• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn viên du lịch và giáo viên dẫn mọi người đến một căn cứ gần đó, nơi có một phòng mô phỏng với nhiều loại thực vật và dụng cụ. Do không gian hạn chế, họ yêu cầu các phụ huynh chờ bên ngoài.

Lâm Hề chạy tới, đưa con thỏ trong lòng cho mẹ rồi nhanh chóng quay lại với các bạn. Hoàng Tư Đình cũng làm tương tự, đưa con thỏ cho Ngô Viên Viên.

"Chị có sao không?" Ngô Viên Viên đến gần Lâm Thần hỏi. Cô cũng phát hiện người bạn mới của mình có vẻ trầm lặng hơn trước.

"Không sao, chỉ là hơi mệt một chút." Lâm Thần cười đáp.

Omega cười nhợt nhạt, đôi mắt như trăng non, câu được câu mất vuốt ve bé thỏ trong lòng.

- --------------

Khi Ngô Viên Viên đến gần, Vân Khởi tự động đi đến chỗ ít người để nghỉ ngơi, tránh xa nhóm người đang nói chuyện phiếm.

Cô nhận thấy Omega luôn có vẻ đặc biệt dịu dàng khi trò chuyện với Ngô Viên Viên, giống như cô em gái nhút nhát thẹn thùng nhà bên, rõ ràng là mới gặp nhau nhưng họ đã thân thiết như những người bạn thân.

Có lẽ đây chính là dáng vẻ thật của Lâm Thần. Ở một thế giới song song nào đó, nơi mẹ Lâm Thần không qua đời và Lâm Giác không thay lòng, có lẽ Lâm Thần lớn lên sẽ có dáng vẻ như thế này.

Vân Khởi nhìn Lâm Thần ôm thỏ, như một bé thỏ lớn ôm một bé thỏ con.

Trong thời kỳ đặc biệt, đôi mắt Lâm Thần đỏ rực, lúc tuyến thể bị cắn liền sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt, trông như một bé thỏ lớn hay khóc.

【 Đại kim chủ của ngươi tới. 】 Hệ thống nhắc nhở Vân Khởi mới nhận ra Hoàng Càng đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

Hoàng Càng thật ra lớn lên rất thanh tú, làn da trắng nõn, đôi mắt phượng đơn, trông giống Omega. Nhưng tính cách trầm lặng và hành vi luôn tránh xa đám đông khiến người ta dễ dàng bỏ qua vẻ ngoài của nàng.

Cũng giống như Lâm Thần, lúc gặp lần đầu, nàng ấy rõ ràng là một cô gái ngọt ngào, vẻ ngoài ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào, nhưng bề ngoài nàng ấy cư xử rất buồn tẻ.

"Ngươi lần trước cố ý gạt ta sao?" Giọng nói của cô là giọng nói ngự tỷ quyến rũ, ngoại hình lẫn giọng nói đều không phù hợp với tính cách bên trong của cô ấy.

"Sao có thể, đó là kinh nghiệm ta đúc kết nhiều năm." Nhớ lại lần trước người này giúp mình dựng lều, đại công quyết định nhượng bộ một chút.

Sau đó Hoàng Càng liền không nói gì thêm.

【 Cặn bã giá trị +20 】

"Hoàng Càng trong lòng chắc chắn đang mắng ta." Vân Khởi thề với hệ thống rằng cô muốn mua một thứ gì đó trong hệ thống thương thành nhưng không quá an toàn khi ở ngoài, chỉ có thể đành chờ về đến nhà rồi xem.

- --

Khi màn đêm mờ ảo xuất hiện trên bầu trời, cánh cửa phòng mô phỏng mở ra.

Lâm Hề và Hoàng Tư Đình ở đằng trước chạy tới, ôm lấy bé thỏ từ mẹ mình.

Sau đó cả đoàn bắt đầu lên đường trở về.

Nhưng mà có điểm khác thường, chính là Vân Khởi phát hiện ra Lâm Thần cố tình giữ khoảng cách với mình, hơn nữa những chỗ mà nàng ấy đi qua luôn có một ít bột sáng lưu lại, nhưng dường như không có người thứ hai phát hiện.

"Đây cũng là tác dụng của thuốc sao?"

【 Ngươi đoán đúng rồi. 】Khi trở lại lều trại để ngủ, Lâm Thần cũng khác thường nằm rất xa.

Vân Khởi cảm thấy đêm nay có thể sẽ có điều gì đó xảy ra.

Đêm khuya, Vân Khởi nghe thấy tiếng động xào xạc xung quanh mình.

Vân Khởi cảm nhận được tay Omega đẩy đẩy mình, nhưng cô vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.

Một lát sau, một luồng ấm áp áp vào lưng cô. Ban đầu, Vân Khởi tưởng là Lâm Thần, nhưng sau đó phát hiện dính lấy mình là một khối be bé, hẳn là Lâm Thần đã đẩy bé con Lâm Hề lại đây.

Sau đó, Lâm Thần rời khỏi lều trại.

Chờ khi tiếng động bên ngoài biến mất hoàn toàn, Vân Khởi nhắm chừng Lâm Thần đã đi một khoảng rồi Vân Khởi mới đi theo ra khỏi lều, chỉnh lại chăn cho Lâm Hề để tránh không khí lạnh, rồi đặt bé thỏ đang ngủ vào chăn để nàng ấm tay.

Trong bóng đêm, bột phấn lấp lánh trên mặt đất càng rõ ràng, còn có thể thấy dấu chân.

"Cho nên Lâm Thần chắc hẳn đã đi theo con đường này." Vân Khởi đi theo bột sáng, nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc của Lâm Thần, người đang bọc mình kín mít và len lỏi qua rừng cây.

Nhờ thị lực tốt, Vân Khởi luôn giữ khoảng cách không xa không gần đi theo sau lưng Lâm Thần, không làm cho nàng phát hiện.

Đi được một đoạn, Lâm Thần ở phía xa đột nhiên dừng lại, co rúm người lại hoảng sợ rồi nho nhỏ kêu lên một tiếng.

Vân Khởi nhớ lại ban ngày lúc đó Lâm Thần hình như là bị cái gì dọa rồi chạy về phía mình, cho nên bây giờ Vân Khởi liền bước nhanh tiến đến chỗ nàng. Trước mắt cô là một con sâu lông ghê tởm đang vặn vẹo trên mặt đất, xung quanh còn có vài con nhỏ hơn. Có vẻ như Lâm Thần đã vô tình dẫm phải chúng.

Lâm Thần ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Vân Khởi, lúc đó nàng đã xác nhận Vân Khởi ngủ rồi mới bắt đầu đi.

"Đại nhân sao lại tới đây?" Nàng không thể không thừa nhận rằng sự xuất hiện của Vân Khởi mang lại cho nàng cảm giác an toàn, giúp nàng bình tĩnh lại sau khi bị dọa bởi đám sâu.

"Không phải trước tiên ngươi nên giải thích một chút sao? Một omega nửa đêm lại chạy ra ngoài?" Đại công tước có chút ác ý hỏi bạn đời của mình.

"Ta muốn mang đá vân mẫu và cảm ứng thảo về nhà dưỡng." Sau một lúc trầm ngâm, Lâm Thần quyết định nói thẳng lý do.

Đá vân mẫu cùng cảm ứng thảo? Vân Khởi nhớ lại ban ngày Lâm Thần rất hứng thú với những loại thực vật này, luôn ở bên cạnh chăm chú quan sát.

"Tiểu tra, thật ra ta có thể giúp Lâm Thần. Ngươi nghĩ xem, trộm thực vật quý hiếm là phạm tội. Nàng một mình không biết có thể đi đến nơi đó không, vừa rồi đã bị sâu lông dọa, không chừng lát nữa lại bị cái gì khác dọa, trên đường có thể từ bỏ, không đi trộm nữa, vậy thì tội sẽ không thành. Ta có thể giúp nàng thu thập đá vân mẫu và cảm ứng thảo, sau đó khi trường học và căn cứ phát hiện thiếu, ta sẽ cung khai Lâm Thần."

【 Có thể 】

"Omega đi quá chậm, nói không chừng mới đi một nửa sẽ mệt đến mức đi không nổi nữa"

【??? 】Hệ thống nghi hoặc thăm dò.

"Ta bế nàng đi sẽ nhanh hơn một chút"

Sau đó Vân Khởi liền bế Lâm Thần đi, tốc độ cũng nhanh hơn.

Lâm Thần sững người khi Vân Khởi bất ngờ bế nàng lên, sau đó thả lỏng giọng nói, vòng tay qua cổ cô rồi tựa đầu vào ngực cô. Mềm mại, giống như bên trong Alpha. Lâm Thần vô thức xoa xoa, làm Vân Khởi có chút ngứa.

- --

Trên đường đi, Lâm Thần phát hiện Alpha vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống đất, giống như có thể nhìn thấy bột phấn, nhưng điều này sao có thể xảy ra?

"Đại nhân có thể nhìn thấy thứ ở dưới đất ạ?" Lâm Thần hỏi thử.

"Có thể." Đại công tước thản nhiên đáp lại, cô không quan tâm người trong lòng mình có biết cô có điểm đặc biệt hay không, bởi vì cô tin tưởng cho dù omega biết, nàng ấy cũng không có khả năng tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhận được câu trả lời, Lâm Thần bình tĩnh lại, vùi mặt vào lồng ngực mềm mại của cô, tiếp tục làm mặt dây chuyền trong vòng tay Alpha.

Nếu Vân Khởi đã nhìn thấy bột thuốc vậy thì sẽ không đi sai đường, chỉ là hiệu quả của loại bột thuốc này lúc về cũng cần phải kiểm tra lại một lần nữa.

Vân Khởi cảm thấy có chút không quen, Lâm Thần trước đây mỗi khi đến gần mình đều sẽ quay mặt sang một bên, nhưng bây giờ cả khuôn mặt lại vùi vào trong ngực cô. Nhưng sau đó cô lại tự giải thích rằng đó là do xung quanh có quá nhiều lá cây, omega lại sợ nhìn thấy sâu lông linh tinh nên không nhìn ra ngoài nữa mà lựa chọn cách mắt không thấy lòng không đau.

Hơn nữa, Vân Khởi lại một lần nữa cảm khái Lâm Thần chỉ trông gầy gò nhưng thực ra cơ thể nàng ấy là thịt mum múp, cái mông thật sự rất có đàn hồi.

Ký ức ngày đó không hiểu sao lại hiện lên trong đầu, bàn tay đang ôm mông Lâm Thần vô thức siết chặt, sờ lấy, làm cho người trong ngực run rẩy một chút, nhưng nàng cũng không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên.

Sau khi Vân Khởi siết chặt nó xong cô mới phát hiện tay mình vậy mà lại di chuyển không nghe lời chủ, cô có chút chột dạ mà lén nhìn cô gái trong lòng ngực. Mặc dù omega không ngẩng đầu lên, nhưng tai nàng ấy lại càng ngày càng đỏ hơn, muốn cho người ta cắn một ngụm.

"Vậy là vừa rồi Lâm Thần cảm nhận được động tác của ta"

Bầu không khí có chút xấu hổ, Vân Khởi muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại nghĩ đến tính cách nhân vật của mình, hơn nữa việc giải thích nói không chừng có thể càng xấu hổ hơn, Vân Khởi liền không nói chuyện nữa, bước chân di chuyển nhanh hơn.

- --

Sau khi đến nơi, Vân Khởi đặt Lâm Thần xuống, hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện vừa phát sinh.

Đầu tiên, họ đi hái cảm ứng thảo, nhưng Vân Khởi phát hiện ra trong bóng tối có theo dõi, sau khi nói với Lâm Thần cả hai đã bỏ cuộc, may mắn thay đá vân mẫu bên này không có sự theo dõi nào.

Vân Khởi vốn định đứng gần đó làm phông nền, đợi Lâm Thần ngắt lấy xong thì sẽ lại làm công cụ người đưa Lâm Thần trở lại. Nhưng cô lại thấy Lâm Thần đang dùng tay để ngắt lấy đá vân mẫu.

Nếu Vân Khởi nhớ không lầm thì ban ngày lúc giáo sư giảng đã có nói qua, trên đá vân mẫu có chất nhầy, khi chạm vào da sẽ đỏ, sưng tấy và ngứa ngáy, hơn nữa hiện tại chưa có thuốc chữa trị.

Cô vốn tưởng rằng Lâm Thần muốn tới hái trộm đá vân mẫu thì trước đó hẳn là đã lén giấu một chiếc găng tay.

Kỳ thật trong kế hoạch của Lâm Thần, trước tiên cô sẽ trộm cỏ cảm biến, sau đó sử dụng một trong số chúng làm nguyên liệu để chế tạo đơn giản một cái găng tay cách ly, rồi tiếp đến mới hái đá vân mẫu.

"Omega đều rất khó nhịn đau nếu nàng ấy không thể chịu đựng được xong sau đó bỏ cuộc thì làm sao bây giờ, nếu hôm nay nàng không phạm pháp vậy thì từ nãy đến giờ việc ta làm đều đổ sông đổ biển rồi, đúng không?"

【...... Ngươi nói đều đúng. 】

Sau đó, Vân Khởi liền chặn lại bàn tay đang duỗi ra của Lâm Thần, bản thân mình lại đưa tay vào thô bạo nhổ ra một cây đá vân mẫu ra khỏi mặt đất.

Đáng ngạc nhiên là tay cô không có phản ứng gì như giáo sư nói. Vân Khởi nhanh chóng cho rằng hẳn là do thuốc đi.

Cô quyết định sau này sẽ phải đối xử tốt hơn với Tiểu Tra. Lần này hoạt động đúng là thuốc tăng cường đã giúp cô rất nhiều, làm cô cảm thấy tò mò về tác dụng của thuốc trung cấp cùng thuốc cao cấp.

Lâm Thần nhìn Vân Khởi trực tiếp rút nó ra, vốn là rất đau lòng. Sau đó nàng nắm lấy tay Alpha, nhìn thấy nó vẫn mềm mại như trước, không có vết đỏ xuất hiện, nên sau đó nàng liền đổi lại cảm thấy đau khổ vì đá vân mẫu đã bị hái một cách thô bạo.

Đột nhiên lại nhổ lên khỏi mặt đất, đá vân mẫu trông có chút thê thảm. Cũng may mắn thay nó có sức sống mãnh liệt và cũng không thiếu mất cành, rễ.

Sau khi quan sát một lúc, xác nhận đá vân mẫu vẫn còn nguyên vẹn, Lâm Thần mới có tâm tư nghĩ đến những chỗ kỳ lạ của Vân Khởi, nàng cảm thấy chính mình cũng chưa nhìn thấu được người bên cạnh, vẫn còn rất nhiều điều thú vị có thể khai quật.

"Ngươi còn muốn nữa sao?" Đại công tước sốt ruột hỏi.

“Ba cây là đủ rồi.”

Nhiều quá thì dễ bị phát hiện, cũng khó giấu.

Nhìn thấy Vân Khởi dường như cũng muốn nhổ cây thứ hai bằng phương pháp tương tự, Lâm Thần bắt đầu chỉ huy từ bên cạnh, cũng may mắn là Alpha mặc dù trông rất thiếu kiên nhẫn nhưng khi xuống tay lại rất cẩn thận, nghe theo sự hướng dẫn của Omega.

Xử lý làm sao để ngắt lấy đá vân mẫu, Vân Khởi nghĩ đến việc dùng thuốc, thử xem liệu mình có thể loại bỏ chất nhầy bằng tay không hay không, sau đó thật ngạc nhiên phát hiện nó đã thành công.

Sau khi bỏ đá vân mẫu vào chiếc túi nhỏ mà Lâm Thần mang theo, cô liền bế Lâm Thần về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK