Mục lục
Cố Nguyệt Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ca ca,… có chuyện gì sao?”

Trước câu hỏi này, Hoàng Minh Bảo cũng không biết mở lời ra sao, hắn im lặng một lúc rồi nhìn nàng hỏi.

“Minh Minh, hiện giờ muội rời khỏi phủ được không?”

“Hả?... Nhưng tại sao, xảy ra chuyện gì rồi?”

Vân Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại, hắn đành đưa tờ giấy khi nãy cho nàng, gương mặt Vân Nguyệt không khác hắn là bao có điều lần này còn cả nét khó xử.

Minh chủ, tình trạng Hoàng Hậu ngày một nặng lần này…, người và tiểu thư có thể quay về không?

“Ca ca, mẫu hậu… người bị sao vậy, có phải huynh giấu muội…”

Thượng Vân Nguyệt lắp bắp víu cánh tay hỏi lại, Hoàng Minh Bảo biết không giấu được thở dài kể mọi chuyện.

Thì ra năm đó ngoài việc ly tán nàng với người thân, Hoàng Hậu còn bị người trà trộn hạ thuốc, một loại độc uống hàng ngày đều bình thường không phản ứng, nhưng chỉ cần không dùng đến nó sẽ tàn phá cơ thể ngày một nhiều, cộng thêm tâm bệnh khi nàng biến mất càng khiến bệnh tình nặng hơn.

Vân Nguyệt tròn mắt, nghe giống như loại thuốc nghiện vậy, nàng vội nắm chặt tay hắn.

“Huynh nói vụ đột kích đó là do… Hàn Vương…”



Hắn gật đầu ánh mắt loé lên mảnh lạnh lẽo, nàng nghi ngờ hỏi lại.

“Làm sao huynh lại chắc chắn được, lỡ không phải…”

Vân Nguyệt cố gắng níu lại một chút nhầm lẫn, dù nàng có đang giận hờn hay có tia hận ý nhưng nàng không hề muốn cả hai đối diện với nhau là người làm tan nát nhà nàng.

“Phải, tên còn sống sót cuối cùng đã chịu khai người đứng sau là Hàn Vương… mà sao muội lại nhắc đến, có phải là có manh mối…”

Hoàng Minh Bảo chắc nịnh nói rồi mới nhận ra khá lâu không thấy muội muội nhắc lại, Vân Nguyệt ngập ngừng khẽ lắc đầu dò hỏi.

“Chưa… Ca ca, muội nói là nếu nhé, nếu như người đó là người huynh yêu thì sao?”

“Cái gì… ý muội là Khả Hân…”

Hắn giật mình lớn tiếng, Vân Nguyệt khẽ đỡ trán,

“Muội chỉ nói là nếu như thôi… chứ Khả Hân làm sao có thể… Muội đang hỏi huynh đấy…”

Nghe nàng nói hắn mới nhận ra mình đường đột, suy ngẫm một lát trả lời.

“Nếu thực sự là người ta yêu… ta sẽ tự tay giết người đó để rửa hận sau đó ta sẽ đi theo người đó…”

Vân Nguyệt hơi sững người lại, thấy biểu cảm như thế Hoàng Minh Bảo chỉ nghĩ nàng là do bị doạ sợ liền bật cười.

“Haha, muội sao vậy… chỉ là nếu như, chứ người ta yêu sao có thể…”

“Đúng ha, chỉ là nếu như…”

Mãi đến khi Hoàng Minh Bảo rời đi, nàng vẫn ngồi ngẩn người như vậy.

“Tỷ tỷ…”



Dạ Thu vừa gọi vừa hua tay trước mặt nàng Vân Nguyệt mới giật mình nhận ra sự hiện diện của người khác.

“Ờ… ừm… Dạ Thu muội có biết làm thế nào nhận ra người ta có linh lực gì?”

Vân Nguyệt ấp ủng rồi hỏi lảng sang chuyện khác,

“Chuyện này hơi khó, trừ khi người đó tự hành động… hoặc khi tỷ lên mức cao nhất…”

Đó là lý do khi nàng đấu với Liêu Thuần và khi hắn biến thành cún mới để lại dấu vết hắc khí. Nhận được câu trả lời không mấy ưng ý nhưng nàng cần làm rõ chuyện này.

“Ừm, ta biết rồi.”

Ngày hôm sau, không khí bên ngoài mát mẻ, nhiều người nô nức để chào đón một năm mới đang gần kề. Mỗi khi có tâm sự, nàng thường ra sau rừng trúc một mình.

“Thượng Vân Nguyệt, nàng có tâm sự sao?”

Vân Nguyệt đang ngồi dưới cây nghe có người hỏi nàng mở mắt ra, không quá ngạc nhiên khi thấy Liêu Thuần ở đây.

“Ừm, để ta đoán nhé… nàng đang phiền lòng phủ Thượng thư?”

Vân Nguyệt thoáng chút ngạc nhiên nhưng không che giấu mà gật đầu.

“Dù Thái Hậu không sao, nhưng làng Thanh Yên vẫn là mấu chốt…”

“Nàng có nghĩ là người trong cung…”

“Có chứ, trước đó phụ thân ta có tiếp quản nơi đó một thời gian sau đó mới quay lại cung tiếp quản chức Thượng thư… Cũng do ta quá nóng vội, nếu không… à thôi đừng nói đến chuyện này nữa, huynh làm gì ở đây?”

Vân Nguyệt trầm tư trả lời nhưng nàng chợt nhận ra mình lỡ lời vội chuyển chủ đề.

“Ta ở gần đây… cảm nhận muội có chuyện nên mới qua xem thử…”

Liêu Thuần thấy nàng không muốn nói cũng không muốn ép, hắn thuận theo chủ đề của nàng.

“Hử,… sao nghe nó mà sởn gai ốc vậy…”

Vân Nguyệt giả bộ xoa hai tay điệu bộ ghét bỏ, nhìn nàng lúc này thật đáng yêu khiến hắn sựng người lại rồi cũng bật cười đùa theo.

“Hahaa nàng không thấy chúng ta có duyên sao,… như nào nhỉ… giống như tâm linh tương thông.”

Hắn giả bộ suy nghĩ, Vân Nguyệt phì cười khẽ đánh vào người hắn, chợt hắn nghiêm mặt.

“Ta nhận ra nàng chưa mời ta một bữa cơm.”

“Hả, nhưng… hiện tại cũng biết ta không tiện… nếu được, mai huynh đến ta…”

“Được chứ.”

Vân Nguyệt hơi ngỡ ngàng khi hắn đột ngột nói như vậy nhưng cũng lấy lý do, thấy vẻ mặt hắn trầm xuống nàng áy náy dò thử, ai ngờ hắn thay đổi thái độ gật đầu chấp thuận. Nàng cũng thấy không có gì quá đáng dù sao hắn cũng từng giúp nàng, một bữa cũng không quá đáng.

Có điều nàng không biết từ đây sẽ gây ra mối hoạ rắc rối tự nàng mang lại cho chính mình.

Mn đừng quên LIKE VOTE và để lại bình luận góp ý cho truyện nhé😘.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK