Cốc cốc.
Sau một loạt tiếng gõ cửa nhịp nhàng, một người giúp việc lạ mặt bước vào, trên tay bưng khay cơm thơm phức.
Vân Khởi nhìn thoáng qua, toàn là những món cô thích ăn.
"Đợi đã, em có thể giúp tôi lấy một số thứ được không?" Vân Khởi muốn mượn một số dụng cụ, mặc dù biết khả năng bị từ chối rất cao, nhưng cô vẫn muốn thử, nếu cứ ở một mình trong phòng mãi, cô sẽ phát điên mất.
Người giúp việc nghe thấy lời Vân Khởi, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, như một cái máy bước ra ngoài.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, Vân Khởi ngồi phịch xuống, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến những người giúp việc này lại coi cô như không tồn tại. Đây không phải là đại công phủ sao?
......
"Mẫu thân." Lúc Vân Khởi đang xem phim, một giọng nói non nớt từ ngoài cửa vang lên, là Hề Nhi.
"Mẫu thân, mẫu thân mau mau khoẻ lại đi, đừng ốm nữa, dạo gần đây mẹ lúc nào cũng rất buồn rất buồn, Hề Nhi cũng khó chịu, cũng rất buồn." Lâm Hề ôm chặt con gấu bông, đứng ngoài cửa nói. Mẹ không cho cô bé đến đây, nhưng mà em vẫn muốn đến nói chuyện với mẫu thân.
Cô bé nhìn thấy một số thông tin trên tin tức, có những người thực vật nhờ vào người thân hàng ngày ở bên cạnh nói chuyện, sau đó liền kỳ tích tỉnh lại. Cô bé nghĩ, nếu mình hàng ngày đến nói chuyện với mẫu thân, biết đâu mẫu thân sẽ mau mau khỏe lại.
Hơn nữa.... cô bé cũng rất nhớ mẫu thân, giống như mẹ nhớ mẫu thân vậy.
Sau khi Lâm Thần tiếp quản đại công phủ, thì Lâm Hề không đi học nữa, nàng sợ con gái ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, bởi vì bây giờ tình hình bên ngoài cũng không được tốt lắm.
Mặc dù ở nhà có Tiểu Tuyết cùng với Kem ở bên cạnh chơi, nhưng mà có đôi khi cô bé vẫn cảm thấy buồn chán, liền chơi với những đứa trẻ khác trong nhà. Lúc chơi với những bạn đó, có đôi khi cô bé sẽ nhìn thấy cảnh bạn mình nhào vào lòng mẫu thân làm nũng. Sau đó liền nhớ lại kỷ niệm mình cũng từng được mẫu thân ôm....
Mẹ chưa bao giờ lừa cô bé, mẹ nói mẫu thân bị ốm nên mới thành ra thế này, cho nên Lâm Hề cũng thật sự tin rằng mẹ bị ốm nên mới biến thành cái dạng này.
"Mẫu thân đừng ghét em nữa được không? Sau ngày hôm đó em cũng không còn cười nữa." Lâm Thần không nói với Hề Nhi về chuyện Vân Khởi véo em bé, nhưng mà Hề Nhi tự mình nhìn thấy vết bầm trên cổ em, vết này cũng giống như vết mà mẫu thân từng để lại trên người cô bé.
Như thường lệ, Hề Nhi nói xong liền chuẩn bị rời đi.
"Hề Nhi ngoan, mẫu thân đã khỏe rồi, mẫu thân sao có thể làm hại em được?" Vân Khởi đáp lại từ bên trong.
Giọng của Hề Nhi lại trở về như lúc cô vừa mới đến thế giới này.
Mặc kệ là thỏ con hay là Hề Nhi, những thay đổi của họ đều làm cho Vân Khởi cảm thấy đau lòng, họ đều là những bảo bối quan trọng nhất của cô, được cô chăm sóc, che chở cẩn thận bao lâu nay, nhưng trong khoảng thời gian cô không có ở đây, họ lại trở lại như thế này.
Hề Nhi đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng mẫu thân lại trở lại dịu dàng như trước, liền dừng bước.
Trước đây lúc mẫu thân bị bệnh, dù lúc đó cũng là từ bên trong phòng nói yêu cô bé, nhưng giọng điệu lại vô cùng giống như những lúc mẫu thân đang hung dữ, còn sẽ thường phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng leng keng, doạ cho Hề Nhi sợ hãi chạy về phòng.
"Thật ạ?" Hề Nhi xoay tay nắm cửa, nhưng vẫn chưa đẩy vào.
Cô bé nhớ lại lời mẹ, mẹ không cho mình vào.
"Thật." Vân Khởi trịnh trọng nói, sau đó thấy cánh cửa mở ra, Hề Nhi đứng ở cửa như một bé thỏ nhỏ đang cảnh giác.
Vân Khởi theo bản năng đưa tay ra muốn đón con gái, nhưng khi nghe được tiếng xích sắt, Vân Khởi mới nhớ ra tình trạng hiện tại của mình, vội vàng tìm lấy đồ vật xung quanh che lại xiềng xích trên tay, nhưng cũng đã quá muộn.
"Đây..... là gì vậy ạ?" Lâm Hề nhìn mẫu thân đang bị xích lại, có chút nghi hoặc hỏi.
Từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ cho cô bé vào, cho nên cô bé vẫn luôn không biết cảnh tượng bên trong.
"Đây là một loại phương pháp điều trị thôi." Vân Khởi nghĩ đến việc vừa nãy Hề Nhi nghĩ rằng cô bị ốm, "Mẫu thân lúc bị ốm sẽ không kiểm soát được bản thân, cần một ít công cụ hỗ trợ."
Lâm Hề nghĩ đến những thay đổi của mẫu thân trong thời gian qua, sau đó liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Nhìn biểu cảm quen thuộc trên mặt mẫu thân, Lâm Hề như một bé thỏ hoang chạy đến, bổ nhào vào lòng Vân Khởi dụi dụi làm nũng, động tác giống hệt như mẹ cô bé.
Lúc con gái chạy đến, Vân Khởi đưa tay đón lấy, ôm con vào lòng, tùy ý cho con gái làm nũng.
Động tác quen thuộc này làm cô nhớ đến mẹ Hề Nhi, thỏ con kia cũng là thích làm nũng.
"Mẫu thân thì không nhớ rõ, cho nên trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì Hề Nhi có thể kể cho mẫu thân nghe được không?" Đợi cho bé thỏ nhỏ trong lòng làm nũng xong, Vân Khởi lên tiếng hỏi.
Dù trong lòng đã có một chút suy đoán nhưng Vân Khởi vẫn muốn xác nhận, Hề Nhi có thể là người thứ hai ngoài Lâm Thần có thể nói chuyện với cô.
"Mẫu thân dạo này rất hung dữ, biến thành tính cách giống như lúc trước bị ốm." Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Lâm Hề càng nói càng tủi thân, hai cái tai thỏ dài cũng cụp xuống.
Vẻ mặt tủi thân như vậy, cũng giống y hệt mẹ cô bé.
Vân Khởi cảm thấy Hề Nhi so với lúc trước còn gần gũi với mình hơn, nhưng mà nghĩ đến nguyên nhân gây ra sự thay đổi này, cô liền không khỏi đau lòng.
Nhưng là nghĩ đến nguyên chủ, tâm trạng Vân Khởi lại trở nên u ám.
Quả nhiên trong khoảng thời gian cô không có ở đây, nguyên chủ đã trở lại cơ thể này, thậm chí còn để lại nhiều vết bầm trên người Omega.
"Mẫu thân còn...." Lâm Hề trộm nhìn Vân Khởi một cái, "véo em."
"!" Vân Khởi mở to hai mắt, sau đó liền nghĩ đến một chi tiết trong cốt truyện.
"Cô" làm tổn thương Hề Nhi, làm cho Omega hoàn toàn tuyệt vọng, xong sau đó đợi đến khi đêm xuống Omega sẽ đi ám sát "cô". Sau sự kiện này chính là sự kiện Mục Mộ dẫn quân đội cùng với đế quốc chính thức khai chiến.
Điều này cũng giải thích tại sao những người giúp việc trong nhà coi cô như không tồn tại, nếu đế quốc không còn nữa, thì cô đại công tước này còn có ý nghĩa gì nữa?
Vân Khởi không ngờ cốt truyện lại diễn ra theo cách này, theo một cách mà cô cực kỳ ghét.
"Em có bị sao không con?" Em bé vẫn còn nhỏ như vậy, Vân Khởi không muốn con bị tổn thương, vì chuyện này mà cô càng thêm phẫn nộ với nguyên chủ.
"Đã qua nhiều ngày vậy rồi mà em vẫn chưa cười lại, Tiểu Tuyết ở bên cạnh chọc em, em cũng không cười." Lâm Hề nói xong, cọ cọ vào người Vân Khởi.
"Mẫu thân, mẫu thân đừng để mình bị ốm nữa được không, để Hề Nhi thổi thổi tay cho mẫu thân nha." Lâm Hề nắm lấy cổ tay bị đỏ của Vân Khởi rồi bắt đầu thổi phù phù.
Lúc nãy lúc Vân Khởi kéo xích sắt, cô đã dùng hết sức mình mà kéo cho nên trên cổ tay cũng xuất hiện một vệt vết đỏ.
"Mẫu thân sẽ không bao giờ như vậy nữa." Vân Khởi ôm con gái hôn hôn, cô sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Nghĩ đến em bé còn nhỏ như vậy, làn da mềm mại như vậy mà lại bị véo, cô liền cảm thấy như cổ họng mình cũng bị bóp nghẹt theo.
"Muốn xem phim với mẫu thân không?"
"Muốn ạ"
Vì Hề Nhi cứ ôm chặt mình không buông, cho nên Vân Khởi quyết định bế cô bé đi lấy một ít đồ ăn vặt từ ngăn kéo mà Lâm Thần đã nói, đưa cho Hề Nhi rồi quay lại chỗ ngồi.
"Hề Nhi thích xem phim gì?" Vân Khởi mở danh mục phim.
Lâm Thần biết Vân Khởi sợ ma cho nên lúc chọn phim đã cố ý tránh chọn những bộ phim ma, chỉ có một hai bộ phim ma vì cái tên của nó nghe quá nghệ thuật cho nên mới thoát khỏi vận mệnh bị loại khỏi danh mục.
Còn Hề Nhi, khác với Vân Khởi, Hề Nhi rất thích xem phim ma. Cô bé liếc mắt một cái liền thấy được bộ phim ma nổi tiếng nhất năm ngoái, tuy là phim ma nhưng mà ảnh bìa của nó lại rất tươi sáng - dưới ánh nắng, một cô gái da trắng ngồi trên xe lăn, phía sau là một người phụ nữ mặc đồ công sở đẩy xe lăn, xa xa là biển cả mênh mông.
Hề Nhi nhanh chóng chọn bộ phim này, cô bé luôn nhớ lần đầu tiên mẫu thân đưa mình đi chơi, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho mình mẫu thân cũng chọn một bộ phim ma.
Lúc này Vân Khởi vẫn chưa nhận ra có chuyện gì bất thường.
Xem được một lúc, Vân Khởi đột nhiên nhận ra bộ phim này không tích cực cùng ấm áp như bìa và tên phim. Dưới ánh mặt trời, khi nữ chính chơi đùa với cô gái trên xe lăn, những người xung quanh nhìn nữ chính như nhìn người điên. Càng tiếp xúc lâu với cô gái khuyết tật, màu sắc trong phim lại càng u ám dần. Khi nữ chính ở nhà, nhạc nền lúc đó trở thành tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" của chiếc ghế dựa cũ, nhưng trong nhà nữ chính lại không có ghế dựa.
Dần dần, thời gian của nữ chính bị cô gái kia chiếm nhiều hơn, bạn bè xung quanh cũng dần dần xa lánh nàng. Lúc nữ chính ở nhà một mình, lại là tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" kia, âm thanh đó càng lúc càng gần, mèo chó trong khu phố đều sợ hãi khi nàng đến gần, vừa nhìn thấy nàng là liền bỏ chạy.
Đến giữa phim, một bóng ma đỏ đột nhiên xuất hiện bất ngờ ngoài cửa sổ của nữ chính, mà phải biết rằng, nhà nữ chính đang ở tầng 46!
Lúc Vân Khởi nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt trợn to, phản ứng đầu tiên của cô là che mắt Hề Nhi, nhưng ngay sau đó tay cô liền bị thỏ nhỏ gạt ra.
"Ma nữ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" Lâm Hề phấn khích nói với mẫu thân, hoàn toàn không để ý đến mẫu thân đáng thương của mình đã xịt keo, đứng tim, chết lặng, giống như bị Medusa hoá đá.
"Trước đây bạn con cũng giới thiệu thật nhiều lần, nói cái phim này rất hay." Thỏ nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn mẫu thân, hy vọng nhận được sự đồng tình của mẫu thân.
"Ừa, không hổ là phim Hề Nhi chọn, đúng là rất hay." Vân Khởi cứng đờ cười cười, tỏ vẻ đồng tình với con gái.
Thỏ nhỏ nghe được mẫu thân khen, tự hào đến nỗi lông xù hết cả lên, trông như một con thỏ tròn vo.
Sau đó mỗi lần ma nữ xuất hiện cùng tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", Lâm Hề lại phấn khích kéo kéo tay Vân Khởi, Vân Khởi cũng chỉ có thể trái lương tâm giả vờ vui vẻ.
"A, mẹ sắp về rồi." Lâm Hề liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên đứng dậy.
"?"
"Mẹ... con muốn là người đầu tiên ra đón mẹ." Lâm Hề không muốn nói thẳng ra là mẹ không cho cô bé đến, cô sợ mẫu thân sẽ để bụng những chuyện này.
"Vậy mau đi đi, mẹ gặp được Hề Nhi đầu tiên sẽ rất vui vẻ." Vân Khởi xoa xoa đầu con gái, vỗ vỗ lưng cô bé, bảo cô bé nhanh xuống lầu.
"Ngày mai con có thể lại đây nữa không?" Lâm Hề cũng không chạy đi ngay mà ráng nán lại ôm lấy cánh tay Vân Khởi lắc lắc, dùng đôi mắt to đẹp mong chờ nhìn cô.
"Tất nhiên rồi, Hề Nhi là đại bảo bối của mẫu thân, Hề Nhi muốn đến lúc nào cũng được."
Sau khi Vân Khởi nói xong, Lâm Hề vẫn đứng yên ngay tại chỗ, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Ban đầu Vân Khởi vẫn không hiểu Hề Nhi đang có ý gì, sau đó như nghĩ ra được chuyện gì đó, hôn hôn lên trán Lâm Hề rồi cô bé liền vui vẻ nhảy đi.
......
"Em mệt quá." Bé thỏ nhỏ vừa làm nũng xong, bây giờ đến lượt bé thỏ con lại chạy lại đây làm nũng.
Vân Khởi nghĩ đến cốt truyện, nếu bây giờ đúng là thời điểm cô nghĩ, thì gần đây thỏ con thực sự có rất nhiều việc phải làm.
"Để chị giúp thỏ con nhà mình xoa xoa nhé." Vân Khởi bắt đầu giúp Lâm Thần xoa vai, xoa chân.
Lúc xoa vai thì không sao, nhưng tới lúc xoa đến đùi, cảm giác đau nhức làm cho thỏ con theo bản năng đá Alpha một cái.
Đá xong Lâm Thần còn làm vẻ mặt hung dữ, vừa ăn cướp vừa la làng trách Vân Khởi ăn đậu hũ.
"Em đã mệt thế này rồi, vậy mà chị còn nghĩ đến mấy chuyện đó." Thỏ con giận dỗi nói, nũng nịu trong lòng Vân Khởi, còn mặt thì quay sang hướng khác.
"?" Vân Khởi ngơ ngác một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra ý của thỏ con, có chút ấm ức làm gối cho thỏ con.
Hai người lại ở bên cạnh nhau giống như lúc trước (nếu không nhìn vào thứ trên tay Alpha mà nói)
"Chị đã trở về rồi." Sau một lúc hàn huyên vài chuyện lặt vặt, Vân Khởi ngập ngừng mở lời.
Omega đang nằm trong lòng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bạn đời.
"Trước đây chị là xxxxxx, bây giờ chị đã trở lại." Vân Khởi nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng mà kỳ lạ thay, giữa chừng lại bị thay thế bởi một đoạn mã lộn xộn.
"xxxxx" Vân Khởi thử lại lần nữa, nhưng cũng vẫn bị thay thế.
Trong mắt Lâm Thần, xác thật là Vân Khởi nói rồi lại im lặng.
Thử vài lần vẫn không thành công, Vân Khởi chỉ có thể bỏ cuộc, trong lòng bực bội hệ thống.
"Có thể tháo xích ra không?" Vân Khởi hôn hôn thỏ con đang nằm trong lòng. "Chị trở lại rồi." Nói xong, cô liền mong chờ nhìn Lâm Thần.
Cô cảm thấy vợ iu của mình chắc chắn có thể nhận ra, hiện tại trong cơ thể này là nguyên chủ hay là cô.
"Không thể." Omega dứt khoát lưu loát từ chối.
Sau đó, mặc kệ Vân Khởi có nói gì với Lâm Thần thì cũng vô ích, hai người họ cũng vì vậy mà rơi vào chiến tranh lạnh.
Đến giờ đi ngủ, Lâm Thần nằm ở phía bên kia giường, cách Vân Khởi rất xa, quay lưng về phía Vân Khởi.
Vân Khởi cũng hiếm khi không ôm thỏ con nhà mình, vẫn như cũ nằm yên tại chỗ, cũng trở mình, quay lưng lại với Lâm Thần.
Sự hiện diện của xiềng xích trên tay là quá rõ ràng, làm cô không thể nào tâm bình khí hoà ở bên Lâm Thần.
Vân Khởi sợ một khi bản thân mở miệng sẽ liền cãi nhau với Omega.
Cũng đã rất muộn rồi, nhưng Vân Khởi vẫn không thể ngủ, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn không thể không quay đầu lại nhìn Omega đang nằm ở chỗ cũ, tít đằng kia.
Lâm Thần co ro, nằm cuộn tròn lại ngủ ở bên mép giường, làm người ta lo lắng nàng sẽ bị té xuống đất.
Trong mơ hồ Vân Khởi nghe thấy tiếng khóc nức nở, hình như là phát ra từ phía Lâm Thần bên kia, lòng cô bắt đầu dày vò. Cuối cùng sự quan tâm dành cho Omega cũng vượt lên trên sự khó chịu của xiềng xích mang lại, Vân Khởi chủ động tiến lại gần.
Cũng là lúc này cô mới phát hiện, sau khi Lâm Thần về nhà lại không thu ngắn chiều dài của dây xích như lúc cô tỉnh dậy.
Sau khi ôm được Lâm Thần, Vân Khởi lật nàng lại, quả nhiên, thỏ con đang ủy khuất với đôi mắt đỏ hoe.
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa được không? Là chị sai rồi." Alpha thở dài, tự kiểm điểm nói.
Thỏ con cũng không nói gì, nhưng hành động thì rúc vào lòng Vân Khởi. Sau khi chôn mặt vào ngực cô xong, ban đầu là gương không biểu cảm, sau đó nàng lại bật cười.