Dạ Thu và Vân Nguyệt ngạc nhiên, ở đây trồng hầu như các loại dược liệu, ánh mắt nàng loé sáng khi nhìn thấy cây Bạc Hạ Giới, dù không triệt để nhưng giảm được bệnh này.
“Tiểu lục, ta hái được chứ?”
Vân Nguyệt cúi xuống nhìn ra hiệu hỏi, chỉ thấy nó ngoe nguấy đầu ra dấu nàng có thể hái. Vân Nguyệt vui mừng, nàng hái lượng vừa đủ, đến khi về phòng nàng vẫn chưa thể tin.
“Dạ Thu, muội về nghỉ đi cũng muộn rồi, có gì sáng mai chúng ta đi.”
“Được, vậy tỷ nghỉ ngơi nhé.”
Trong phòng, Vân Nguyệt để tiểu lục trên phản sát giường, nàng chống cằm nhìn nó.
“Tiểu lục, làm sao để ta có thể giao tiếp với mi”
Nhưng phải để nàng thất vọng, vì tiểu lục chỉ bò lên người nằm trọn trong lòng, Vân Nguyệt cũng thở dài rồi đi ngủ.
Đến khi nàng chìm hẳn vào giấc ngủ, mắt tiểu lục dần chuyển sang đỏ, một luồng hơi bay vào người Vân Nguyệt.
Sang ngày hôm sau, một hồi luyện cùng Dạ Thu, nàng quyết định hôm sau sẽ ra ngoại thành dù sao ở mãi trong phủ cũng chán.
“Dạ Thu, muội biết hôm qua ta nhìn thấy gì không?... Tiểu lục đã vào báo ta có thể nói chuyện với nó khi ta lên bậc ba.”
Dạ Thu cũng không ngạc nhiên lắm, ban nãy nó cũng thấy chân thân bên trong người nàng.
“Muội nghĩ cũng không lâu nữa tỷ sẽ thăng cấp thôi.”
“Bây giờ chúng ta chia thuốc để thuận tiện ngày mai hơn.”
Cả ngày hôm đó, nàng cùng Dạ Thu luôn tay để gói thuốc, đặc biệt bên ngoài mỗi gói phía dưới nàng vẽ một ngôi sao.
“Oaa, tỷ vẽ ngôi sao đẹp quá.”
Vân Nguyệt mỉm cười không nói gì, ngôi sao nàng vẽ theo kiểu nổi hiện đại nên nhìn như nào cũng giống như ghép sao lên giấy mà không phải vẽ.
“A Ly, ngày mai ta ra ngoài phủ, em có muốn đi không?”
A Ly bên ngoài nghe tiếng gọi liền bước vào, liền trả lời câu hỏi không suy nghĩ.
“Dạ có, tiểu thư đi đâu ạ?”
“Ngoại thành, lúc đó em sẽ biết.”
A Ly gật đầu, bất chợt nhìn thấy con rắn, một tia sửng sốt xẹt qua mắt rồi theo bản năng lùi về sau.
“Tiểu thư, sao trong phòng người lại có rắn?”
“Em đừng sợ, nó không cắn bừa bãi. Được rồi, em chuẩn bị ngày mai chúng ta đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Đợi khi A Ly ra ngoài, Dạ Thu mới thắc mắc,
“Tỷ, sao tỷ lại để A Ly biết về tiểu lục, tỷ không sợ…”
“Không, ta tin A Ly không phải là người như thế. Nhưng vừa rồi, ánh mắt A Ly nhìn con rắn không phải là sợ hãi mà có phần ngạc nhiên…”
“Muội nghĩ tỷ nên cẩn trọng.”
“Em yên tâm.”
Sáng hôm sau, cả ba ra ngoài từ sớm nên ít người biết rằng Vương phi không còn trong phủ. Vân Nguyệt vẫn trang điểm và y phục như lần trước, Dạ Thu đã ở trong tay áo nàng, cũng ẩn đi tiểu lục. Nhìn như chỉ có A Ly đi cùng nàng, tránh cho có người nhận ra, A Ly cũng đeo mành che mặt giống nàng.
Bên trong xe ngựa, Vân Nguyệt cũng dặn dò trước phòng khi A Ly làm lộ thân phận nàng.
“A Ly, một lát em đừng gọi ta là Vương phi hay tiểu thư. Cứ xưng hô là Vân cô nương, ta gọi em là tiểu muội.”
“Dạ….Mà Vân cô nương, không lẽ…”
A Ly gật đầu rồi giật mình ngẩng lên, nói thế không lẽ tiểu thư là Vân cô nương mới nổi sao, vậy hôm nay cũng là đi chữa bệnh.
“Một lát chúng ta ra ngoại thành, ở làng Thanh Yên đang có căn bệnh lạ, ta muốn đến xem.”
Dạ Thu nhìn những gói thuốc liền hiểu ý, bảo sao trước khi đi tiểu thư yêu cầu đeo chiếc khăn bên trong che kín mũi và miệng.
Đi gần nửa ngày trời cũng đến, Vân Nguyệt vén rèm che, cảnh tượng trước mắt khiến nàng phải suy nghĩ. Nhiều người dân đang phải đi xin ăn, hầu như người ở đây ai cũng nổi lên mẩn đỏ khắp người.
“Dừng xe.”
Cả Vân Nguyệt và A Ly bước xuống, nàng nhìn khắp may mắn gặp được một người trông khá ổn.
“Lão phu, xin hỏi ở đây xảy ra chuyện gì?”
Ông lão nghe có người gọi, nhìn thấy là một cô nương cách ăn mặc có lẽ không phải người ở đây.
“Cô nương mới đến phải không?”
Vân Nguyệt gật đầu, ông lão liền buồn rầu xua tay.
“Vậy cô nương quay về hoặc đi nơi khác đi. Ở đây vừa nghèo đói vừa lây lan bệnh lạ.”
Thượng Vân Nguyệt lắc đầu, nàng chỉnh giọng nói đáp lại.
“Lão phu, dân nữ đến để chữa bệnh. Không biết lão đã nghe đến Vân cô nương?”
Ông lão lúc đầu kinh ngạc, ở đây người ta muốn đi không được, vậy mà lại có người muốn đến chữa bệnh. Vân cô nương? Đôi mắt ông liền sáng lên dù đã mờ theo năm tháng, không phải thần y nổi cả thành lan ra ngoài hay sao.
“Vân cô nương? Vậy cô nương đây chính là Vân cô nương, không thể nào…”
Ông lão vui mừng nhưng cũng mau chóng nghi ngờ, đâu phải ai muốn cũng được chữa, có khi là lừa người.
“Lão phu, người xem.”
Vân Nguyệt vừa nói vừa chìa gói thuốc trước mặt, ký hiệu ngôi sao đập vào mắt. Gì chứ cái này thì chắc chắn vì có nhiều người mạo danh nhưng không thể vẽ được giống như vậy.
“Vân cô nương xin thứ lỗi, ta vậy mà lại không nhận ra.”
“Không sao, lão phu tiểu nữ muốn gặp vài người bệnh để xem cụ thể được không?”
“Được được, cô nương đợi một lát.”
Nói xong ông lão dẫn hai người họ vào một lán nhà chờ, thì ra người này cũng có tiếng nói, mắt nàng nhìn không sai mà.