Thượng Vân Nguyệt che mành, y phục đơn giản đúng chất dân nữ đời thường, Dạ Thu đi cùng nàng cũng bụi bặm như thế.
“Cẩn thận.”
Hoàng Minh Viễn lúc này mới mở lời, nàng cho ông ánh mắt bình an rồi rời đi. Đến khi bóng nàng khuất khỏi, Minh Bảo mới thắc mắc,
“Phụ hoàng, người đành lòng nhìn muội ấy vào đó sao?”
“Con nghĩ ta muốn… tính tình con bé không phải con không biết, nhỡ đâu đây là điều tốt.”
Ông lắc đầu, ánh mắt suy tư cất lời, đứa nhỏ này càng ngăn cản càng muốn làm, chi bằng ông ở phía sau hậu thuẫn, hơn nữa còn có người luôn giúp con bé.
Dục Cấm Thành
Nơi này nàng đến là lần thứ hai nhưng khung cảnh lại khác đến lạ, giờ đây nó giống như cung cấm vậy, chỉ có ra không có vào. Thượng Vân Nguyệt hít sâu rồi nàng bước vào, quả nhiên vừa đặt chân vào một tên lính gác đã chặn lại.
“Ngươi là ai, nơi này không phải muốn vào là vào.”
“Ta là Vân cô nương, Hoàng Thượng trước đây có ơn với ta nên hôm nay mạn phép đến xem bệnh cho người.”
Thượng Vân Nguyệt nhẹ giọng cúi đầu đáp, một Vương phi cao ngạo lại cúi đầu trước tên lính gác cổng, phải nói nàng dụng tâm chuyện này đến mức nào.
Đúng là danh Vân cô nương khiến họ phải ngập ngừng, chuyện Thái Hậu được chữa khỏi ai cũng biết là nhờ Vân cô nương. Hơn nữa bọn họ cũng được nhắc nhở trước.
Thấy bọn họ còn phân vân, nàng đưa chiếc khăn tay lên, trên đó là ngôi sao nàng vẽ phòng trước đó.
“Xin Vân cô nương chờ một lát.”
Thái độ bọn họ cũng thay đổi hẳn, nhưng không dám tự ý bèn đi vào xin ý kiến ai đó, mà nàng đoán hẳn là Hoàng Hậu đi.
“Tham kiến Hoàng Hậu.”
Không biết nàng nhìn có rõ không, Hoàng Hậu đi ra với ánh mắt lo lắng xen lẫn sợ sệt, nhìn nàng ta có vẻ tiều tuỵ không còn lộng lẫy như hôm trước.
“Ngươi là Vân cô nương?”
“Dạ, là dân nữ.”
“Thất lễ rồi, mau mời Vân cô nương vào.”
Hoàng Hậu cảm thấy người trước mặt khá quen, dù chỉ nhìn được đôi mắt, nhưng lúc nhìn vào lại cảm thấy như một hố sâu muốn xuyên nội tâm mình vậy. Nàng ta tránh né ánh nhìn ra hiệu cho nàng vào. Vân Nguyệt khẽ nhún người rồi đi theo thị vệ.
“Khoan đã…”
Vừa đi được vài bước, Hoàng Hậu vội lên tiếng, Vân Nguyệt hơi cứng người, nhưng nhìn theo Hoàng Hậu nàng mới biết mình quá lo rồi.
“Đây là muội muội của dân nữ, Hoàng Hậu yên tâm.”
Hoàng Hậu nghĩ gì đó rồi gật đầu như đồng ý, hai người lại tiếp tục đi theo thị vệ.
Tận sâu trong trên chiếc giường lớn, một người đàn ông có vài phần giống Vương gia đang yên bình nhắm mắt trên đó, giống như bỏ quên mọi thứ mà chìm vào giấc ngủ.
Thượng Vân Nguyệt khẽ thở phào trong lòng khi sắc mặt Hoàng Thượng tuy không tươi tắn như mọi ngày nhưng vẫn coi như tạm ổn. Nàng tiến đến khẽ chạm lên cổ tay đôi mắt liền nhắm hờ.
Bên ngoài Hoàng Hậu lo lắng đi qua đi lại trước cửa, nguyên tắc chữa bệnh của Vân cô nương nàng ta đã từng nghiệm, không được ai xuất hiện trong khi nàng khám chữa. Mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Hậu thực quan tâm đến Hoàng Thượng mà.
Cánh cửa vừa mở ra, Hoàng Hậu đã sốt sắng đi lại, không nhịn được vội hỏi.
“Hoàng Thượng thế nào, ngươi có chữa được không?”
“Bẩm Hoàng Hậu… Hoàng Thượng trúng Cổ Trùng Độc… nhưng theo dân nữ phán đoán độc này đã bị biến đổi khiến nó nặng hơn.”
Thượng Vân Nguyệt cúi đầu nói, Hoàng Hậu lùi lại vài bước với nét mặt không tin, không phải đã nói là…
“Không đúng… ngươi nói láo, Hoàng Thượng còn bình thường… người…”
“Hoàng Hậu minh xét, đúng là Hoàng Thượng nhìn rất ổn, nhưng bên trong thì không.”
Nàng vẫn bình tĩnh đáp lại, đôi mắt kiên định chắc chắn khiến Hoàng Hậu không muốn tin cũng phải tin.
“Vậy ngươi có cách gì không, ngươi muốn gì ta đều có thể cho… chỉ xin ngươi cứu lấy chàng…”
Hoàng Hậu đột nhiên nắm lấy tay nàng, dường như muốn quỳ xuống để cầu xin. Vân Nguyệt không ngờ nàng ta phản ứng mạnh vậy, nàng đỡ Hoàng Hậu đứng dậy.
“Người yên tâm, dân nữ sẽ cố hết sức.”
Thượng Vân Nguyệt nói xong liền cáo từ, đến khi hai người họ đi rồi Hoàng Hậu vẫn thất thần trước cửa, rồi đột nhiên ánh mắt liền trở nên độc ác, nhìn xung quanh một hồi, nàng đi vào phòng đóng cửa cẩn thận.
Hai người vừa ra khỏi Dục Cấm Thành, nhưng khi đi hai về lại một, chỉ có mình Vân Nguyệt về lại phủ Vương phi. Từ lúc đi đến khi về, họ đều cảm thấy có ai đó đi theo nhưng lại không phát hiện ra, đến lúc tách ra Vân Nguyệt càng cảm nhận rõ hơn.
Cuối cùng sau năm ngày, vụ án Vương gia tạo phản âm mưu hãm hại Hoàng Thượng đến ngày phán xét, toàn người dân đều đổ xô ra xem. Họ không tin một Vương thần của Điện Thiên Định bao năm trời lao vào trận chiến sinh tử để giữ nước, nay lại là tội thần.
Trong Thượng Đô, không khí căng thẳng, Vương Tử Dực cùng hai người là Gia Phong và Tạ Lâm quỳ trước bàn phán xử. Không một cái cúi đầu khuất phục, tư thế đến ánh mắt đều cao ngạo kiên cường.
Lần đầu tiên người mà xưng là Hoàng đế lại chủ trì vụ án, hai bên là Thượng Thái tể và Lượng thư Bộ hình.
“Vương Tử Dực, ngươi còn gì muốn nói trước chứng cứ này không?”
Tân Hoàng đế tự xưng hay chính là Tam Vương gia đập bàn quắc mắt hỏi. Vương Tử Dực cười mỉa mai.
“Chứng cứ? Là mấy lời nói vô căn của vài tên lính vô danh hay vài thứ nguỵ tạo được Tam gia tạo ra…”
“Vô lễ… nể tình ta không so đo với ngươi. Nếu ngươi đã cứng đầu như vậy, người đâu… Giải đến pháp trường.”
Tam Vương gia nổi nóng, sau đó không để ý mà tự quyết định, hôm nay hắn ta cứ thấy người nóng như có thứ gì sắp cản trở vậy.
“Khoan đã…”
👍👍👍⬅️