Vân Khởi theo bản năng chính là muốn từ chối ngay lập tức. Hiện tại Không Doanh đang bị còng tay, còn cách họ một bức tường nhưng ai biết liệu có chuyện gì xấu xảy ra hay không?
"Em có một số việc thời đại học muốn hỏi cô ấy." Thấy Vân Khởi cau mày không đồng ý, Lâm Thần bổ sung thêm.
Giọng Lâm Thần rất nhỏ, bất quá những người khác ở đây đều là Alpha, tất cả cũng đều nghe thấy được.
"Tên lừa đảo này hiện tại thần kinh không được bình thường, nói chuyện với cô ta chỉ làm lãng phí tâm tư mà thôi." Một trong những người canh gác nói, đồng thời còn đối với Lâm Thần hiền lành cười cười, hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng khi xen vào cuộc trò chuyện giữa người khác và bạn đời của họ.
"Không giáo sư của chúng ta hình như cũng rất muốn nói chuyện đấy." Đại công hừ lạnh một tiếng, nhìn Không Doanh đang bất ngờ im lặng.
Bởi vì đã bị Lâm Thần chế ngự một lần, Alpha cũng không còn gọi cô ta là "tiểu mỹ nhân" nữa, mà trong bối cảnh này gọi cô là Không giáo sư rõ ràng còn mang tính mỉa mai hơn.
Trong lòng Không Doanh vẫn còn một chút ảo tưởng. Trong mắt cô ta Lâm Thần vẫn là người như xưa. Nếu cô ta nói vài lời ngọt ngào, có lẽ Lâm Thần sẽ không còn tức giận nữa, cô ta cũng liền có thể ra ngoài.
Omega nắm lấy tay Vân Khởi, nhẹ nhàng bóp bóp ngón tay cô, giống như đang làm nũng.
Cũng giống như con cú tuyết nhỏ ở nhà, lúc nhìn thấy một món ăn vặt trên mạng mà nó muốn ăn trên quảng cáo, nó sẽ chạy đến bên cạnh Vân Khởi, dụi bộ lông mềm mại của mình vào tay Vân Khởi, kêu "gù gù" một cách nũng nịu.
Vân Khởi nghĩ con cú nhỏ này có lẽ là đang bắt chước Lâm Thần. Ban đầu nó không làm nũng ngọt ngào như vậy, nếu muốn ăn vặt nó sẽ vỗ cánh phá phách khắp nhà, còn bản lĩnh hơn cả Husky phá nhà ở thế giới cũ!
Nghĩ đến những món nội thất xinh đẹp nhưng chóng tàn kia, gương mặt của Alpha không khỏi lộ ra vài nét đau lòng.
Không nhận được câu trả lời, Lâm Thần đẩy nhẹ Vân Khởi.
"Vậy được rồi." Alpha nói. "Nhiều nhất là năm phút, hết giờ ta sẽ vào ngay."
Vân Khởi yêu cầu người canh gác tháo giẻ trong miệng Không Doanh ra, sau đó buộc họ cùng rời khỏi phòng.
"Năm phút." Trước khi đi, Vân Khởi quay đầu lại nhấn mạnh với Lâm Thần.
......
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này." Trong phòng có sẵn một cái ghế, Lâm Thần xoa xoa lưng rồi ngồi xuống ghế.
Omega cười thực vui vẻ, giống như muốn kích động người đang bị nhốt lại, hơn nữa nàng cũng đã thành công.
Vẻ mặt nhàn nhã của Lâm Thần làm cho biểu cảm Không Doanh trở nên méo mó không kiểm soát được.
"Cô quả nhiên giống y như lời Dao Dao nói." Không Doanh lên tiếng, cô từng tình cờ gặp Lâm Dao Dao đang trốn ở một góc ngồi khóc.
Buổi tối xuất hiện một Omega xinh đẹp trốn trong góc khóc lóc là một cảnh tượng thực làm người ta thương xót. Huống chi đó lại là em gái ruột của học muội, một "mặt trời nhỏ" gặp vài lần mỗi tuần. Không Doanh đã chủ động tới an ủi cô.
Lúc người ta yếu đuối họ sẽ nói ra nhiều lời sâu thẳm trong lòng. Trước sự dò hỏi liên tục của cô, Lâm Dao Dao vừa nức nở vừa kể mẹ cùng chị gái đã cãi nhau, rồi đứt quãng kể về diễn biến sự việc.
Lâm Dao Dao nỗ lực nói lần mâu thuẫn này chỉ là một cuộc tranh cãi ngoài ý muốn, rằng cả mẹ và chị gái đều không sai. Nhưng trong tai người ngoài, dễ dàng phân biệt rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra.
Cũng từ lúc đó Không Doanh bắt đầu nhận ra "bộ mặt thật" của Lâm Thần trong gia đình. Cô hiểu nỗi đau mất mẹ và sự tức giận với mẫu thân tái hôn của Lâm Thần, nhưng trút giận lên những người vô tội là hành động rất trẻ con.
"Sao cô lại ăn cắp thành quả của tôi?" Lâm Thần rất tò mò về chuyện này. Nếu không có sự xuất hiện của Dễ Phi, cuối cùng Không Doanh cũng chỉ có thể được biết đến với biệt danh "Phương Trọng Vĩnh". Còn không bằng tự mình tiến bộ từ từ còn hơn.
*Phương Trọng Vĩnh là một nhân vật nổi tiếng trong văn học Trung Quốc, được biết đến là có tài năng thiên bẩm nhưng không phát triển được do thiếu sự rèn luyện và môi trường phù hợp.
Nhớ lại, lúc đó người hướng dẫn còn đặc biệt tìm nàng để nói chuyện về vấn đề này.
"Thầy tin với tài năng của em, tương lai khẳng định em sẽ tự mình bước vào được. A Doanh, em ấy có nền tảng rất vững chắc, học hành cũng rất chăm chỉ, nhưng có lẽ hiện tại đang đến giai đoạn bế tắc, thiếu một chút sáng tạo so với em. Suất đó, có lẽ A Doanh cần hơn em."
Không Doanh cũng đắm chìm trong những kỷ niệm của mình.
Không Doanh luôn biết người hướng dẫn của mình có những nguồn tài nguyên rất tốt. Một lần tình cờ cô biết được thầy có một suất giới thiệu người vào Viện Nghiên cứu Quốc gia. Nhưng người thân cận nhất với thầy lại là Lâm Thần, người nhỏ hơn cô một khoá. Nghĩ đến những gì Lâm Thần đã làm với em gái mình, cô không khỏi cảm thấy không cam lòng.
Thầy chính là bị vẻ ngoài giả vờ của Lâm Thần đánh lừa. Cô đã luôn nghĩ như vậy.
Một lần khi nghe thấy thầy bảo Lâm Thần đến gặp thầy một mình, não của Không Doanh như tê liệt. Khi tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã mở máy tính của Lâm Thần rồi xoá toàn bộ dữ liệu liên quan đến nghiên cứu hiện tại.
Nếu đã lỡ làm rồi thì làm cho đến cùng. Ban đầu Không Doanh vẫn cảm thấy áy náy, nhưng sau khi nhớ lại ánh mắt kính trọng của Lâm Dao Dao, cô dần cảm thấy yên tâm.
Tất cả là lỗi của Lâm Thần, không phải sao?
"Tôi đang làm chuyện đúng đắn." Không Doanh lẩm bẩm, như thể đang tự tẩy não, giọng điệu ngày càng kiên định.
"Vậy bây giờ tôi cũng đang làm chuyện đúng đắn đây." Lâm Thần mỉm cười với Không Doanh, vẫn giống hệt thời đại học.
"À, tôi vừa nhớ ra chuyện này, đáng lẽ ra phải nói với chị ngay từ đầu." Omega hiện lên vẻ áy náy, "Bây giờ ngoài kia… hình như tất cả mọi người đều biết hết thảy thành tựu của chị đều là ăn cắp, hết thảy."
......
"Hết năm phút rồi." Lúc Vân Khởi mở cửa bước vào, Không Doanh đang hét vào mặt Omega, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
"Không Doanh vừa nói cô ấy muốn xem vài tin tức gần đây." Lâm Thần biết Không Doanh là người rất coi trọng thể diện, quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Để cô ta tự mình chứng kiến những đồng nghiệp cũ, bạn bè cũ đánh giá mình như thế nào có lẽ là hình phạt đáng sợ nhất đối với cô ta.
"Alpha hẳn là nên nhường nhịn tiểu thư Omega xinh đẹp chứ, phải không? Cho dù đó có là một Omega đặc biệt." Vân Khởi nói với hai người canh gác đi theo phía sau, đồng thời đề nghị họ mang những tin tức gần đây đến cho Không Doanh xem để giải trí.
"Cũng đúng, sắp chết rồi mà." Hai Alpha phía sau cười nhạo.
......
Từ khi trở về Lâm Thần cũng không ra khỏi nhà nữa, bác sĩ đã dự đoán nàng sẽ sinh em bé trong vòng hai tháng nữa.
Tâm trạng Vân Khởi càng ngày càng căng thẳng theo từng ngày trôi qua.
Ban đầu cô muốn đổi thuốc cường hoá cơ thể cho Omega, nhưng nhớ đến trải nghiệm đau đớn lần trước mình đã thử, cô lại từ bỏ.
Cái bụng của Lâm Thần lúc đầu không quá lớn, nhưng từ lúc về đến nhà, nó như quả bóng bay càng ngày càng to hơn. Kết hợp với vóc dáng gầy gò mảnh khảnh của nàng, nhìn mà làm người khác lo lắng.
Có lẽ do liên quan đến giấc mơ trước đây, trong khoảng thời gian này Vân Khởi thường xuyên thích theo sát bên cạnh Lâm Thần. Cô sợ những gì trong mơ sẽ trở thành hiện thực, sợ rằng Lâm Thần sẽ không cẩn thận ngã xuống mà không có ai ở đó đỡ nàng dậy.
"Chị mang cho em một ít đồ ăn nè." Nam Nguyệt xuất hiện tại đại công phủ.
Vì lý do sức khỏe cho nên Lâm Thần không thể ra ngoài, vậy nên Nam Nguyệt liền tự mình đến thăm, còn mang theo một số món ăn mà Lâm Thần thích.
Vân Khởi cũng để thời gian lại cho hai người bạn này. Gần đây cô chăm sóc Omega quá chặt, mà Omega cũng cần phải có không gian riêng tư của mình.
"Em khỏe không?" Nam Nguyệt có chút lo lắng nhìn Lâm Thần, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần mang thai.
Lúc Lâm Thần mang thai Lâm Hề, Nam Nguyệt vẫn chưa xuất hiện.
"Cũng ổn, nhưng mà chính là những lúc cử động mạnh một chút, Vân Khởi liền nhìn chằm chằm vào em, đặc biệt là lúc lên xuống cầu thang." Lâm Thần vừa ăn bánh quy Nam Nguyệt làm vừa phàn nàn.
"Cũng ổn mà." Đối với sự lo lắng của Vân Khởi dành cho Lâm Thần, Nam Nguyệt tương đối hài lòng.
Hình ảnh của Lâm Thần hiện tại khiến người ta thực lo lắng, mặc dù chính nàng vẫn ăn ngon ngủ yên, cũng tự cảm thấy cơ thể mình rất tốt.
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ ở bên cạnh nhẹ nhàng kêu, cái bánh quy kia thơm quá, trên đó còn có hình của nó, vậy có phải nó cũng nên được chia một hai cái không?
Hôm trước lúc cùng Lâm Hề xem phim, Tiểu Tuyết đã biết đến khái niệm quyền chân dung. Nếu dùng hình ảnh của nó để làm bánh quy vậy thì nó cũng nên được nhận một phần làm thù lao.
"Cho con nè." Trong tiếng kêu nôn nóng dồn dập của con cú tuyết nhỏ, Nam Nguyệt lấy ra một túi bánh quy nhỏ khác, còn có cả bánh quy cà rốt dành cho Kem, trên đó làm hình một con thỏ tai cụp đáng yêu.
"Không có phần của Vân Khởi sao?" Lâm Thần nhìn bạn thân của mình.
"Chị cũng không phải là bạch tuộc, tay đâu làm nhiều bánh quy như vậy." Nam Nguyệt không hài lòng lườm lườm Lâm Thần, cảm thấy tức giận vì bạn thân làm gì cũng nghĩ đến Vân Khởi.
"Nghe nói dạo này chị qua lại cũng rất thân thiết với một giáo viên nào đó?" Lâm Thần vừa nãy cũng chỉ là nói đùa, nói xong rồi thôi không nhắc nữa.
"Mộc Họa? Hay là...?" Nam Nguyệt liệt kê một loạt tên.
"Nhiều người nói, nói chị là Nam Nguyệt có dấu ‘Người thường miễn vào’ trên mặt, lại còn chạy đến trường người ta."
Lâm Thần nói nói, phát hiện ra trên mặt Nam Nguyệt đã ửng hồng.
"Em biết chị ghét Alpha mà." Nam Nguyệt nhìn Tiểu Tuyết cùng Kem ở bên cạnh, cũng không dám nhìn thẳng vào Lâm Thần.
"Vậy thì rốt cuộc là chị gái xinh đẹp dịu dàng nào làm cho Nam Nguyệt của chúng ta rung động đây?" Lâm Thần thật sự tò mò. Những người bạn đó của nàng chỉ nói là Nam Nguyệt đến trường theo đuổi ai đó, nhưng Alpha đó là ai thì họ đều đồng loạt không nói tên.
"Không phải Alpha." Nam Nguyệt ôm con cú tuyết nhỏ vào lòng, bộ lông mềm mại của nó làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng cô.
"Beta cũng rất tốt nha, chỉ cần là người mình thích, mặc kệ họ là ai cũng đều rất tốt." Giống như Vân Khởi, nếu lỡ như lần trước Vân Khởi thật sự trở thành Omega, tình yêu nàng dành cho Vân Khởi cũng không hề thay đổi.
"Cũng không phải Beta." Giọng của Nam Nguyệt nhỏ hơn một chút, cô không chắc Lâm Thần sẽ nghĩ sao về mối quan hệ OO.
*ở thế giới ABO thì mối quan hệ giữa AA hoặc OO giống như mối quan hệ đồng giới ở thế giới bình thường.
Ban đầu cô dự định sống một mình cả đời, không biết ánh mắt của mình như thế nào lại thích một người trông có vẻ nhớp nháp đến vậy.
Do Lâm Thần đang mang thai không thể tiếp tục làm việc được, Nam Nguyệt đã thử đăng tin tuyển dụng lên mạng. Kết quả đúng như dự đoán, yêu cầu quá cao, mà công ty của cô lại là một công ty nhỏ không tên tuổi, cho nên suốt cả tuần cũng không có ai đến ứng tuyển.
Cuối cùng có một người đến, đó là một Omega nhìn có vẻ âm u, quần áo rộng thùng thình, tóc tai rối bù, cả người trông có phần lôi thôi.
"Những đãi ngộ chị viết trên mạng là có thật không?" Omega đó nghi ngờ nhìn cô, giống như đang thẩm vấn tội phạm, làm cho Nam Nguyệt không thoải mái.
Nếu là trước đây, lúc nhìn thấy mặt người này cô khẳng định sẽ liền đánh rớt ngay lập tức, nhưng khi đó chỉ có một ứng viên, cho nên cô cũng tượng trưng hỏi vài câu. Đối phương trả lời cũng thực hoàn hảo, cho nên sau đó cô quyết định cho người này vào làm.
Sau này cô mới biết Omega này là một giáo sư ở đại học Mery. Nhưng không hiểu tại sao lại muốn ra ngoài nhận việc làm thêm, trong khi đại học Mery là một đại học có chế độ đãi ngộ cao nhất trong tất cả các trường đại học.
Trong quá trình làm việc chung, Nam Nguyệt phát hiện Omega này thực sự là một kho báu, kiến thức rất sâu rộng, hơn nữa cũng không nói nhiều. Sau khi hoàn thành công việc cô giao, Omega này liền rời đi, không hỏi han hay quấy rầy gì.
Có lẽ vì không chịu được việc có một người lôi thôi đi tới đi lui trước mặt mình, càng muốn lờ đi thì ánh mắt càng dễ dừng lại ở chỗ người đó.
Cô nhận ra Omega đó thực ra cực kỳ trắng, ngũ quan cũng thực xinh đẹp, chỉ là dáng đi có phần khom lưng cùng mái tóc bù xù che lấp đi vẻ đẹp tiềm ẩn, thêm vào đó là bộ quần áo không hợp cũng làm cho Omega trông lôi thôi.
Dù Omega này đúng thật là thô lỗ, nhưng lúc Nam Nguyệt bàn luận các vấn đề học thuật với cô ấy, cô ấy lại rất nghiêm túc, trên người còn tỏa ra một loại mị lực của người tự tin.
Lúc đó Nam Nguyệt không thể kiềm chế được ý muốn giúp Omega chọn quần áo, nhịn không được muốn giúp Omega làm mới bản thân cùng sửa lại mái tóc rối bù đó, thậm chí còn muốn chỉnh lại dáng đi....
Dần dần cô phát hiện mình ngày càng dành nhiều thời gian chú ý đến Omega đó hơn, những thứ ban đầu khiến cô không chịu nổi dường như không còn đáng ghét nữa. Cô bắt đầu tưởng tượng nếu Omega thay đổi những thứ tồi tệ đó thì sẽ đẹp như thế nào.
Cô hiếm khi gặp ai vừa độc mồm độc miệng vừa lại có thể làm cho cô cứng họng trong các cuộc tranh luận học thuật. Trong lúc thảo luận dễ dàng bị chọc tức đến chết, nhưng sau khi kết thúc lại thấy thú vị một cách bất ngờ. Nếu bên cạnh luôn có một người như vậy cùng mình cãi nhau, cảm giác cuộc sống sẽ trở nên thú vị hơn nhiều.
Lần cuối cùng làm cho Nam Nguyệt xác định được cảm xúc của mình đó là khi Omega bị bệnh.
"Em có thấy kỳ lạ khi Omega và Omega ở bên nhau không?" Nam Nguyệt có chút lo lắng, cô hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ bạn thân.
"Cùng người mình thích ở bên nhau không phải là chuyện bình thường sao?" Lúc biết Nam Nguyệt thích một Omega, biểu cảm của Lâm Thần vẫn không thay đổi. "So với chuyện đó em càng tò mò hơn không biết Omega như thế nào có thể khiến Nam Nguyệt này rung động nha?"
"Có lẽ còn cần một chút thời gian nữa." Một phần là vì cô chưa theo đuổi được vị giáo sư này, một phần khác là vì cô muốn Omega xuất hiện với dáng vẻ đẹp nhất để gặp gỡ bạn bè mình.
Vị giáo sư này của mình thực sự là một viên ngọc thô đẹp đẽ.
"Bí ẩn vậy à?" Lâm Thần có chút ganh tị, lúc gặp Nam Nguyệt, tất cả ký ức thời thơ ấu của mình nàng đều kể cho Nam Nguyệt nghe.
"Cô ấy sẽ ngại đấy." Tất nhiên cũng không thể nói thẳng ra là cô đã đến trường nhưng vẫn chưa gặp được người đó, quá mất mặt.
Nghĩ đến thái độ của Omega đối với mình, Nam Nguyệt có chút chán nản, xưa nay cô luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác, còn bây giờ chỉ có thể nói là gió đổi chiều.