Nhưng lần này không phải mơ thấy bệnh viện nữa, mà là ở nhà.
Lâm Thần một mình nằm ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, xung quanh không hiểu sao chẳng có ai cả. Cô khó nhọc kêu cứu, một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ dưới chân.
Nhưng cũng không có ai xuất hiện. Trong đại công phủ, dường như chỉ còn mỗi Lâm Thần. Cô cuối cùng cũng hiểu được chuyện kêu cứu là vô ích. Cô cố gắng tự mình bò dậy để tìm điện thoại gọi bác sĩ, nhưng vừa cố gượng lên thì lại ngã xuống.
Máu trên sàn càng nhiều hơn, như thể cảm nhận được chuyện gì, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thần dần trở nên u ám, nàng yên lặng nằm trên sàn nhà.
Vân Khởi cảm thấy Lâm Thần như con hươu bị thợ săn bắt, từ tiếng kêu thảm thiết ban đầu đến cuối cùng là tĩnh mịch chết đi.
Cô chạy đến muốn ôm lấy Omega nhưng lại xuyên qua cơ thể của nàng.
Cơn giận bùng lên trong lòng, một phần là đối với những người hầu vẫn không xuất hiện, nhưng phần lớn hơn là đối với bản thân cô. "Vân Khởi" trong giấc mơ đâu? Tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Để người bạn đời mang thai bị thương ở một mình, mặc kệ nguyên nhân có là gì thì Alpha vẫn là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.
Sau khi thử nhiều lần cũng không thành công, Vân Khởi cũng nằm xuống, ôm hờ lấy Lâm Thần. Nếu cứ chạm vào sẽ xuyên qua cơ thể nàng ấy, thì ôm ở trên không là cách duy nhất Vân Khởi nghĩ ra để an ủi Omega, mặc dù Lâm Thần cũng không thể cảm nhận được.
Lần đầu tiên Vân Khởi tỉnh táo nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Omega. Mặt đối mặt với Lâm Thần, cơ hội này chỉ có khi Lâm Thần đang ngủ hoặc khi họ đang cùng nhau làm chuyện vui sướng.
Cô thích đôi mắt đen như hắc ngọc bích này, thích khi trong đó phản chiếu hình ảnh của mình, thích khi đôi mắt ấy lấp lánh như có những ngôi sao nhỏ. Nhưng bây giờ đôi mắt ấy đã dần mờ đi, tràn ngập tĩnh mịch, bên trong cũng không còn hình bóng của cô nữa.
Vân Khởi đau lòng hôn lên trán Omega, nhưng vẫn như cũ không cảm nhận được gì.
Sau đó hôn dọc theo vệt nước mắt của Omega, hôn đến má.
Lần này Omega hình như cũng cảm nhận được, nàng ấy hơi nhúc nhích, đầu nghiêng về phía Vân Khởi đang nằm. Không biết có phải là ảo giác hay không, Vân Khởi dường như thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đó, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Trong mơ, Vân Khởi nằm cạnh Lâm Thần suốt một ngày trên sàn nhà. Khi nghe tiếng bước chân bên ngoài, cô cũng tỉnh dậy.
Omega ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh cô, trên chiếc giường ấm áp, đắp chăn ấm, cơ thể cũng ấm áp.
Vân Khởi ôm chặt lấy Lâm Thần, cảm giác mềm mại ấm áp chân thật giúp cô cảm thấy an toàn, nỗi lo lắng bất an trong lòng mới dần tan biến.
Chỉ là, có lẽ do ôm quá chặt, người trong lòng có chút không thoải mái, khẽ nhúc nhích. Bây giờ đã gần đến mùa hè, bị Alpha như một cái lò lửa lớn ôm chặt thì có chút nóng.
Vậy nên Vân Khởi thả lỏng lực tay, nhưng vẫn ôm lấy Lâm Thần.
Như thể nghĩ ra chuyện gì, cô cẩn thận đứng dậy, đem mặt đặt lên chăn chỗ bụng Lâm Thần. Nhìn thấy hình cung nhô lên kia, cô cảm thấy hạnh phúc. Đứa nhỏ của cô và Lâm Thần đang nằm yên ổn ở nơi mà nó nên ở, nơi này vừa ấm áp vừa an toàn.
Sau khi cách chăn vuốt ve một lúc, Alpha không thể kiềm chế được mà ngồi cười ngốc. Khi tiếng cười bật ra, cô mới bừng tỉnh, tỉnh táo lại.
Vân Khởi có chút chột dạ nhìn Omega, cũng may nàng ấy cũng không bị đánh thức, vẫn đang nằm im ngủ ngon lành.
Vì lo lắng cho nên Vân Khởi cũng không làm gì thêm. Cô nằm lại trên giường, một tay ôm lấy Lâm Thần, im lặng không cử động.
Trong giấc mơ ban nãy, tuy rằng cô luôn nằm cạnh Lâm Thần trên sàn nhà, nhưng giằng xé, nội tâm giày vò cùng đau lòng trong lòng đã tiêu hao hết sức lực của cô, cho nên lúc tỉnh dậy, cảm thấy thực mệt mỏi, một lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Chờ đến khi Alpha bắt đầu thở đều, Lâm Thần liền mở mắt.
Động tĩnh lúc Vân Khởi tỉnh dậy quá lớn, hơn nữa từ khi mang thai nàng đã ngủ rất nông cho nên nàng đã bị Vân Khởi làm cho tỉnh.
Không biết Vân Khởi đã gặp ác mộng gì.
Lâm Thần chỉ từng thấy Alpha gặp ác mộng ba lần, một lần ở rừng Roth, khi đối phương tỉnh dậy dường như đã quên mình gặp ác mộng, một lần là Mục Mộ, một lần nữa chính là lần này.
Không đúng, đúng ra là bốn lần, Lâm Thần tự phản bác, vài ngày trước dường như cũng có một lần, nhưng hôm đó nàng quá mệt nên cũng không hoàn toàn tỉnh dậy, chỉ mơ màng cảm thấy Alpha đến ôm lấy mình, tay hình như vẫn đặt lên bụng mình.
Mỗi lần bị giật mình tỉnh dậy, Vân Khởi đều đến xem bụng nàng. Vậy là có liên quan đến nàng sao?
Lâm Thần loáng thoáng nghi ngờ có thể là có liên quan đến việc nàng mang thai.
......
Alpha có thể đang ở thư phòng đọc sách khác, rồi thấy nàng đến cho nên vội vã đổi sách. Tên của cuốn tiểu thuyết kia vốn dĩ rất dễ gây hiểu lầm, hồi nhỏ nàng thường nghe kể về những chuyện hài hước do bị tên sách lừa, cho nên có lẽ lúc đó Vân Khởi đang đọc một cuốn sách bình thường, rồi liền tiện tay rút cuốn này ra giả vờ đọc.
Lâm Thần vừa cho thỏ con ăn vừa suy nghĩ. Trước khi đi học, Lâm Hề đã đưa con thỏ tai cụp yêu quý của mình cho mẹ, mong mẹ chăm sóc nó giúp cô bé. Omega tất nhiên không thể từ chối yêu cầu từ con gái.
Nhưng Vân Khởi cứ ở lì trong thư phòng, hơn nữa cũng không cho ai vào, ngay cả nàng cũng không.
Lâm Thần muốn nghĩ cách để xem liệu Alpha có đang đọc cuốn tiểu thuyết đó không, rồi ánh mắt nàng dừng lại trên con thỏ tai cụp trong lòng, chính xác hơn là nhìn xuyên qua con thỏ, đến một con tiểu thú cưng khác trong nhà.
Từ khi thỏ con tên Kem về nhà, con cú tuyết này không còn dính lấy Lâm Thần hoặc Lâm Hề nữa. Nó cô đơn một mình trong phòng ngủ của Lâm Hề, quản gia thấy nó đáng thương quá nên cho nó một ít đồ ăn vặt, con cú tuyết nhỏ cảm động nên cứ theo quản gia mãi.
Lâm Thần đặt thỏ con tai cụp trong lòng xuống, không thể để con cú tuyết nhỏ thấy nàng ôm Kem, nếu không nó lại muốn xù lông lên.
Kem được thả xuống vẫn còn lưu luyến, cọ cọ vào tay Lâm Thần, nhưng sau khi nhận được một đống cỏ mèo, nó liền yên tĩnh ăn.
Lâm Thần gọi quản gia, phía sau đúng như dự đoán là con cú tuyết nhỏ lảo đảo theo sau.
Thấy ánh mắt của Lâm Thần, con cú tuyết nhỏ quay đầu lại, nép sau lưng quản gia, không để ý đến Lâm Thần.
"Bà có thể chăm sóc nó giúp con một chút không? Trước khi đi Hề Nhi nói con chăm sóc nó, nhưng mà bây giờ con có chút mệt rồi." Lâm Thần chỉ chỉ vào Kem đang yên tĩnh ăn đồ ăn.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của con cú tuyết nhỏ, quản gia vậy mà lại bế lấy con thỏ hư kia.
"Gù gù!"
"Còn có việc gì cần tôi làm nữa không, phu nhân?" Quản gia quan tâm nhìn Lâm Thần.
"Không có gì nữa."
Quản gia liền ra ngoài, lần này con cú tuyết nhỏ không đi theo quản gia nữa.
Lâm Thần cầm món ăn vặt mà con cú tuyết nhỏ thích nhất, đưa đến bên mỏ nó. Thấy con cú tuyết nhỏ không động đậy, nàng còn dùng que thịt bò chọc chọc vào mỏ nó.
Tiểu Tuyết tức giận cắn mạnh que thịt bò trong tay Lâm Thần.
"Đã lâu như vậy rồi, vẫn còn giận à?"
Con cú tuyết nhỏ không trả lời.
"Hôm nay giúp mẹ một chuyện được không?"
Con cú tuyết nhỏ vẫn không thèm trả lời.
"Giúp mẹ thì con chính là con chim mà mẹ cùng Hề Nhi thích nhất." Con chim thích nhất, chứ không phải là thú cưng thích nhất.
"Gù gù?" Tiểu Tuyết có chút dao động.
"Con vào thư phòng, nhìn xem Vân Khởi đang đọc cái gì. Đợi đến lúc chị ấy không ở trong phòng, con chỉ cần chỉ cho mẹ cuốn đó là cuốn nào trên giá sách."
Người không thể vào, nhưng chim thì có thể. Tiểu Tuyết nhà nàng là một lựa chọn tuyệt vời.
"Gù gù." Tiểu Tuyết rung rinh bộ lông trước ngực, dường như đồng ý rồi.
......
Trong thư phòng, Vân Khởi nghe thấy tiếng gù gù ngoài cửa, liền biết kẻ nào đó lại tới nữa. Cô mở cửa cho Tiểu Tuyết tiến vào.
Chờ Vân Khởi ngồi xuống đọc sách lại, con cú tuyết nhỏ làm bộ làm tịch đến cọ cọ vào người Vân Khởi, nhưng đôi mắt thì lại nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên bàn. Nó duỗi móng ra, nhân lúc Vân Khởi không để ý, liền cào một cái, để lại một vết xước nhỏ trên mặt sách.
Vân Khởi phát hiện ra liền gõ lên đầu nó một cái, nhưng vì trong lòng đang bận tâm chuyện khác cho nên cũng không tức giận.
Tiểu Tuyết đắc ý kêu mấy tiếng gù gù, Vân Khởi chỉ nghĩ là Tiểu Tuyết cười khoái chí vì trò nghịch ngợm của nó.
Mặc dù nó không biết chữ, nhưng nó có thể nhận ra dấu móng của mình mà!
Đến lúc đó, chỉ cần tìm theo dấu móng là được, nó sẽ sớm đuổi con thỏ hư kia đi thôi!
Một lát sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, là quản gia nhắc nhở Vân Khởi đã sắp đến giờ ăn tối.
Vì vậy nàng đóng sách lại, cất vào giá sách.
......
"Em no rồi." Omega ăn được một chút thì không ăn nữa.
Vân Khởi có chút nghi hoặc nhìn nhìn Lâm Thần.
"Em lên trước nha, hôm nay có chút buồn ngủ." Omega giải thích, thấy bạn đời không phản đối liền tự mình lên lầu.
Lâm Hề vẫn đang yên lặng ăn cơm. Gần đây cô bé đang trong giai đoạn phát triển cho nên cũng ăn nhiều hơn so với trước đây.
Cô bé không còn sợ hãi vì mẹ không có ở đây như trước nữa, nơi này đã trở thành ngôi nhà mà cô bé tưởng tượng. Hơn nữa, cô bé rất thích mẫu thân như hiện tại, tối nay cô bé còn muốn ngủ chung với mẹ và mẫu thân.
Vân Khởi nhìn chén cơm trong tay Lâm Thần, Omega thực sự ăn rất ít. Cô biết quản gia đã chuẩn bị nhiều đồ bổ cùng đồ ăn vặt thích hợp cho phụ nữ mang thai, nhưng khi thấy Lâm Thần ăn tối ít như vậy, vẫn có chút xót xa.
Trước đây, Omega luôn lên lầu cùng cô. Cho dù đã ăn xong cũng sẽ ngồi chờ cô, Vân Khởi có chút lo lắng, Lâm Thần có phải đang cảm thấy không thoải mái, buồn ngủ chỉ là cái cớ để không làm cô lo lắng mà thôi.
"Em thực sự chỉ là buồn ngủ thôi." Dường như nhìn ra sự lo lắng của Vân Khởi, Lâm Thần bổ sung một câu.
"Chẳng liên quan gì đến ta." Alpha cười thầm trước lời bổ sung của bạn đời, cô đâu phải lo lắng cho người trước mặt này!
......
Trong thư phòng, Lâm Thần để con cú tuyết nhỏ chỉ cho mình cuốn sách mà Vân Khởi đang đọc. Tiểu Tuyết tìm trên giá sách cuốn có dấu móng, một lát sau liền cắn ra một cuốn đưa cho Lâm Thần.
"Hướng dẫn phục hồi sau khi mang thai cho Omega", Lâm Thần nhìn tên sách, quả nhiên không phải là cuốn tiểu thuyết nàng đã nhìn thấy lần trước, mà là một cuốn sách liên quan đến nàng.
Vậy là Vân Khởi đang lo lắng cho nàng sao? Lo lắng đến nỗi ban đêm còn gặp ác mộng?
Suy nghĩ này làm cho Lâm Thần phi thường sung sướng. Nàng thích cảm giác mọi suy nghĩ của Alpha đều bị nàng chiếm trọn, nhưng nếu là niềm vui thì tốt hơn. Nàng không thích chuyện Alpha phải gặp ác mộng vào ban đêm.
Trong đầu Alpha chỉ cần có những ký ức ngọt ngào liên quan đến nàng là đủ rồi.
Nàng đặt cuốn sách trở lại vị trí ban đầu, lặng lẽ ra khỏi thư phòng, quay về phòng ngủ nằm xuống.
Nàng nên suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để xua tan nỗi lo lắng của Alpha mà không để Alpha biết nàng đã nhìn thấy những cuốn sách mà chị ấy đang đọc.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Không thể thức đêm nữa π_π, hôm qua chơi Ma Sói với vài người bạn đến hai giờ sáng, nếu tiếp tục thức đêm thì người sẽ không chịu nổi nữa ╯▂╰
- --------------
Editor đang thức đêm trả kèo =))