu chứng của ốm nghén, nhưng bây giờ cô vẫn phải chuẩn bị từ kiến thức đến tinh thần, sẵn sàng đối diện với trọng trách thiêng liêng, đó là làm vợ và làm mẹ.
Cả hai người đều đang cố gắng hết sức mình.
#Yu~