Thượng Vân Nguyệt nhếch nhẹ môi, không rõ nàng đang khinh bỉ người trước mắt hay chính bản thân nàng. Một câu nói hai kẻ buồn một người vui, nàng không khác gì tự lấy muốt xát vào vết thương còn Vương gia lại cảm thấy tim thắt lại.
Tu Ái Linh dù không vui khi bị làm thiếp thấp nhất nhưng như thế đã sao, nàng ta cảm thấy chỉ cần ở gần hắn thì không bao lâu chức Vương phi là của mình. Tự nhiên cúi người cảm ơn.
“Thần thiếp đa tạ Vương phi.”
Thượng Vân Nguyệt không rõ tâm trạng, nàng quay ngoắt người đi ra ngoài, nhưng dù thế vẫn không quên đưa canh cho Tạ Lâm bên ngoài.
“Vương phi…”
Mặc kệ Tạ Lâm có gọi, nàng cứ thế đi ra khỏi Điện Thiên Định, A Ly vội chạy theo. Thái Hậu vừa bực tức vừa thất vọng, bà rời đi sau đó.
“Vương gia, ta mong người sẽ không hối hận.”
Trong phòng cũng chỉ còn hai người họ và vài kẻ hầu hạ, Vương Tử Dực xoa trán, thấy thế Tu Ái Linh định lên tiếng thì…
“Ra ngoài đi… cả nàng nữa…”
Dù sao cũng đạt được mục đích, nàng ta cũng không nán lại mà rời khỏi, đợi đến khi trong phòng không có ai Tạ Lâm mới bước vào.
“Vương gia… đây là canh Vương phi để lại.”
Sau đó cũng rời khỏi, Tạ Lâm cũng không hiểu tại sao Vương gia có thể hồ đồ như thế, đành rằng đang bị trúng thuốc nhưng không phải đã loại gần hết sao. Chính hắn cũng không chấp nhận được chuyện này.
Tu Ái Linh sau khi được làm Tu phu nhân liền tỏ rõ thái độ vênh váo chèn ép, tuy nơi nàng ta ở nhỏ nhất phủ nhưng lại bị nàng ta biến thành nơi trang trí như một cái động sặc sỡ màu.
“Bên này… thấp xuống… ngươi không nghe thấy à…”
“Tên kia… ta nói ngươi đó… nhanh tay lên…”
Tu Ái Linh chống hông quát mắng mọi người như thể nàng ta vừa lên chức cao lắm, một vài nô tì không phục nhưng phận đày tớ phải cắn răng chịu đựng.
“Nương nương… người vào nghỉ ngơi đi, ở đây để nô tì thu xếp.”
Một nha hoàn luôn theo bên nàng ta nịnh nọt nói, không biết nàng ta kiếm đâu nhanh thế. Tu Ái Linh suy nghĩ rồi gật đầu, nàng ta nở nụ cười chói mắt mà đi vào.
Vân Nguyệt Điện.
“Dám đối xử với tỷ như vậy… tức chết ta mà…”
Dạ Thu vừa dậy đã nghe A Ly nói mà bực mình, hắn ta không biết cảm ơn lại còn dám làm tỷ tỷ đau lòng.
“Ngươi không ở đấy… ta chỉ muốn xé nát bộ mặt nàng ta… Bây giờ còn điều động lượng lớn người sợ không ai biết nàng ta làm thiếp à…”
A Ly cũng không vừa, chưa hết bực thì lại thấy sự rầm rộ ở chỗ nàng ta, muốn không biết cũng không được. Chỉ tội tiểu thư, từ lúc về đến giờ luôn ở trong phòng.
“Hừ… Vương Tử Dực… chàng thật đáng ghét… tại sao chàng lại đối với ta như thế…”
Thượng Vân Nguyệt ngồi trên giường ôm tiểu lục trong bộ dáng mèo, nàng giơ hai tay nó lên vừa nói vừa lừ mắt với tiểu lục nhìn thật buồn cười.
“Tiểu lục có làm gì đâu mà người nhìn… như vậy…”
Tiểu lục đáng thương lên án, thấy vậy nàng lại ỉu xìu, ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta. Vân Nguyệt thở dài đứng lên ra ngoài thì lại nghe được câu của A Ly, nàng khó chịu quay trở lại thì…
“Nguyệt nhi…”
“Tham kiến Thái Hậu.”
Thì ra bà không yên tâm nên mới quay lại, bà phất tay cho mọi người lui xuống. Vân Nguyệt dìu bà vào trong uống trà.
“Nguyệt nhi… chuyện đó ta cũng không biết phải làm sao… nhưng ta cảm thấy có vấn đề… trước giờ Vương gia chưa từng như thế…”
Vân Nguyệt nãy giờ ngoài rót trà nàng vẫn im lặng, đến Thái Hậu cũng thấy chuyện này có vấn đề. Nàng mỉm cười chấn an Thái Hậu.
“Mẫu thân… người yên tâm có lẽ Vương gia áy náy nên mới làm thế…”
“Haizzz… một đứa trẻ hiểu chuyện như con tại sao lại… lần này để con phải chịu uỷ khuất rồi…”
Thái Hậu thở dài mà thật lòng thương xót nàng, Vân Nguyệt chỉ mỉm cười lắc đầu.
Thời tiết vào xuân thật đẹp, không quá lạnh mà cũng không nóng, Vân Nguyệt liền có nhã hứng đi ngắm hoa. Ở cách nơi ở của nàng cùng Điện Thiên Định có một vườn hoa nở rộ rất đẹp.
Từng bông hoa đang đua sắc, đủ các loại màu từ hoa cẩm chướng, hoa hải đường, hoa cát tường, anh đào…
“A Ly, ngươi xem hoa nở thật đẹp.”
“Đúng vậy, rất đẹp thưa tiểu thư.”
A Ly gật đầu đồng tình, sáng nay thấy tiểu thư tươi tỉnh như vậy khiến A Ly bất ngờ nhưng vui mừng vẫn nhiều hơn.
“Tỷ tỷ… dù hoa có đẹp thật vẫn không đẹp bằng bông hoa của Vương phủ!”
Dạ Thu lém lỉnh nháy mắt tươi cười nói với nàng, Vân Nguyệt vẫn còn chưa hiểu thì hai người họ đồng thanh.
“Là Vương phi người đó!”
Thượng Vân Nguyệt phì cười, nàng véo nhẹ hai má phúng phính của Dạ Thu. Đang vui nhộn thì lại bị phá hỏng bởi cả người lẫn giọng.
“Ây da, xem ra thiếp và Vương phi có chung sở thích ngắm hoa… Thật tiếc ở đây lại không có hoa thuỷ tiên.”
Cả ba người quay lại phía sau, gặp ngay người họ ghét liền tụt hết cảm xúc. Tu Ái Linh khi nãy đi dạo quanh liền thấy bóng người quen quen, tiến lại gần liền nghe câu khen của bọn họ làm nàng ta đố kị.
“Không dám, phải chăng Tu phu nhân được phong chức sớm quá mà quên phép tắc.”
Vân Nguyệt không nhìn nàng ta mà nói, biết mình vì ghen tức mà che mờ mắt liền cắn răng hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến Vương phi.”
Vân Nguyệt vẫn không nói gì, nàng cũng dung túng cho A Ly và Dạ Thu khi họ chỉ khẽ nhún người lấy lệ rồi trơ mắt nhìn mà không thèm cung kính với nàng ta.
“Ngươi xem hoa anh đào thật đẹp, nó cũng mảnh mai như thuỷ tiên vậy… Nhưng chỉ có bản thân nó mới biết mình có mềm mỏng yếu đuối như vẻ ngoài không, cho nên… Tu phu nhân nên biết điểm dừng khi bổn cung còn tử tế.”
Vương phi cố nhấn mạnh câu cuối rồi bỏ về, nhã hứng lúc đầu của nàng đã bay sạch. Hai nha hoàn đi theo nàng ta biết ý mà hành lễ, Tu phu nhân cũng cắn răng mà làm theo. Đợi khi họ khuất bóng, nàng ta bực tức mà lẩm bẩm.
“Hừ… cứ ra vẻ thanh cao đi… cả mấy con tiện tì kia nữa…”
Cho Phoebe xin nút like và ý kiến nhé, nếu thấy hay cho truyện vote nha🥰