Thái Hậu nhẹ lòng khi nói ra được hết, nếu lúc ấy nàng không đẩy bà ra thì đã không có Hoàng thượng bây giờ. Cả hai người ngồi đờ ra đó, bảo sao ngay cả khi Phụ hoàng còn tại vị dù Tam Vương gia có gây ra tội gì ông đều nhắm mắt cho qua, đó chính là lý do tại sao Vương Tử Dực nhiều lần muốn ra tay đều bị Thái Hậu ngăn lại.
Vì được nuôi dưỡng trong linh lực đó mà đứa nhỏ ra đời không đúng thời gian, lúc đó bọn họ rất lo sợ, phải đến khi Thái Hậu có Vương Tử Dực cái bọc linh khí mới vỡ ra, tiếng khóc của nó làm tất cả vỡ oà, bao công sức của họ cũng được đền đáp. Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Thái Hoàng mang đứa nhỏ về mà mọi người ngạc nhiên, bà không hề so đo thắc mắc chất vấn mà còn yêu thương đứa nhỏ không khác hai đứa con của mình.
Cho đến tận bây giờ, Thái Hậu vẫn không hiểu họ sai ở bước nào, để mà từ một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời lại biến thành đứa phản quốc, ngỗ nghịch như thế.
“Mẫu thân, mọi chuyện đã qua rồi, tạm thời người ở lại trong cung, sau đó chúng ta bàn tiếp, nhé?”
Hoàng Thượng xoa nhẹ vai bà nhẹ giọng an ủi, bản thân không ngờ mình lại gian nan ra đời như thế, nghĩ lại cũng may khi ấy không hồ đồ mà chấp nhận cho nhị đệ xử tam đệ.
Vương Tử Dực xử lý ổn thoả, đích đến tiếp theo là Thượng phủ, mang danh đi thăm nghĩa phụ.
“Người cứ nghỉ ngơi đi, con có chút chuyện muốn hỏi nhị muội.”
Cú sốc ấy khiến Thượng lão như già đi, từ hôm về Khả Hân luôn ở cạnh ông, vừa thấy hắn ông vội ngồi lên nhưng hắn đã ngăn ngay lại.
“Muội có thấy điều gì khả nghi không?”
Đợi cho Thượng lão thiếp đi, Khả Hân rón rén ra ngoài, nàng bất lực lắc đầu. Vương Tử Dực ngẫm nghĩ gì đó,
“Phòng Trân phu nhân ở đâu?”
Khả Hân không hiểu sao hắn lại hỏi như thế, chuyện này có liên quan gì nhưng vẫn chỉ đường.
“Được rồi, nếu có ai hỏi cứ bảo ta đã về.”
Đợi Khả Hân rời đi, Vương Tử Dực ngó nhìn xung quanh rồi cẩn thận đóng cửa lại. Căn phòng có chút bụi, đồ đạc cũng rời đi gần hết, hắn tìm soi xét kĩ từng chỗ, đến lúc tưởng chừng không thấy gì lại phát hiện một điểm bất thường.
Ở giữa khung giường nằm ở điểm khuất nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy, một vật tròn nhỏ thi thoảng phát ra tia sáng rất bé, Vương Tử Dực từ từ đi lại thì nó lại biến mất. Cứ thế một lúc hắn dùng linh khí để bao trọn nó, nhưng không phải để phá vỡ hay làm hỏng mà đây giống như che tầm nhìn đi vậy, cuối cùng khi hắn lại gần vật đó vẫn phát sáng. Hắn từ từ chạm vào linh khí rồi lấy được vật đó ra ngoài. Nhìn một lúc vẫn không hiểu đây là thứ gì, trời cũng đã tối ở lại cũng không tiện vì thế hắn nhét nó vào người mà rời đi.
Trở về Điện Thiên Định, Gia Phong đã chờ sẵn nhìn thấy hắn vừa báo cáo tình hình vừa ra hiệu cho người dọn đồ lên.
“Lui đi.”
Chỉ còn mình hắn trong căn phòng, ánh sáng của ngọn đèn cùng ánh trăng bên ngoài phảng phất lên gương mặt có phần tiều tuỵ, trăng hôm nay rất tròn làm tâm trí hắn hiện lên hình bóng ai kia. Cùng gửi nỗi nhớ vào vầng trăng qua khung cửa, bên kia Vân Nguyệt cũng không chợp mắt được, nàng mang nỗi tâm tư của mình vào ánh trăng soi sáng mọi vật.
Đã qua mấy ngày Vương Tử Dực rời đi, đột nhiên nàng có nhã hứng muốn vào vườn hoa ngập tràn lan hồ điệp muôn màu.
“Là ta.”
Thượng Vân Nguyệt đã cảm nhận có thêm một người khác, nàng vẫn bình thản sờ nhẹ lên các bông hoa và không báo trước chỉ trong chớp mắt nàng đã bứt một chiếc lá phi về hướng trong không trung. Vốn nó chỉ là chiếc lá bình thường nhưng sau khi rơi vào tay nàng nó không khác thứ vũ khí là bao.
“Liêu Thuần, à không Hắc Thuần… ngươi làm gì ở đây?”
Nói xong nàng chợt giật mình đây không phải người mà nàng coi là bạn Liêu Thuần nữa, hoàn toàn là một người khác. Hỏi xong nàng mới hoảng hốt, ở trong Biệt Vĩ này rất khó để vào trừ khi.
“Ngươi đã làm gì, nói mau.”
“Không, không… Vân Nguyệt, muội nghe ta nói, ta không làm hại ai hết, ta…”
Ánh mắt hoàn toàn lạnh băng, không một chút độ ấm, Hắc Thuần dù biết trước nhưng hắn ta không thể tin chỉ mới cách đây không lâu họ vẫn có thể làm bạn vậy mà…
“Ta thấy muội không ổn lắm, nghe ta bỏ đứa nhỏ đi, nó sẽ tốt…”
Hắc Thuần chưa nói xong đã bị luồng linh lực nóng rực đánh đến, hắn chỉ nhanh lẹ tránh đi.
“Ta ổn hay không, không liên quan đến ngươi. Còn nữa, ngươi lấy tư cách gì bắt ta phải nghe, bất cứ ai động đến người ta nhất là nó đều phải trả giá.”
Nàng nói xong liền phóng liên tiếp quả cầu lửa về phía hắn, tâm trạng nàng đang không tốt lại nghe mấy lời đó khiến độ lạnh trong nàng dần mất đi. Hắn ta sững người, phải rồi đến tư cách làm bạn cũng không có, lấy quyền gì để ra lệnh cho nàng, nhưng thực tâm đây là điều tốt cho nàng. Bất chợt hắn ta cảm nhận sự biến đổi cơ thể, đang trong tư thế tránh chợt đổi hướng tấn công ngược lại nàng.
“Tỷ, tỷ có bị thương không?”
Vân Nguyệt dồn hết sức tấn công mà không biết mình để lộ sơ hở, suýt chút nữa đã tự hại bản thân, không hiểu do Dạ Thu đến kịp cản hắn ta hay là do hắn ta tự rút đi. Chỉ thấy sau khi Dạ Thu phóng linh lực về hướng hắn cùng lúc tạo vòng an toàn cho nàng, Hắc Thuần biến mất trong không gian.
➡️👍👍👍👍👍