Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Sau khi bị thương ở cánh tay, Vân Khởi muốn vào hệ thống thương trường mua mua mua nhưng nguyện vọng cũng không thể.
*Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí: những điều may mắn không dễ dàng đến lần hai. Tuy nhiên, nếu bạn đã dính đen đủi thì những điều bất hạnh, tai ương sẽ lần lượt dội xuống. Ý nghĩa: họa dễ đến hơn phúc.Từ xa, nàng đã thấy trước phủ công tước có một bóng dáng quen thuộc. Khi khoảng cách càng gần, Vân Khởi nhận ra đó là Lâm Giác, mẫu thân của Lâm Thần, bên cạnh còn có con gái Lâm Dao Dao. Cô nhíu mày, không nhớ gần đây có xảy ra chuyện gì lớn đến mức chiều nay Lâm Giác phải đến tận cửa nhà chờ mình.
Lâm Thần và Lâm Hề cũng thấy, Lâm Thần không có cảm giác gì đặc biệt với mẫu thân của mình, nhưng Lâm Hề thì có chút sợ hãi, ở phía sau rụt rụt người lại. Lâm Giác chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với cô bé, mỗi lần gặp đều là biểu cảm hận sắt không thành thép, nói nếu cô bé là một tiểu Alpha thì tốt biết mấy.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Vân Khởi đã dặn quản gia nếu không có chuyện quan trọng thì không được gọi cho cô, vì vậy quản gia không thông báo cho nàng về việc Lâm Giác đến, mà trực tiếp ngăn bà ở ngoài cửa, phù hợp với hình tượng kiêu căng của phủ công tước.
Lâm Giác thấy chiếc xe từ từ tiến đến, tỏ ra rất vui mừng, dù đây không phải chiếc xe Vân Khởi thường ngồi, nhưng nhìn hành động của thủ vệ, bà ít nhiều cũng đoán được.
Xe chạy tới cổng thì dừng lại, cửa sổ từ từ hạ xuống, Vân Khởi gật đầu với thủ vệ rồi lại kéo cửa sổ lên, nhưng Lâm Giác vẫn như cũ vui vẻ đi theo xe vào.
"Có chuyện gì sao?" Nhìn Lâm Giác kéo thân hình mập mạp xì xì chạy vào phòng khách, chủ nhân của phủ đệ không kiên nhẫn hỏi.
"Nghe nói Thần Nhi không nghe lời, lại chạy ra ngoài làm những việc vô nghĩa. Mẹ sợ nó bị người ngoài lừa gạt, nên đến để khuyên nhủ nó." Lâm Giác trên mặt treo nụ cười cười nịnh nọt, thỉnh thoảng còn ra hiệu cho Lâm Thần bên cạnh Vân Khởi, muốn nàng nói phụ mấy lời.
Lâm Dao Dao bên cạnh bà cũng tươi cười, nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc. Cô nghĩ đây cũng sẽ là một tiết mục mẫu thân răn dạy Lâm Thần giống như những lần khác. Nhưng hôm nay, cô nhìn thấy chuyện gì? Đại công tước lại mang theo Lâm Thần và Lâm Hề ra ngoài! Còn cánh tay kia, đây là bị thương sao?
"Con..." Lâm Thần chưa kịp nói hết câu đã bị Vân Khởi ngắt lời.
"Ta có bảo ngươi nói chuyện hả?" Nói xong, công tước nhìn về phía Lâm Giác.
"Ngươi có nghe được tin là ta bảo nàng đi không?" Nụ cười nhếch lên trên khóe miệng Alpha, cô chậm rãi tiến về phía Lâm Giác, hỏi nhỏ.
Cô không hiểu sao lại có một Alpha nhút nhát, hèn mọn như vậy tồn tại. Rõ ràng cũng là người cầm quyền của một đại gia tộc trong đế quốc, nhưng lại luôn tỏ ra thấp hèn trước mặt mình. Một hai lần khen ngợi thì cô còn cảm thấy thích thú, nhưng lần nào cũng vậy, khiến cô cảm thấy thập phần chán ghét. Vì cái gì mẹ vợ của một công tước lại là người như vậy?
Cơn đau từ cánh tay làm nàng càng thêm bực bội. Hôm nay đã đủ xui xẻo rồi, thật vất vả mới về đến nhà lại nhìn thấy người này, thật là đen đủi!
"Mẹ......"
Cho dù không có nhãn lực, ai cũng đều có thể thấy tâm trạng của đại công tước hiện tại không quá tốt. Lâm Giác nhận ra thời điểm mình đến không đúng, thân thể mập mạp bắt đầu run rẩy, mồ hôi bắt đầu chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt nằm lại trên thảm trải sàn mới toanh, làm công tước càng thêm khó chịu.
Nụ cười trên mặt "Vân Khởi" vỡ ra, cô đột nhiên lùi lại, như thể trước mặt là mãnh thú. Nàng lớn tiếng gọi quản gia, yêu cầu kéo Lâm Giác ra ngoài, dọn sạch sàn nhà rồi thay luôn thảm trải sản mới.
"Kỹ thuật diễn của ta không tồi chứ?"
【 Ta vô cùng thương tiếc báo tin, hôm nay cặn bã giá trị đã đạt tới hạn mức cao nhất. 】
Dù Vân Khởi không hỏi, hệ thống cũng biết nàng sẽ nói gì tiếp theo, nhiều năm ăn ý không phải vô ích.
"Vô tình vô nghĩa, biết trước kết quả như vậy......" Nhưng mà thực ra, màn biểu diễn vừa rồi có chút tư thù cá nhân. Vân Khởi không thích Lâm Giác, không thích cách bà đối xử với Lâm Thần, nuông chiều con gái của người vợ hiện tại như châu như ngọc, lại đẩy con gái của người vợ trước vào hố lửa.
Chỉ là cô không nghĩ tới Lâm Giác lại sợ mình đến mức này. Trong cốt truyện, Lâm Giác chết rất sớm, khi Lâm Thần còn chưa gặp Mục Mộ bà ta đã chết vì bệnh. Nhìn tình trạng hiện tại, có lẽ cơ thể bà đã bắt đầu suy yếu.
"Xin lỗi, mẫu thân gần đây thân thể không tốt lắm, vốn không tiện ra ngoài, nhưng quá lo lắng cho tỷ tỷ nên mới cố gắng đến." Lâm Dao Dao, luôn yên lặng bên cạnh Lâm Giác, giải thích với Vân Khởi, từ từ tiến lại gần cô.
Cô nhìn Vân Khởi, cũng không sợ hãi trước vẻ mặt của nàng, có lẽ vì từ nhỏ đã được nuông chiều nên giọng nói của nàng còn mang theo chút nũng nịu.
Nhưng điều này không có tác dụng. Chanh chua công tước chỉ nghe thấy được mấy chữ tin tức mấu chốt "thân thể không tốt lắm" rồi hiểu sai là Lâm Giác sinh bệnh khi cô ý tới chỗ của cô, rồi lại muốn lây bệnh cho cô.
Đồng thời trong đầu công tước hiện lên một đẳng thức:
Lâm Giác bệnh => trên người Lâm Giác có vi khuẩn => Lâm Dao Dao cũng có vi khuẩn => Lâm Dao Dao bước lại gần mình => Lâm Dao Dao cũng muốn lây bệnh cho mình.
Khi Lâm Dao Dao tiến lại gần, "Vân Khởi" nhanh chóng lùi lại một bước, muốn tránh vi khuẩn, nhưng trong mắt Lâm Dao Dao, đó là tránh né nàng rồi tiến lại gần Lâm Thần.
"Thể hiện sự chung thủy?" Lâm Dao Dao nghi hoặc, hôm nay Vân Khởi có chút khác thường, cùng Lâm Thần và Lâm Hề trở về, còn cố tình phân rõ giới hạn với mình trước mặt Lâm Thần.
Lâm Dao Dao thức thời dừng bước, giữ khoảng cách rồi đem một quyển sách đưa cho Vân Khởi.
"Cảm ơn ngài đã cho ta mượn quyển sách cổ này, ta đã xem xong rồi, nó giúp ta giải đáp rất nhiều." Nữ hài lấy ra cuốn sách có con dấu đặc biệt của công tước phủ. Trong lúc nhất thời, người hầu không biết có nên kéo Lâm Dao Dao ra ngoài hay không.
Lâm Thần giật giật hai tai, sờ đầu Lâm Hề trấn an.
"Đúng đúng đúng, chúng ta đến đây cũng để cảm ơn ngài đã cho Dao Dao mượn cuốn sách quý giá này." Lâm Giác vội vàng giải thích.
Công tước phủ có một số sách không truyền ra ngoài, Vân Khởi biết điều đó, nhưng tại sao cuốn sách lại xuất hiện trong tay Lâm Dao Dao?
"Tiểu Tra, nguyên thân và Lâm Dao Dao từng có tiếp xúc gì sao?"
【 Cốt truyện không có, ta cũng không biết. Có lẽ ngươi nên mua phần ký ức này đi? Nói không chừng sẽ thấy được chuyện tình yêu của "ngươi". 】Hệ thống có chút không có ý tốt nói.
Vân Khởi bảo người hầu nhận cuốn sách từ tay Lâm Dao Dao, dặn họ khử trùng rồi đưa vào thư phòng của nàng. Sau đó, cô dò hỏi Lâm Giác và Lâm Dao Dao có phải đã tới lúc rời đi rồi hay không.
Khuôn mặt Lâm Dao Dao tỏ ra ủy khuất nhưng lúc này Vân Khởi đang xoay người suy nghĩ chuyện sách cổ nên không để ý đến. Nhưng Lâm Thần thì lại nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của em gái "tốt" của mình.
- -----
Buổi tối, Vân Khởi lật xem cuốn sách cổ trong thư phòng. Đó là lịch sử đế quốc, bên ngoài cũng có, nhưng cuốn sách của công tước phủ có khả năng ghi lại một số chuyện tình linh tinh của quý tộc. Tuy nhiên cũng không có gì đặc biệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Khởi đưa ra kết luận có lẽ Lâm Dao Dao hứng thú với lịch sử gì đó nên nguyên thân mượn hoa hiến phật, nói trong nhà trùng hợp cũng có cuốn sách cổ này xong rồi lấy sách từ nhà để tặng cô bé.
Không còn rối rắm, Vân Khởi mở hệ thống thương trường ra. Thời điểm mong chờ nhất trong ngày đã đến!
Nhìn góc trái phía trên, thật tốt, 121, là con số may mắn.
"Tiểu Tra, ta nhớ ngươi nói lần đầu tiên mua sắm cốt truyện thực tế chỉ dùng 100 cặn bã giá trị."
【 Đúng vậy. 】
"Vậy ta chốt đơn một phần cốt truyện thực tế."
Vừa dứt lời, trước mắt Vân Khởi bị bao phủ bởi sương đen. Sau khi sương tan đi, nàng cảm thấy mình xuất hiện trong một tủ quần áo nhỏ hẹp, cơ thể dường như cũng thu nhỏ lại.
Nơi này trông giống như là thư phòng, nhưng Vân Khởi nhớ rõ là trong khoảng thời gian đó, nơi này cũng không có tủ quần áo.
Bên ngoài tủ quần áo có hai người, một người Vân Khởi rất quen thuộc, đó là mẹ của nguyên thân, và người còn lại là một nam Beta xa lạ. Bọn họ tỏ ra phi thường thân mật.
Vân Khởi, trong cơ thể của nguyên chủ khi còn nhỏ, chỉ có thể quan sát những gì đang diễn ra trước mắt mà không thể kiểm soát cơ thể này. Nàng cảm nhận được lúc này nguyên thân có bao nhiêu phẫn nộ cùng không thể tin được. "Nàng" nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm một nam một nữ bên ngoài, đặc biệt là nam Beta, giống như muốn ghi nhớ hắn thật kỹ để sau này trả thù.
Ánh mắt quá mức nóng cháy của nguyên chủ cuối cùng cũng bị người phụ nữ trên sô pha phát hiện. Nàng hỏi người đàn ông đang vận động hì hục bên cạnh xem có cảm thấy điều gì bất thường không.
Vân Khởi cảm nhận được sự căng thẳng của nguyên chủ, cô ngừng thở, cố gắng dùng năng lực Alpha để che giấu hơi thở của mình, nhưng không thuần thục.
Beta dừng lại nhìn khắp nơi, may mắn chính là hắn cũng không có phát hiện nguyên chủ, thả lỏng cơ thể hắn lại hôn hôn người phụ nữ ở dưới thân, tiếp tục việc đang làm.
Nguyên chủ khi còn nhỏ đã cuộn tròn trong tủ quần áo suốt đêm, không ngủ. Vân Khởi cũng cảm nhận được ký ức này.
Khi sương đen tan đi, Vân Khởi trở lại thư phòng. Nàng giật giật cơ thể cứng đờ, cảm giác không thoải mái sau khi cuộn tròn trong tủ quần áo cả đêm. Tuy nhiên, ký ức này giúp Vân Khởi giải đáp một số thắc mắc, biết được lý do tại sao "Vân Khởi" lại thích tra tấn người trong thư phòng.
Trong cốt truyện hệ thống truyền tải, mẹ của nguyên chủ là người rất ôn nhu và yêu thương cha của nguyên chủ. Nhưng ký ức này đã phá vỡ nhận thức của Vân Khởi về bà.
Xoa xoa thái dương, hiện tại Vân Khởi cảm thấy hình như thư phòng còn tràn ngập một mùi khó chịu. Nàng muốn đi tắm rửa một cái sau đó ngủ một giấc thật ngon.
- --
Editor:
Chương kế có khúc hấp dẫn nha, tui mới liếc sơ qua.
Sắp tới lễ Nhật t được nghỉ tận 1 tuần, tốc độ ra chương phải nói là vèo vèo.
Hôm qua sương sương 4 chương, nay sương sương 5 chương 😆😆😆