“Tiểu thư, có Thái Hậu đến ạ.”
Thượng Vân Nguyệt bất ngờ mà đứng dậy nhanh chân theo A Ly ra ngoài, phía bàn thượng hoa đã thấy Thái Hậu đợi ở đó.
“Nhi thần tham kiến mẫu thân, xin mẫu thân thứ tội cho sự chậm trễ.”
Vân Nguyệt cung kính cúi đầu, Thái Hậu cũng không để ý mà chóng đỡ nàng dậy.
“Nguyệt nhi, không sao ta vừa mới đến, không biết phủ Vương phi có bất ngờ nào cho ta sao?”
Vân Nguyệt ngơ ngác, cẩn thận hỏi lại.
“Mẫu thân, nhi thần còn non trẻ không hiểu ý người, người nói vậy là sao?”
Thái Hậu có chút ngạc nhiên, còn người phía sau bà bộc lộ sự bất mãn, không lẽ Vương phi này muốn trêu đùa Thái Hậu.
“Không phải người ở phủ con đưa thư, muốn tối nay ta đến.”
Vân Nguyệt cười trừ, không ngờ nàng ta dám chơi to như thế, mang cả Thái Hậu vào chuyện này, được đã vậy nàng sẽ chơi đến cùng.
“À… dạo này có lẽ con bận chuyện sổ sách, họ thấy vậy muốn tạo niềm vui cho con, không nghĩ lại làm phiền Thái Hậu.”
Thái Hậu nghe vậy có chút nghi ngờ, nhưng nghĩ lại đứa nhỏ mà bà bận tâm đã có được lòng người khiến bà có chút vui vẻ.
Một cung nữ dâng bánh và trà cho hai người, nhưng ánh mắt lén lút đã tố cáo nàng ta làm Vân Nguyệt chú ý.
Sau khi xác định Vân Nguyệt đã uống trà, cung nữ đó liền lên tiếng,
“Vương phi, Vương gia tìm người.”
Chuyện Vương gia hay đến và thậm chí ở lì tháng qua tại phủ Vương phi đã truyền khắp cung, Thái Hậu nghe vậy liền mỉm cười giục Vân Nguyệt mau chóng đi.
Thượng Vân Nguyệt vừa rời đi, Dung phi từ đâu đi tới, nàng ta tỏ ra ngạc nhiên cung kính.
“Tham kiến Thái Hậu, không biết người đến đây, thần thiếp xin người thứ tội.”
Thái Hậu cũng không mặn mà như khi ở cùng Vân Nguyệt, bà chỉ xua tay đứng lên, cứ nghĩ cô ta rời đi, ai ngờ.
“Thái Hậu, mạn phép cho thần thiếp được bồi trà với người.”
Thái Hậu cũng không muốn đôi co liền phất tay áo, nàng ta mỉm cười ngồi xuống, cung nữ khi nãy tiến lên rót trà, nàng ta cũng tự nhiên che tay áo cung kính mời Thái Hậu, không một ai biết nàng ta có uống hay không.
“Thái Hậu,…Thái…”
Bất ngờ một cung nữ đâu với bộ dạng hớt hải chạy vào, Dung phi thấy vậy liền lên mặt dạy dỗ.
“Hỗn xược, ngươi không coi Thái Hậu và ta ra gì hả?”
Thái Hậu liền nhíu mày, nếu để ý nàng ta đang muốn ngang hàng với Thái Hậu.
“Xin Thái Hậu và Dung phi tha tội… chỉ là… Vương phi…”
Cung nữ vội quỳ xuống nói, nghe đến Vương phi, Thái Hậu đang ngồi yên liền bật dậy.
“Vương phi làm sao?”
“Vương phi… Vương phi với thị vệ…”
Cung nữ thấy Thái Hậu tức giận liền buộc miệng nói. Nhìn ra thời cơ đã đến, cảnh hay nên nhìn mới đặc sắc chứ, Dung phi liền tiến lên nhỏ giọng đề nghị.
“Thái Hậu, chi bằng chúng ta đến đó, không nên nghe lời một cung nữ nói bậy, ta tin Vương phi không phải người như vậy.”
Thái Hậu nóng vội liền mau chóng theo cung nữ đến đó, vừa hay lại nghe những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Vì trời khá tối nên mọi người không nhìn rõ, Dung phi còn sợ chưa đủ liền ra lệnh.
“Đốt đèn lên cho ta.”
“Tất cả lui xuống, Dung phi ở lại là được.”
Dù Vân Nguyệt có thật như thế nhưng bảo bà làm ngơ là điều không thể, nghe thấy mệnh lệnh mọi người liền lui xuống. Chỉ còn một hầu nữ nhận nhiệm vụ đốt đèn.
Dung phi một bên liền cười thầm nhưng ngoài mặt là bộ dáng lo lắng, đến khi đèn vừa sáng mọi người chưa kịp nhìn thì giọng nói uy lãnh vang lên.
“Mẫu thân, mọi người đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy người đến là Vương gia, miệng Dung phi khẽ nhếch lên còn chưa kịp vui mừng nhìn sang bên cạnh nàng ta sững sờ rồi tái mét mặt mày.
“Đúng đó, mẫu thân mọi người làm gì ở trước phòng con vậy.”
Thái Hậu nhìn thấy Vân Nguyệt ở đây, nỗi lo lắng của bà liền buông xuống, tình cảm của hai đứa chỉ mới bà không mong nó dập tắt đến vậy.
“Ta,… ta nghe nói con…”
“Có phải người nghe được con và thị vệ làm chuyện xấu hổ đúng không?”
Nhìn bà ấp úng, Vân Nguyệt liền nói, không những vậy còn nói rõ ràng như chuyện đó không liên quan đến mình.
Vương Tử Dực một bên ngạc nhiên, nãy giờ nàng là ở bên mình, kẻ nào lại vu oan cho nàng, nghĩ vậy ánh mắt hắn liền tối lại.
Thái Hậu vừa thở phào liền nghĩ đến vậy người ở bên kia là ai, còn Dung phi đã tái mặt từ khi nào, nãy giờ luôn bị ánh mắt của Vân Nguyệt nhìn chằm chằm.
Không biết nàng ta nghĩ gì mà đột nhiên xông lên quát lớn,
“Nghiên phi, ngươi đang làm trò gì ở đây vậy?”
Người được gọi là Nghiên phi kia đang trong cơn mộng mị, nãy giờ cũng giảm dần bị tiếng quát lớn nàng ta liền tỉnh đôi chút. Nhận ra mình trong hoàn cảnh nào, Nghiên phi liền giật mình đẩy người trên mình xuống, vơ vội áo che đi.
“Dung phi, chuyện này là sao, tại sao ta ở đây?”
Nghiên phi này chỉ là Phu nhân, có chút quan hệ với Hoàng Hậu nên được chấp thuận nạp vào phủ Vương gia, chỉ là chức Phu nhân này là thấp nhất trong các tì thiếp, vì muốn thoát khỏi cảnh đó mà gật đầu chấp nhận với Dung phi, ai ngờ.
“Câm miệng, ngươi làm ra chuyện xấu hổ còn dám hỏi ta sao? Thật uổng công ta còn định giới thiệu ngươi với Thái Hậu, không vậy ngươi còn có ý hãm hại Vương phi…”
Dung phi này như sợ không ai biết chuyện, quát lớn như thể mình chính nghĩa, chỉ là nàng ta quay lưng nên không ai biết, ánh mắt đe doạ nàng ta chiếu lên Nghiên phi như ngầm cảnh cáo.
“Đủ rồi, chuyện này không phải Dung phi là người rõ nhất sao?”
Thương Vân Nguyệt không nghe nổi nữa liền cắt ngang, muốn giả nhân giả nghĩa trước mặt nàng sao.
“Vương phi, người nói gì ta không hiểu?”
Dung phi có chút chột dạ nhưng bên ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt đấy sao che được Vân Nguyệt và một người nữa.
“Ngươi không biết!? Vậy để ta giúp ngươi hiểu.”
Mn đừng quên like vote và góp ý cho truyện nhé😘