Đột nhiên yêu lực đang sắp lấn sang chỗ hắn được đẩy ra xa, Hoàng Minh Viễn bình thản đứng lại trên mặt đất.
“Hắc Thuần, đây không phải là ngươi, đừng để người khác kiểm soát mình.”
Vân Nguyệt vội đỡ Minh Bảo khi hắn đã xuống sức, Vương Tử Dực phóng linh khí của mình khi Sở Minh đang bị yêu khí bao quanh.
Nghe Minh Viễn nói, mọi người mới ngỡ ngàng biết kẻ trước mắt mình là Hắc Thuần. Hắn ta cũng tháo mặt nạ, một người tiếp xúc các linh lực lâu như ông, chỉ cần nhìn đôi mắt ông đã nhận ra hắn có vấn đề. Đến hôm nay ông có thể chắc chắn Hắc Thuần đã bị người cha thân yêu của mình giở trò.
“Ông… Ngươi đừng nhiều lời, hôm nay nợ cũ nợ mới ta sẽ tính hết với ngươi.”
Hắc Thuần vừa lên tiếng, đột nhiên kí hiệu trên trán phát sáng, ngay lập tức họ nhận ra được người vừa nói không còn là Hắc Thuần, chỉ có hình dáng bên ngoài là hắn ta.
Đi cùng với lời nói đầy giận dữ là một khoảng đen lao tới chỗ họ, Minh Viễn ngay tức khắc lao lên không trung, ông dùng toàn bộ linh lực của mình để ngăn lại.
“Cha.”
Cả Minh Bảo và Vân Nguyệt cùng lên tiếng, Minh Bảo có thể đứng nhưng khi nãy hắn đã bị tổn thương nếu bây giờ tiếp tục e rằng chân thân hắn sẽ gặp nguy mất.
“Sở Minh, đưa Thái tử quay về.”
Vân Nguyệt vừa đánh trả lại các ám khí vừa lên tiếng, bên kia Vương Tử Dực cùng Dạ Thu cũng không rảnh tay. Hiện giờ ngoài Minh Viễn ở trên bọn họ dường như đã bị bao vậy xung quanh. Vương Tử Dực hiểu ý liền lùi dần sát lại gần chỗ Vân Nguyệt.
“Không cần, ta có thể trụ được.”
Minh Bảo vừa dứt câu đôi mắt hắn mở to, Sở Minh lao mình đỡ cho hắn khi bọn họ mất cảnh giác với tên tưởng như đã chết.
“Sở Minh…”
Sở Minh theo bên Thái tử từ bé đến lớn, họ coi nhau không khác gì huynh đệ trong nhà, nếu được chọn chắc chắn Sở Minh sẽ muốn một lần nữa ở bên, tiếp tục bảo vệ Thái tử. Đến cái tên cũng là Thái tử đặt cho hắn.
“Thái tử… thuộc hạ vô dụng… hự, không thể… không thể bảo vệ người nữa…”
“Không… ta không cho phép, ta ra lệnh cho ngươi, ngươi phải ở lại… Sở Minh…”
Minh Bảo không cam tâm, hắn dùng mọi thứ mình có hy vọng có thể giúp ích, nhưng đâu ai ngờ tên đó được lệnh phải hạ bằng được một trong hai người là Thái tử hoặc Công chúa. Vì thế Sở Minh mới không thể gắng gượng, một khi dính phải sẽ làm nội lực tan nát ngay tức khắc.
“Lần này… Sở Minh… không thể tuân lệnh… Người… bảo trọng…”
“Aaaa… Khônggg…”
Vân Nguyệt phải cản lại trước khi người huynh này tự làm bản thân tổn thương thêm.
“Minh Bảo.”
“Hàn Vương.”
Cuối cùng người cần tới cũng đến, Khả Hân xuất hiện khiến Vân Nguyệt phần nào thở phào, ngay khi Gia Phong cùng thuộc hạ tới, lực lượng cũng đã phân chia rõ ràng với hai bên.
“Khả Hân, muội đưa huynh ấy rời khỏi đây.”
Nhưng chưa để họ đi, Khả Hân vừa mới quay người, trước mắt đã bị lực làm xuất hiện hố đen.
“Chà chà… có phải Lạc tiểu thư thật đã quay lại không?”
Minh Bảo liền kéo Khả Hân ra sau mình, hắn cảnh giác với tên đeo mặt đột nhiên xuất hiện. Điều mà tất cả đều bất ngờ chính là việc Lạc lão tìm được đứa nhỏ không một ai biết ngoài bọn họ, ngay cả trong triều cũng không ai hay.
“Đừng ngạc nhiên thế… aizzz đáng ra Lạc tiểu thư đây phải cúi tạ vì ta đây… đã giúp tiểu thư được ở bên người mẹ thân yêu, hả phải không?”
Hắn ta vừa cười vừa nói, giờ thì tất cả đã sáng tỏ, Trân phu nhân sau này chính là Lạc phu nhân quá cố.
Sở dĩ hắn ta gài người hầu thân cận bên Thượng phu nhân, đáng tiếc bà ta quá tham lam nên một lúc vừa mất đi đứa nhỏ trong bụng vừa mất mạng. Lúc hắn ta đến đã quá trễ, chỉ còn cách dùng viên linh châu lấy cắp được để tiếp tục giúp hắn ta thực hiện kế hoạch. Tất nhiên là mọi ký ức đều không còn, toàn bộ bị hắn ta thiết lập giống Trân phu nhân khi trước, ngay cả Khả Hân mới chỉ là đứa nhỏ cũng bị kéo vào, chính bà ta cũng không biết đứa nhỏ đã mất mà lầm tưởng Khả Hân chính là đứa con của mình.
Mọi chuyện chỉ dừng lại khi cả Khả Hân và Vân Nguyệt cùng gặp nạn. Bà ấy khi nhìn máu của Khả Hân đột nhiên lăn ra ngất xỉu, có lẽ trong lúc ngất xỉu đã có sự xáo trộn hoặc bà ấy đã lấy lại được ký ức. Không rõ giữa hắn ta và bà ấy đã xảy ra chuyện gì, hay có lẽ hắn ta đã phát hiện ra nên mới diệt trừ tận gốc còn trắng trợn tìm kiếm thứ gì đó, phải chăng là viên linh châu Vương Tử Dực lấy được. Vân Nguyệt là một trong những sai số hắn ta không lường tới, đứa nhỏ Thượng phu nhân mang về nuôi ngay cả Trân phu nhân lúc trước không chút nghi ngờ, lại chính là đứa nhỏ bọn chúng đang tìm, nếu không e rằng mọi chuyện không đơn thuần đến thế.
“Thì ra là ngươi… Ngươi chính là kẻ đã hại chết bà ấy…”
Khả Hân vùng lên trước, dù cho là Lạc phu nhân hay Trân phu nhân thì họ đều là mẫu thân của nàng, dù có ác độc hay như nào thì bà ấy chưa một lần đối xử tệ bạc, là ngươi duy nhất lúc trước yêu thương nàng thật lòng.
Vốn dĩ Khả Hân không rành võ công và linh lực nên chỉ lát nàng đã bị đánh bật ra ngoài. Ngay cả Minh Bảo cũng thổ huyết theo nàng, còn người trước mắt đã lộ rõ chính là Hắc Yêu. Còn người đang tấn công với Minh Viễn bất chợt ngừng lại, Hắc Thuần ngã xuống và không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Nguyệt… Vân Nguyệt…”
➡️👍👍👍👍👍