• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con sao vậy, Nguyệt Nguyệt?" Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, là mẹ của Vân Tiêu Nguyệt. Bà ở dưới lầu nghe thấy tiếng bùm bùm từ phòng con gái nên lên hỏi thăm tình hình.

Vân Tiêu Nguyệt tùy tiện tìm một vật gì đó để che bức ảnh trong tay, rồi đi mở cửa cho mẹ.

"Không có gì, con vừa nghĩ đến một số chuyện bực mình thôi."

Vân Tiêu Nguyệt luôn là công chúa nhỏ trong nhà, mẫu thân và mẹ đều rất yêu thương cô, hoặc có thể nói là nuông chiều.

Nhìn cảnh tượng lộn xộn trong phòng, mẹ Vân Tiêu Nguyệt không có phản ứng gì lớn, cũng không hỏi tại sao cô lại đập phá đồ đạc.

Bà nắm lấy tay con gái, thấy không có vết thương nào thì yên tâm.

"Lần sau nhẹ nhẹ thôi, cẩn thận kẻo làm tay bị thương." Tay của con gái bà được chăm sóc trắng trẻo mịn màng, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng khiến bà đau lòng rất lâu.

Có lẽ vì Vân Tiêu Nguyệt yếu ớt, hay ốm đau từ nhỏ cho nên họ không nỡ trách mắng cô. Nhìn con gái lớn lên khỏe mạnh, họ vô cùng tự hào. Cô bé gầy gò ngày xưa vậy mà giờ đã lớn thế này rồi.

"Nếu thực sự không vui thì tìm em họ của con chơi đi. Từ nhỏ hai đứa đã thân thiết, để nó giúp con xả giận." Hơn nữa, việc xả giận để Vân Khởi làm cũng không có gì lạ. Dường như nghĩ đến điều gì đó, bà lại bổ sung, "Nhưng mà dạo này không được, để một thời gian nữa hãy đi."

Nghe đến tên Vân Khởi, Vân Tiêu Nguyệt không thể không nghĩ đến Từ Kế Lâm, không thể không nghĩ đến hình ảnh trong bức ảnh.

Lúc mẹ chưa đến, cô chỉ có sự tức giận, một chút ấm ức mà thôi, nhưng khi mẹ nhìn cô làm cho chút ấm ức đó bị phóng đại vô hạn, lấn át cả sự tức giận trong lòng.

Mẹ của Vân Tiêu Nguyệt thấy mắt con gái bắt đầu đỏ lên, sau đó lao vào lòng bà mà khóc.

Ban đầu là những tiếng nức nở nho nhỏ, sau đó trở thành tiếng khóc nức nở.

"Nguyệt Nguyệt ngoan ngoan, Nguyệt Nguyệt đừng khóc." Bà có chút tay chân luống cuống an ủi Tiêu Nguyệt, "Làm sao vậy? Ai làm công chúa nhỏ của chúng ta giận thế?"

Phát tiết trong chốc lát, Vân Tiêu Nguyệt cảm thấy tâm trạng mình đã dần bình tĩnh lại. Cô dựa vào lòng mẹ ăn vạ, nhỏ giọng trả lời:

"Có một người đáng ghét bắt nạt con." Nhưng cho dù mẹ có hỏi thế nào cô cũng không nói là ai.

Một lúc sau.

"Tại sao con không thể đi tìm em ấy? Cũng lâu rồi con chưa có chơi với nó." Cô thử hỏi hỏi, vừa lúc hiện tại mẹ thực đau lòng cô.

"Mẫu thân con nói vậy, còn cố ý dặn mẹ phải trông chừng con." Mẹ của Vân Tiêu Nguyệt cũng không biết lý do nhưng Alpha đã nói vậy thì chắc chắn có lý do.

"Được thôi." Lén đi chắc không sao đâu nhỉ? Chỉ cần dặn em ấy đừng nói với mẫu thân là được.

Hơn nữa dù có bị phát hiện thì cô trốn sau lưng mẹ, mẫu thân cũng không thể làm gì cô.

Từ nhỏ đến lớn mẫu thân cũng chưa bao giờ thành công đánh được cô, cho dù cô có nghịch ngợm cái gì đi chăng nữa.

......

"Hắt xì!" Vân Khởi trong xe hắt xì một cái.

Từ Kế Lâm quay ra sau nhìn, thấy đại công lắc lắc đầu rồi mới quay lại.

Nghe nói hắt xì nghĩa là có người đang nghĩ đến bạn, Vân Khởi từng không tin bất quá hiện tại thì cô cũng tin rồi.

Vân Khởi nghĩ đoá hoa bách hợp ở nhà đang nhớ cô, không cần lý do gì, cô chỉ là chắc chắn như vậy. Còn chuyện có ai đó đang chửi cô hay không điều đó hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.

Nếu không phải hệ thống giám sát cô, cô thậm chí còn muốn mua vài cây hoa bách hợp về trồng.

Khi gần đến đại công phủ, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

"Kế Lâm, em có ngửi thấy mùi tin tức tố Omega trên người ta không?" Cô có thể ngửi thấy hương hoa baby thoang thoảng trên người Từ Kế Lâm, như vậy liệu trên người cô có bị dính không?

Hơn nữa Omega lại trong thời kỳ mang thai vốn nhạy cảm hơn bình thường.

"Có." Từ Kế Lâm cảm nhận một chút, có thể ngửi thấy.

Vân Khởi quyết định về nhà tắm trước rồi mới đi gặp đoá hoa bách hợp.

Nhưng cô phải về nhà thật yên lặng, tốt nhất là không để nàng ấy phát hiện.

......

Ngàn tính vạn tính cũng không phòng được bất ngờ.

Nhìn con cú tuyết nhỏ bay tới, Vân Khởi cảm giác mặt mình cũng bị nó làm cho tái xanh rồi.

Lúc Vân Khởi trở về, đại công phủ vẫn còn yên tĩnh, cô đoán Lâm Thần có lẽ đang nghỉ trưa, còn đang mừng vì mình may mắn thì nghe thấy tiếng "gù gù" từ xa bay đến gần, còn âm thanh càng ngày càng lớn.

"Gù gù! Gù gù!" Con cú tuyết nhỏ vừa ăn quả cầu tuyết mà nó giấu trước đó, cho nên nó muốn lại làm nũng với Vân Khởi.

【Quả cầu tuyết! Quả cầu tuyết!】Phiên dịch Tiểu Tra online.

Sau khi ăn quả cầu tuyết, lông của Tiểu Tuyết càng bông xù hơn, màu sắc cũng đẹp hơn, nó cảm thấy mình bây giờ rất xinh đẹp, Vân Khởi chắc chắn không thể cưỡng lại sự làm nũng của một con cú tuyết nhỏ đáng yêu như vậy.

Kết quả là con cú tuyết nhỏ càng cọ xát mạnh hơn, càng cọ càng hăng, tiếng "gù gù" cũng càng lúc càng lớn.

"Yên lặng!!" Vân Khởi nhanh chóng bế con cú tuyết nhỏ lên.

Tiếng "gù gù" dừng lại, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên.

Vân Khởi nhìn thấy Lâm Thần từ trên lầu đi xuống, cảm thấy khi đối phương bước đến gần, mình càng ngày càng nhỏ lại.

Cô quan sát động tác của Omega, biểu cảm của đối phương nhìn rất bình thường, trông giống như không ngửi thấy gì nhưng cô rõ ràng thấy Omega có hít mũi một cái khi bước đến gần!!

"Tiểu Tuyết tự chạy ra ngoài à." Omega thần sắc tự nhiên ôm lấy con cú tuyết nhỏ trong lòng Alpha, an ủi con cú tuyết nhỏ bị tổn thương ấm ức.

Bị thái độ của Vân Khởi làm tổn thương rồi, Tiểu Tuyết cọ cọ nhõng nhẽo với Omega.

Con cú tuyết nhỏ đáng yêu như vậy làm nũng mà không biết quý trọng, không có ba quả cầu tuyết thì không dỗ được nó!

"Ngài còn có chuyện gì không?" Thấy Vân Khởi đứng ngẩn ra đó, Lâm Thần có chút nghi hoặc hỏi.

Không ổn, rất không ổn, cực kỳ không ổn, vô cùng không ổn.

Vân Khởi cảm thấy Omega chắc chắn đã phát hiện ra điều gì đó, thái độ của đối phương trông không có vấn đề gì, giống như trước đây. Nhưng là giống với trước khi mang thai, nếu nàng ấy chưa mang thai thì thái độ đó mới là bình thường. Còn bây giờ Omega mang thai, hầu như luôn dính lấy cô chứ không phải như bây giờ, lạnh lùng hỏi cô còn việc gì nữa không, còn chuẩn bị ôm con cú tuyết nhỏ về phòng ngủ.

Bận nghĩ đến chuyện giải thích thế nào mà không phá hỏng hình tượng, Vân Khởi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Thần rời khỏi trước mặt mình.

Nhìn hướng đi, Lâm Thần có vẻ như đang trở về phòng ngủ của mình.

‘Có vẻ như giận thật rồi.’

......

Lúc Lâm Thần thức dậy, nàng phát hiện Vân Khởi đã không còn ở đây.

Nàng có chút thắc mắc tại sao Vân Khởi lại ra ngoài sớm như vậy, bất quá với tình trạng hiện tại của Vân Khởi thì chị ấy cũng sẽ không ở ngoài lâu, biết vậy nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa.

Sau khi mang thai nàng trở nên có chút lười biếng, không muốn làm gì khác. Sau khi thức dậy vẫn tiếp tục nằm trên giường.

Cảm thấy có chút buồn chán, nàng đi đến phòng của Hề Nhi ôm con cú tuyết nhỏ đang ngủ say về rồi tiếp tục nằm trên giường.

Tiện thể gọi điện cho bạn thân để hỏi xem tổ chức có phản hồi gì mới không.

Những người bên tổ chức cũng thực tức giận với hành động của Dễ Phi. Lúc đó họ đã bỏ phiếu quyết định cấm tiếp tục nghiên cứu loại dược phẩm đó, vậy mà Dễ Phi vẫn lén lút nghiên cứu ra. Hơn nữa, Dễ Phi còn sử dụng thuốc đến mức bị phát hiện, có nghĩa là sau này họ phải càng cẩn thận hơn nhiều, đây hiển nhiên không phải là tin tốt.

Bởi vì thuốc làm hại đến Vân Khởi cho nên cuộc điều tra của đế quốc sẽ rất rộng.

Còn về phần giải dược, họ vẫn chưa có tiến triển gì. Nguyên liệu ban đầu chỉ là do một người trong tổ chức tình cờ phát hiện, mọc ở một khu rừng nhỏ hẻo lánh, tập trung lại với nhau, kỳ quái chính là những nơi khác trong khu rừng đó không có, chỉ có đúng ngay chỗ họ phát hiện.

Người phát hiện ra sau đó cũng qua đời vì bệnh tật.

Họ nhờ Nam Nguyệt nói với Lâm Thần họ đã cử người đến khu rừng nhỏ đó để tìm kiếm các loại thảo dược xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy một loại có tác dụng ngược lại.

Đồng thời cũng hy vọng Lâm Thần có thể tận lực an ủi Vân Khởi.

Sau đó, cuộc trò chuyện giữa Lâm Thần và Nam Nguyệt liền chuyển sang những chuyện phiếm giữa bạn bè.

Khi con cú tuyết nhỏ tỉnh dậy, nó kêu "gù gù" đòi ra ngoài, Lâm Thần cũng không giữ nó lại, thả nó ra ngoài.

Gần trưa, nàng nghe thấy tiếng "gù gù" của Tiểu Tuyết từ dưới lầu, liền biết là Vân Khởi đã về.

Nhưng chuyện làm cho nàng không vui chính là ngay khi còn ở trên lầu, nàng đã ngửi thấy mùi tin tức tố thoang thoảng của Omega khác trên người Vân Khởi.

Nàng rất nhanh nhận ra đó là loại tin tức tố nào.

Nàng vốn biết Bạch Danh Xu cùng những trưởng bối khác của Vân Khởi luôn muốn tìm thêm một người vợ nữa cho Vân Khởi, đây là điều trước đây chính miệng Vân Khởi đã nói, để chế giễu nàng, nói khi người mới đến, nàng sẽ phải sống cùng với những người hầu khác ở tầng một.

Vì vậy, nàng đã tìm hiểu một số loại tin tức tố có độ tương thích cao với tình nhân thảo và hoa baby là một trong số đó, chỉ đứng sau hoa bách hợp của mình.

Nàng biết với tình trạng hiện tại của Vân Khởi, khẳng định là không thể làm gì được, cũng chính vì vậy mà nàng càng tức giận hơn, đã bị như vậy rồi mà vẫn chạy lung tung gặp Omega khác.

Sau khi kết hôn với Vân Khởi, một số ký ức không biết từ khi nào liền bắt đầu phát lại trong đầu cô, lấn át những ký ức đẹp thời thơ ấu. Những sự việc xảy ra trong giấc mơ hôm đó lại hiện lên, Vân Khởi vì Cẩn Mạt mà làm tổn thương Hề Nhi của mình.

Nàng lại nhớ đến sự thiên vị của Vân Khởi đối với Cẩn Mạt. Lại nói tiếp, tin tức tố của Cẩn Mạt cùng Vân Khởi tuy không có độ tương thích cao, nhưng vẫn thuộc phạm vi có thể ở bên nhau.

Cẩn Mạt thật sự rất đẹp, trong trí nhớ của Lâm Thần, nàng thường hay nghe Alpha khen đại minh tinh này. Trước khi kết hôn là nàng cũng đã nghe về tin đồn giữa Cẩn Mạt cùng Vân Khởi.

Trong phòng ngủ của mình không có tin tức tố của Vân Khởi, em bé trong bụng có chút nghịch ngợm, nhưng không gian này hoàn toàn thuộc về nàng, cuộn mình trong chăn như vậy sẽ làm cho nàng cảm thấy an toàn.

"Em bé ngoan~~" Lâm Thần nhẹ nhàng an ủi em bé trong bụng.

Cốc cốc.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Lâm Thần nghĩ đó chắc là Vân Khởi.

"Tiểu Tuyết một hai phải muốn gặp ngươi mới được, làm ta thực đau đầu." Alpha phàn nàn, con cú tuyết nhỏ trong lòng nghe thấy vậy liền mổ mổ vào cô.

Alpha thử đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái, cô liền đặt con cú tuyết nhỏ ở cửa rồi rời đi.

Một lúc sau, cô phát hiện con cú tuyết nhỏ ở cửa đã biến mất, cánh cửa vốn đóng kín bây giờ xuất hiện một khe hở.

"Ta vào đây." Alpha ở bên ngoài nói vọng vào.

Omega nằm trong chăn, Tiểu Tuyết ngoan ngoãn nằm dựa vào mái tóc mềm mại của nàng.

Lâm Thần phát hiện Vân Khởi vừa tắm xong, trên người đã không còn những mùi khó chịu đó nữa.

"Quản gia, cái bà lão này cứ bắt ta phải gọi ngươi ra ăn cơm." Alpha vẫn dùng giọng điệu oán giận.

‘Quản gia là người lớn ở đây, đã chứng kiến nguyên chủ lớn lên nên cũng có thể coi là một bậc trưởng bối của nguyên chủ. Thỉnh thoảng nghe lời bà ấy chắc không phá hỏng hình tượng đâu nhỉ.’

"Phiền chết đi được, hôm nay bị anh họ kêu đi ra ngoài, nói là đã nghĩ được một biện pháp giúp ta khôi phục. Cũng không ngờ vừa mới đến nơi lại bị một Omega xấu xí tiến lại gần, còn toả ra mùi tin tức tố nào đó thật khó nghe. Bây giờ về đến nhà còn bị ngươi làm cho quản gia cùng Tiểu Tuyết đến làm phiền ta, hôm nay đúng là mọi việc không thuận lợi." Alpha oán giận hôm nay cả ngày đều không suôn sẻ, tiện thể than thở về chuyện bị quản gia giáo huấn do Omega vô cớ giận dỗi sau khi về nhà.

Vân Khởi cảm thấy Lâm Thần đang lắng nghe nghiêm túc.

Thực xin lỗi Vân Diệp ca ca, sau này sẽ bù đắp cho anh.

"Một Omega xấu xí?” Lâm Thần nhìn về phía Vân Khởi, cho nên mùi trên người chị ấy là vì lý do này sao? Chị ấy đã đến theo lời Vân Diệp mà không hề biết chuyện gì.

Vân Diệp hẳn là muốn dùng tin tức tố kích thích bản năng trong cơ thể Alpha sao? Vậy có thể thấy là Vân Khởi không thích cô ta cho nên tin tức tố của cô ta cũng không có tác dụng.

Lâm Thần cảm thấy mình đã tìm ra lý do.

"Nhanh lên đi." Alpha hung dữ nói với người đang nằm bất động trên giường.

"Bụng em đauuu." Người trên giường mềm mại làm nũng, hiểu lầm đã được giải tỏa, bây giờ nàng cảm thấy mệt, cần bạn đời đến ôm ôm mới giải toả được.

‘Nếu ta cứ không tốt thế này, đứa bé này có thể là đứa con cuối cùng của ta, có khi lại là một Alpha, đại công phủ làm sao có thể không có Alpha để kế thừa? Trong mắt thẳng A ung thư chỉ có Alpha mới là người thừa kế thực sự.’

Vì vậy, Vân Khởi liền bước lại bế Lâm Thần xuống dưới để dùng bữa.

- --------------

Editor:

Ơi mấy bà ơi, t mới lên tóp tóp search tiếng cú kêu. Nghe nó kinh dị voãi chứ không có dễ thương như cái con cú này đâu. Search xong mới thấy sao đó nay mình vô tri vay, nó tên là cú thì tiếng kêu của nó cũng là: "cú cú" thôi. Giờ ghi bà nó là: "gù gù" rồi (⁠;⁠ŏ⁠﹏⁠ŏ⁠)

Thôi kệ đi, gù gù dễ thương hơn (⁠~⁠‾⁠▿⁠‾⁠)⁠~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK