Mục lục
Cố Nguyệt Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục Cấm Thành

Bọn họ đến nơi thì trời bắt đầu hửng sáng, quân lính vẫn đi tuần xung quanh. Nơi của Hoàng Thượng luôn được đảm bảo như thế, nhưng có vẻ hôm nay người ra kẻ vào vội vàng hơn.

Đứng trước cửa đợi Ngô công công vào bẩm báo, Vương Tử Dực cùng Thượng Vân Nguyệt nhìn nhau, không một lời nói nhưng cả hai hiểu được. Nàng khẽ mỉm cười nhìn xuống bàn tay cả hai vẫn nắm chặt.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”

Cả hai cúi đầu đồng thanh cung kính, Hoàng Thượng một thân áo bào ngồi trên, tay chống trên tay cầm đầu rồng.

“Vương gia cùng Vương phi miễn lễ. Chuyện của Thái Hậu hai người đã nghe?”

Hoàng Thượng mệt mỏi nói, lúc biết chuyện chính bản thân còn tưởng mình nghe nhầm. Khi nãy Hoàng Thượng nhìn ra được tình cảm của bọn họ khi đôi tay vẫn nắm chặt, mẫu thân lại luôn yêu quý nhị muội. Hoàng Thượng cũng không biết xử trí ra sao, công tư khó mà phân, với tính tình của Vương gia…

“Hoàng Thượng, Thái Hậu đúng có dùng bữa tại Nguyệt Vân Cung… nhưng lúc đó không chỉ Thái Hậu mà còn rất nhiều người,… Thần hiện tại cảm thấy rất bình thường…”

Chưa để nàng lên tiếng, Vương gia đã biện minh hộ nàng. Vân Nguyệt cảm thấy vui trong lòng, nàng sợ Hoàng Thượng hiểu lầm hắn mà lên tiếng.

“Bẩm Hoàng Thượng, bữa trưa đó là một tay thần chuẩn bị, không có ai tham gia trong quá trình ạ.”

Vương gia cau mày nhìn nàng, Vân Nguyệt biết nhưng vẫn cứng rắn nhìn Hoàng Thượng.

“Thôi, ta biết chuyện này không thể nào… nhưng mọi thứ đều đang hướng tới Vương phi, hơn nữa nãy giờ ta nhận được rất nhiều đệ đơn. Ngoài ra…”



Hoàng Thượng xoa đầu nhíu mày nói, có muốn giúp cũng khó khi mà mọi chuyện đã vỡ lở, nó không còn chỉ trong phạm vi người nhà mà là cả một đất nước khi các quan văn bá võ bất bình.

“Bẩm Hoàng Thượng, mọi người đang chờ trong triều ạ.”

Ngô công công tiến vào phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, ba người còn lại nhìn nhau. Hoàng Thượng gật đầu khẽ nhắm mắt rồi đứng lên, lời nói khi nãy đành rút lại.

“Ta biết rồi, đi thôi.”

Lúc đi qua Vương gia còn khẽ vỗ vai hắn, Vân Nguyệt khẽ chạm tay hắn.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Nguyệt Nguyệt, một lát nàng đừng lên tiếng, nàng nhất định phải tin ta.”

Vương gia trước khi đi còn dặn dò nàng một lần nữa, Vân Nguyệt gật đầu như đã biết.

Điện Thiên Chánh

“Hoàng Thượng đến.”

Tiếng Ngô công công vang lên, mọi người đồng loạt quỳ gối hành lễ.

“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hoàng Thượng đầu đội mũ thượng triều cả thân hoàng bào bước lên long ỷ ngồi, cất giọng uy nghiêm.

“Chúng khanh bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Các chức quan đứng hai bên lối đi, mọi người nhìn nhau rồi khẽ thì thầm.

“Dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ta muốn nghe ý kiến của các khanh.”

“Bẩm Hoàng Thượng, chuyện của Thái Hậu cũng chưa chắc chắn…”

Lê Thái phó cúi đầu nói nhưng chưa xong đã bị ngắt quãng bởi Lục Thái tể.



“Thái phó, mọi việc quá rõ ràng, hừ… Thượng thư bộ hình có liên quan đến việc của làng Thanh Yên, hiện giờ Thái Hậu lại trúng độc, không phải có âm mưu sao?...”

Lời nói lọt vào tai Vân Nguyệt đang đứng hàng đầu, nàng khẽ kinh ngạc làng Thanh Yên không phải nơi nàng cứu trợ cũng là nàng nói với Hoàng Thượng. Sao lại liên quan đến phụ thân, không thể nào…

Đôi mắt nàng có tia hoảng loạn, Vương gia khẽ cầm tay nàng vỗ nhẹ, chuyện triều chính vốn hắn không để tâm nên đến hôm qua quay lại mới nghe Tạ Lâm nói, định điều tra rồi mới nói với nàng.

Bên dưới một mảng ồn ào, dần hình thành hai phe, một bên là người theo Thượng thư bộ hình, một bên theo Lục Thái tể, một tiếng động lớn ở trên làm mọi thứ dừng ngay lại.

Rầm

Hoàng Thượng đập bàn tức giận, hằn giọng nhìn phía dưới.

“Các khanh đang làm loạn gì ở đây? Chuyện của Thượng thư bộ hình vẫn đang trong quá trình điều tra chưa có kết luận… Các khanh muốn thay ta quyết định?”

“Hoàng Thượng bớt giận, thần không dám.”

Một loạt sợ hãi vội quỳ xuống phân trần, Hoàng Thượng nói tiếp.

“Còn việc của Thái Hậu, ta sẽ xử lý ổn thoả… Các người không lẽ đã quên Thái Hậu là ai?, đừng để ta nghe thêm lời bàn tán nữa…”

Vẻ mặt bọn họ liền bất phục nhưng đến câu Hoàng Thượng hỏi bọn họ mới nhớ rằng Thái Hậu từng là mẫu nghi thiên hạ, là mẫu thân ruột thịt của Hoàng Thượng và Vương gia.

“Chuyện này có liên quan đến phủ Vương gia, ta sẽ đích thân giải quyết.”

Vương Tử Dực bỏ bàn tay nàng ra, quay người xuống nói, ánh mắt hắn đã không còn độ ấm. Từ lúc Hoàng Thượng lên ngôi, người bọn họ phải dè chừng không phải Hoàng Thượng mà là Vương gia trước mặt này.

“Vậy xin hỏi, Vương gia ngài định giải quyết như nào?”

Một tên quan đứng gần ngay hắn không sợ hãi mà đặt câu hỏi.

“Chẳng phải các người nghi ngờ Vương phi câu kết với Thượng thư bộ hình sao? Từ nay, Vương phi sẽ ở trong phủ… chuyện của Thượng thư ta hy vọng không ai xen vào…”

Thượng Vân Nguyệt ngước tròn đôi mắt nhìn hắn, nàng không hiểu hắn đang làm cái gì. Ngay cả Hoàng Thượng cũng bị bất ngờ. Nói là nàng ở trong phủ khác gì nói tránh nàng bị cấm cửa, khác gì ngầm khẳng định chuyện làng Thanh Yên có liên quan đến nhà nàng.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần khẩn xin người giao việc này cho thần.”



“Vương gia… được rồi, mọi chuyện chấm dứt tại đây. Ta sẽ giao cho Vương gia xử lý.”

Hoàng Thượng lúc đầu muốn hoà hoãn các quần thần sau đó sẽ từ từ tìm hướng, nhưng ai ngờ Vương gia lại làm ngược với những gì Hoàng Thượng nghĩ.

Đợi khi mọi người giải tán hết, Vân Nguyệt mới thẫn thờ đi về phía thân ảnh đứng một góc nãy giờ, gương mặt đã nhăn nheo có tuổi nhìn thấy nàng vẫn cười hiền từ.

“Phụ thân… nhi thần bất hiếu, con xin lỗi… con hại người rồi…”

Chỉ cách vài bước nữa, nàng bất chợt quỳ gối kêu một tiếng, Vương gia nắm chặt tay lại kìm nén nhìn nàng. Vân Nguyệt cúi đầu tạ tội, nếu nàng không vì sự bao đồng, lo lắng không đúng chỗ sẽ không hại ông ấy. Nàng tin chuyện này không liên quan đến cha nàng, có lẽ ai đó đã biết nàng tố cáo mà quay ngược lại.

“Nguyệt nhi… con không có lỗi, là phụ thân kéo con vào…”

Thượng lão gia đỡ nàng dậy, ông khẽ lau giọt nước mắt trên gương mặt nàng, chính ông cũng đang kìm nén để không phải khóc trước mặt nàng.

“Người đâu, đưa Vương phi về phủ.”

Vương Tử Dực cắt ngang cảnh của bọn họ, đôi bàn tay nắm chặt bị che giấu sau lớp áo, hắn không nhìn nàng mà ra lệnh.

“Phụ thân, người yên tâm.”

A Ly đi vào nhìn nàng, Vân Nguyệt trước khi theo A Ly đã để lại câu nói không rõ nội dung, một bước ngẩng cao đầu đi ra ngoài không nhìn mặt ai.

Bắt đầu sóng gió không còn yên bình nữa rùi các mem oiii🥲👍👍👍

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK