“Nguyệt Nguyệt, nàng tha thứ cho ta nhé!”
Dẫu đã nói rằng không cần nàng tha thứ, nhưng hắn lại không chịu được sự xa cách, vô tâm lạnh nhạt của nàng. Đáp lại hắn chỉ là gió thổi, còn âm thanh hắn muốn nghe lại không thấy đâu, đúng lúc A Ly đi tìm nàng.
“Tiểu thư, Vương gia mời về dùng bữa.”
Vân Nguyệt chỉnh trang lại, nàng lấy lại sắc thái bước qua người Vương gia, dù thế chẳng che được hốc mắt đỏ ửng.
Bữa ăn cũng vì thế mà trầm hẳn xuống, nhìn sắc mặt của nàng Vương Tử Dực đã nhận mấy ánh mắt vốn không thiện cảm lại càng sắc lẹm hơn, Hoàng Minh Bảo nhớ gì đó đôi mắt sáng quắc.
“Minh Minh, huynh thấy tối nay ở đây có lễ hội, muội đi không?”
Vân Nguyệt dừng lại ngước nhìn Minh Bảo lắc đầu lại cúi xuống,
“Đi để làm ánh sáng chói nhất cho huynh sao?”
Một câu nói hai người nhột, đầu Khả Hân cúi thấp hơn đôi tay kín đáo nhéo eo Minh Bảo rõ đau nhưng ai đó chỉ dám cau mày chứ nào dám kêu. Vân Nguyệt nhếch môi bởi hành động trẻ con của họ.
Trời về chiều, ánh tà dương chiếu xuyên qua mọi vật, len lỏi qua các tán cây như muốn bao trùm mọi cảnh vật.
“Minh Minh…”
Vân Nguyệt vừa chuẩn bị về phòng, nghe có tiếng gọi liền quay lại.
“Phụ hoàng, người gọi con?”
Thượng Vân Nguyệt ngồi trầm ngâm trong phòng, giọng Dạ Thu bên ngoài vang vào.
“Tỷ tỷ, người đi chơi với muội nhé!”
Nhìn ánh mắt long lanh háo hức khiến Vân Nguyệt khó mà lắc đầu, bên kia có hai người thấy vẻ mặt nàng mà kẻ vui người não lòng.
“Oa… đẹp thật đấy…”
Đôi mắt Dạ Thu sắp phát sáng đến nơi rồi, nhìn các ánh đèn phát sáng trong tối, cùng với khung cảnh nhộn nhịp như ban ngày, đèn lồng được bày bán thả sáng một vùng.
“Tỷ tỷ, chúng ta mua đèn thả đi…”
Vân Nguyệt liếc hai người phía sau rồi gật đầu, còn không quên căn dặn.
“A Tứ, ta giao A Ly lại cho ngươi.”
“Tiểu…”
Nói xong nàng nắm tay Dạ Thu đi nhanh về sạp bán hàng phía trước, chưa kịp để A Ly định hình được chuyện gì. A Tứ mừng thầm trong lòng, e dè lên tiếng.
“Chúng ta cũng đi mua đèn…”
Chưa nói xong thì A Ly đã đi trước, A Tứ chỉ biết chạy theo, hai người họ cũng không biết nàng đã đi hướng nào, đành lững thững ra bờ sông.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
A Ly hướng mắt nhìn theo những chiếc đèn trôi trên sông, lạnh lùng hỏi người đi theo sau mình nãy giờ.
“A Ly, muội có chuyện gì?... Mấy nay ta thấy muội không được vui, ta làm sai gì à?”
A Tứ không chịu được mà lên tiếng hỏi, không phải trước giờ vẫn rất tốt ư, chẳng hiểu sao mấy nay muội ấy cứ lạnh nhạt, qua nay nghĩ mãi cũng không biết mình sai ở đâu.
“Dương đại nhân có gì mà sai, ta chỉ là người hầu nhỏ nhoi sao dám trách ngài.”
Đi theo Vân Nguyệt một thời gian, A Tứ chính thức được phong làm quản đốc của một phủ được Vương phi đặt biệt hiệu họ Dương gọi là Dương đại nhân.
“A Ly muội đừng vô lý như thế? Có gì thì nói thẳng, ta không rảnh đôi co với muội.”
Một chút nóng giận A Tứ không kìm được mà lớn giọng. A Ly nhếch môi cười nhạt, bấy giờ nàng mới quay đầu đôi mắt sắc bén không khác Vân Nguyệt là bao.
“Ta vô lý đấy, làm sao sánh bằng mấy tiểu nữ nhân hiểu chuyện, mềm mại dịu dàng… Ta chẳng cần ngài mất thời gian ở đây dò hỏi chất vấn ta.”
Từng chữ A Ly nói, A Tứ liền sựng người ban đầu không hiểu A Ly nói gì, một lúc sau liền cười hỏi lại.
“Muội ghen?”
Hoá ra bóng người hôm đó là A Ly, chết tiệt biết thế hôm đó đã không ra tay đỡ người nữa.
“Ai… ai thèm ghen.”
A Ly không hiểu sao lắp bắp lúng túng quay người đi. Thực chất hôm đó A Tứ đang đi về phủ, đột nhiên có một nha hoàn từ đâu xông ra, theo quán tính hắn đưa tay ra đỡ, ai dè đập vào mắt A Ly hai người họ đang tình ý với nhau. Đúng là cái tội không xem hết, A Tứ vừa nghe tiếng động vội buông người ra khiến nàng ta ngã xuống, nhưng dáng người ấy lại không nhìn được ra ai.
Biểu hiện này phải chăng muội ấy cũng có tình cảm với mình, nhìn bàn tay người trước mắt, A Tứ rụt rè giơ lên rồi lại bỏ xuống, mấy lần như thế cũng có dũng khí nắm lấy.
“Muội hiểu lầm rồi, lúc đó nàng ta ở đâu xông ra nhưng sau đó ta đã thả tay, muội không biết vì thế mà nàng ta không dậy được phải nhờ người khiêng về… Ta thề là ta không làm gì hay có ý với nàng ta…”
Nhớ lại hôm đó, nàng ta hậm hực khi bị A Tứ thả tay, đúng là ả đã có mưu đồ từ trước nhưng ai ngờ A Tứ lại quá phũ như thế.
Nãy giờ hành động của A Tứ, A Ly đều nhìn thấy được qua cái bóng, không hiểu sao trong lòng liền cảm thán người này thật đáng yêu. Thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không để ý chủ yếu che đi vẻ ngượng ngùng, A Ly vùng tay ra nhưng không được,
“Đại nhân có ý với ai thì liên quan gì đến ta, ngài bỏ tay ra không người khác lại hiểu lầm…”
“Hiểu lầm? Vậy cứ để họ hiểu lầm, vì người ta có ý là muội.”
Không biết từ lúc nào A Ly đã được bao bọc trong vòng tay lớn, gương mặt lạnh lùng đã biến sắc, cựa người đẩy ra nhưng không được.
“Đại nhân người bỏ ta ra.”
“A Ly, đừng giận nữa ta sẽ bỏ.”
“Không giận thì không giận, thả ra đã… Đại…”
Vừa thấy vòng tay thả lỏng A Ly liền quay người lại ai ngờ A Tứ lại cúi xuống bịt đôi môi chuẩn bị nói ra lời khó nghe.
“Muội còn xưng hô như thế, để ta giúp muội sửa lại.”
Đôi mắt tinh anh mọi ngày giờ A Ly chỉ thấy tràn ngập lưu manh, mím môi gọi lại.
“A Tứ, huynh…”
“A Ly, A Tứ…”
Đang nói thì tiếng gọi hai người họ như sức mạnh khiến A Ly đẩy mạnh A Tứ ra, ai đó đen mặt quay lại nhìn thì ra Dạ Thu phấn khích gọi họ. Trên tay còn cầm đèn lồng to vượt mặt, Vân Nguyệt chỉ biết ái ngại nhìn A Tứ, khi nãy nàng đã cố chặn Dạ Thu lại mà không được. Nhưng nhìn tình hình trước mắt có lẽ mọi thứ đã được giải quyết.
“Nhìn này, ta có đèn lồng to chưa.”
Dạ Thu chạy lại khoe trước mặt bọn họ, A Tứ quay sang nhìn A Ly,
“Chúng ta cũng đi mua đèn thả thôi.”
Nói xong liền kéo A Ly đi mà không để người đó kịp ú ớ điều gì, lúc phản ứng lại đã bị A Tứ kéo đi chỉ kip quay đầu nhìn Vương phi, thấy nàng khẽ gật đầu mới yên tâm. Dạ Thu đứng trơ trọi ở đó mà không hiểu chuyện gì.
“Đi thôi.”
Vân Nguyệt bước lại xoa đầu Dạ Thu nói, cả hai đi đến sông nơi có rất nhiều người đang thả đèn.
Một tuần chạy nước rút thi chứng chỉ mà bỏ bê truyện, quay lại nhìn lượt tương tác mà sầu...🥴 Huhuu tuần này tuii sẽ cố gắng bù nên mn đừng quên truyện nhé😭
👍👍👍👍👍