“Ngươi còn nhớ tên đã phong ấn bọn ta không… chính là hắn đấy Hoàng đế một thời của Đại Tần, nhưng rồi sao… cũng phải chết dưới tay bọn ta hahaaa…”
Hoá ra ông ấy không tự nhiên đang khoẻ mạnh mà đột ngột băng hà, thì ra có kẻ giở trò. Vậy nó cũng lý giải cho việc vì sao Lu Xích lại mạnh đến thế, hắn ta đã động tay khi ông ấy vừa mất.
“Ngươi…”
Hoàng Minh Viễn không ngờ nó lại ngoài tầm kiểm soát, lúc biết tin ông ấy không còn nỗi lo đã hiện hữu từ đấy, và giờ nó đã thành sự thật.
“Minh Bảo.”
Lu Xích ra tay cách tàn nhẫn khi vừa thấy Minh Bảo tấn công mình, chính Minh Viễn không tin vào mắt mình, ông dùng toàn bộ linh lực mặc kệ bản thân bị thương thoát khỏi đám ma quái này, vừa lúc ông đỡ được không để Minh Bảo ngã xuống.
“Nghe ta nói không, Bảo… Minh Bảo…”
“Phụ hoàng, con…”
Lu Xích vừa tức giận vừa ngạc nhiên khi ông ta vừa muốn lấy linh lực của Minh Bảo, ai ngờ Hắc Thuần từ đâu chặn lại.
“Hắc thiếu, người có ý gì?”
“Ý gì ngươi tự hiểu… lâu nay là các người điều khiển ta, còn từ giờ đừng hòng hại họ.”
Hắc Thuần đang chế trụ giúp Vân Nguyệt, chợt hắn nhìn sang Minh Bảo đang lao ra, hết cách hắn phải ra hiệu cho Vương Tử Dực và đẩy một lực không hề nhẹ tới Hắc Yêu. May mắn hắn kịp thời cản được ý đồ xấu của Lu Xích.
“Vậy thứ lỗi, đừng trách ta ác.”
Lu Xích lúc này chả còn dáng vẻ nhún nhường như khi nãy, có vẻ như hắn ta cũng muốn diệt trừ cả Hắc Thuần. Bắt đầu dùng linh lực của mình tạo ra các đám ma quái lượn lờ xung quanh Hắc Thuần.
Mọi thứ như dừng lại ngay khoảnh khắc bầu trời trở lại bình thường, và Vân Nguyệt toả sáng đỏ rực trên bầu trời với Huyễn Lực, mang trên người là phượng hoàng cất cánh. Đôi mắt đỏ rực khi nàng mở dần dần chuyển về bình thường, chỉ riêng mái tóc đã biến thành màu hung đỏ và ấn ký đã không thể che đậy như trước.
Chỉ một giây phút lơ là khi Hắc Thuần nhìn lên, hắn vừa mừng vừa lo cho nàng, Lu Xích tận dụng thời cơ đả thương nghiêm trọng khiến hắn văng xuống mặt đất. Vân Nguyệt vừa lấy lại được linh lực, nàng cảm nhận luồng khí đang bao quanh người mình nóng dần lên, có điều bản thân nàng nhận ra được điều gì không ổn nhất là chân thân. Tuy nhiên nàng không còn thời gian để nghĩ, dùng hoả lực tấn công đến Hắc Yêu vừa phá tan ma pháp Lu Xích khiến hắn ta mất phần nào linh lực đang có.
“Huyễn Lực… Phượng hoàng truyền thuyết…”
Lẩm bẩm trong sợ hãi, còn Vân Nguyệt nhẹ nhàng an toàn đứng xuống mặt đất, phượng hoàng cũng dần biến mất theo chủ ý của nàng.
“Phụ thân, hoàng huynh, hai người…”
Vân Nguyệt lo sợ khi Minh Bảo nửa tỉnh nửa mê còn Minh Viễn cũng bị thương, nàng dùng linh lực của mình truyền sang cho Minh Bảo. Sắc mặt hắn đã có chút cải thiện nhưng được nửa chừng Vân Nguyệt nhận ra bất ổn nên ngắt quãng giữa chừng.
“Để ta đưa nó về, đừng quá sức…”
Minh Viễn cũng nhìn ra, ông nói với nàng xong thì ngay tức khắc đưa tay ra một loạt ánh sáng chiếu qua người Minh Bảo, chỉ trong giây lát hắn biến mất. Bên kia Dạ Thu cũng ra xem tình hình của Khả Hân, sau đó cũng làm như Minh Viễn, đưa hai người họ rời khỏi đây.
“Đừng… Vân Nguyệt…”
Tiếng rên rỉ ngắt quãng cách đó không xa vọng vào tai nàng, Vân Nguyệt nhìn ông rồi nhìn hướng đó, đôi mắt hiện rõ sự phân vân hoài nghi. Mãi đến khi nhận được cái gật đầu khích lệ nàng mới từ từ đi lại đó. Vương Tử Dực sau khi xem xét chỗ Gia Phong và Tạ Lâm, nhìn hướng nàng đi vội tiến lại.
“Hắc… Hắc Thuần…”
“Vân Nguyệt… ta xin lỗi,… xin lỗi vì đã nói dối nàng, nhưng… hừ… tất cả mọi chuyện ta làm đều là thật lòng… ta không… khụ khụ…”
Ngay khi Vân Nguyệt vừa lại gần, Hắc Thuần liền dùng hết sức gượng dậy, hắn ta cố nói cho đến khi thổ huyết vẫn không ngưng.
“Lúc đầu ta rất tức giận thậm chí đã rất hận người bên cạnh mình lừa dối bấy lâu nay… nhưng sau tất cả, mọi chuyện huynh làm… Ta lựa chọn bỏ qua, vì thế huynh không được bỏ cuộc…”
Lạ thay Vân Nguyệt từ từ quỳ xuống, nàng mỉm cười như đang tâm sự mà không hề có chút trách móc hay cay nghiệt gì cả. Nàng dùng nụ cười tươi nhất để mong đáp lại yêu cầu duy nhất của mình, tiếc là…
“Ta rất… rất vui khi nàng tha thứ…, chuyện đứa bé, ta không có ý xấu… chỉ là… lần này phải khiến nàng thất vọng.”
Hắc Thuần cảm thấy có chút an ủi cuối cùng, hắn mỉm cười, nụ cười mang chút ấm áp vui vẻ xen lẫn máu tanh, hắn ta nhớ ra chuyện gì đó nhưng chưa kịp nói chợt … lấy hết sức bật lên dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho nàng. Vân Nguyệt chỉ chú tâm nhìn còn Vương Tử Dực lại chăm chăm nhìn hai người họ, hắn chỉ sợ lơ là sẽ xảy ra chuyện. Chính vì thế mọi thứ xung quanh Hắc Thuần đều thấy rõ.
“Liêu Thuần…”
Chính giây phút này Vân Nguyệt mới hiểu, trong thâm tâm nàng hắn ta vẫn mãi là một Liêu Thuần tốt đẹp luôn giúp đỡ lắng nghe nàng, chứ không phải là Hắc Thuần mang danh mưu mô độc ác. Ngay cả Vương Tử Dực đứng gần ngay đó cũng hết hồn, không một ai để ý Hắc Yêu sau khi bị nàng đánh bất tỉnh đã lén lút muốn hạ độc khí.
“Tỉnh lại đi mà… Liêu Thuần, ta xin huynh đó…”
Vân Nguyệt ôm người đã dần mất đi độ ấm, lần này đã không còn ai trả lời nàng, không còn ai trêu trọc an ủi khi nàng khóc nữa rồi.
“Kiếp sau… huynh sẽ gặp được người tốt hơn ta.”
Câu nói ấy vừa dứt cũng là lúc cơ thể Hắc Thuần dần dần tan biến trong không gian, đôi mắt Vân Nguyệt mơ hồ nhìn cho đến tận khi không thấy gì nữa. Vương Tử Dực đỡ nàng dậy ôm vào lòng, hắn biết hết mọi chuyện kể từ ngày Hắc Thuần đến tìm mình, vậy nên hôm bị đột kích khi sang Biệt Vĩ hắn có phần nghi ngờ và đoán ra phần nào.
Dù bị Vương Tử Dực dùng băng khí kìm hãm nhưng Hắc Yêu vẫn không có chút nào là hối lỗi khi đứa con duy nhất biến mất. Ngay khi Hắc Thuần trúng độc, Hắc Yêu hay ngay cả Lu Xích đang bị Minh Viễn tấn công cũng cố tiến về đó. Bởi Hắc Thuần không khác gì món mồi ngon để giúp họ tăng thêm linh lực và cũng là cách duy nhất cứu vãn tình thế hiện tại.
Nhưng đến khi Hắc Thuần biến mất cũng chẳng có được chút sức nào, không một ai hay trước khi lao ra Hắc Thuần tự động phong ấn chân thân cùng với chất độc đã phá vỡ hoàn toàn nội lực. Vân Nguyệt một hồi cũng lấy lại bình tĩnh, nàng khinh thường và căm ghét kẻ trước mắt. Cái gì mà tình phụ tử bền chặt, yêu thương, Hắc Yêu hắn không xứng làm cha, ngay cả khi huynh ấy chết cũng không có chút thương tiếc nào.
“Ngươi không đáng sống.”
👍👍👍👍👍