Trong quá trình sáng tác, Vân Khởi đưa ra kiến nghị đều dựa trên hình mẫu của Omega, từ đôi mắt đẹp như viên hắc đá quý cho đến nụ cười xán lạn. Cô nghĩ lúc vẽ em bé ra sẽ giống một tiểu công chúa phiên bản thu nhỏ của Lâm Thần.
"Không đẹp sao?" Omega hỏi, nghiêng đầu nhìn nhìn người bạn đời đang trầm ngâm, rồi nhìn lại bức tranh trên tay mình. Nàng cảm thấy nó rất tuyệt nha.
Vân Khởi cũng thấy bức tranh rất đẹp. Đó là thành quả mà cô và Lâm Thần đã vẽ suốt một ngày, tất nhiên sẽ là bức tranh đẹp nhất rồi. Nhưng mà bức tranh lại có chút khác so với những gì cô tưởng tượng.
Rõ ràng là cô đã nhìn Lâm Thần vẽ từng chút một, các gợi ý cô đưa ra đều giúp bức tranh ngày càng giống Lâm Thần hơn. Chỉ đơn thuần nhìn các ngũ quan thì cái nào cũng giống mẹ y như đúc. Nhưng khi kết hợp các chi tiết lại, nếu là liếc mắt nhìn sơ về tổng thể thì Vân Khởi lại cảm thấy như đang nhìn chính mình.
Nhìn bức tranh thật lâu, Vân Khởi phát hiện ra Lâm Thần nhân lúc cô không để ý đã thêm rất nhiều chi tiết. Ví dụ như lúc vẽ mái tóc đen dài của em bé lại vẽ thêm những lọn tóc uốn cong, giống hệt tóc cô.
Rất nhiều chi tiết nhỏ mà bản thân Vân Khởi cũng không chú ý đến, nhưng Lâm Thần đã chú ý thấy, còn vẽ nó ra.
Nhận ra chuyện này làm cho Vân Khởi có một loại cảm giác kỳ diệu, Vân Khởi cảm thấy khóe miệng như sắp không kìm được mà nhếch lên.
"Cũng tạm thôi." Vân Khởi nghe thấy giọng nói thản nhiên phát ra từ miệng mình, có phần ngạc nhiên với khả năng diễn xuất của bản thân.
Có lẽ diễn xuất của cô so với trong tưởng tượng còn muốn giỏi hơn, hoặc có lẽ cô đã yêu Lâm Thần từ lâu mà trước đây chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.
"Được rồi." Omega cất bức tranh đi. "Vốn định sau khi vẽ xong sẽ nhờ ngài giữ, nhưng nếu thấy bình thường như vậy, lần sau khi nào vẽ đẹp hơn thì em sẽ giao lại cho ngài."
Hành động sạch sẽ lưu loát, không cho Vân Khởi thời gian từ chối.
Rõ ràng là trước đây Omega động tác lúc nào cũng chậm rì rì, sao lần này lại nhanh thế chứ!
Vân Khởi cố gắng lờ đi bức tranh đó, nhưng khi nghĩ tới đó là bức tranh Lâm Thần vẽ, và có rất nhiều chi tiết của mình trên người em bé, trái tim cô liền không khỏi đau đớn, giống như một con rồng bị mất viên ngọc quý vậy.
"Đợi đã..." Alpha do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải lên tiếng. "Bức tranh này, tuy em vẽ bình thường, nhưng vẫn có thể chỉnh sửa thêm. Xét thấy đó là người thừa kế Alpha của ta, ta đành phải miễn cưỡng giúp em chỉnh sửa chút vậy."
Alpha nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không dám nhìn người bạn đời đang ngồi, cô còn cố ý ngẩng cao đầu một chút để tăng thêm khí thế.
"Vậy cũng được." Lâm Thần đưa bức tranh trong tay ra, ngay lập tức bị Vân Khởi chụp lấy.
Động tác nhận bức tranh rất nhanh, nhưng khi chạm vào bức tranh, lực tay lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đây là bức tranh mà cô và Lâm Thần cùng vẽ, theo một nghĩa nào đó, nó cũng giống như một "đứa con" của họ vậy.
Tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, Alpha biết hành động vừa rồi của mình có phần vội vàng, hấp tấp. Mặt cô ửng đỏ, nhưng cô lại bình tĩnh nghĩ, chỉ cần cô giả vờ như không biết, Omega cũng sẽ không nói ra, và thế là coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
......
Sau khi Lâm Thần ngủ say, Vân Khởi lén lút bò dậy rồi đến phòng làm việc.
Bức tranh hồi chiều được cô cất trong ngăn kéo sâu nhất của phòng, ngăn kéo đủ lớn để có thể để bức tranh vào mà không cần gấp lại.
Vân Khởi thật cẩn thận lấy bức tranh ra. Cô không muốn có nếp gấp nào làm hỏng bức tranh.
Bức tranh Lâm Thần vẽ em bé có phong cách cổ tích mạnh mẽ, màu sắc rất tươi sáng, toàn thể bức tranh mang đến một cảm giác ấm áp, chỉ là xung quanh em bé trông có phần trống trải, như thể vẫn còn thiếu cái gì đó.
Vân Khởi nghĩ nghĩ, tay đã vô thức cầm lấy cây bút vẽ đã lâu không sử dụng.
Đã có thời gian cô yêu thích vẽ tranh, nhưng trái tim trống rỗng không cho cô bất kỳ chất liệu hay cảm hứng nào. Sau khi vẽ một số bức tranh phong cảnh vô hồn và lạnh lẽo, cô đã từ bỏ sở thích này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng làm việc, Vân Khởi bỗng nảy sinh cảm giác muốn vẽ gì đó.
Tờ giấy khá lớn, Lâm Thần đã vẽ hình đứa bé ở giữa, hai bên vẫn còn trống. Có lẽ cô có thể vẽ thêm... hai vị thân sinh?
Một bên trái, một bên phải, vừa vặn có thể vẽ Lâm Thần và cô. Bên trái có thể vẽ Lâm Thần và Hề Nhi, còn cô thì ở bên phải. Phía trên còn trống có thể thêm con cú tuyết nhỏ, phía dưới thêm một con thỏ tai cụp đang ăn vặt.
Một tờ giấy, không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để chứa một gia đình.
Trong đầu đã vẽ xong bố cục, Vân Khởi bắt đầu vẽ.
Đầu tiên cô vẽ Hề Nhi, hai đứa trẻ hẳn là nên đứng ở giữa, sau đó mới đến hai người mẹ của chúng.
Vân Khởi cảm thấy mình chưa bao giờ quan sát Omega một cách tỉ mỉ, nhưng khi vẽ từng chi tiết, từng hình ảnh lại hiện rõ trong đầu cô, không cần suy nghĩ nhiều, cô có thể dễ dàng vẽ ra hình ảnh Omega đang cười ôm hai đứa trẻ.
Vẽ xong Lâm Thần, Vân Khởi bắt đầu vẽ chính mình. Cô không quen thuộc với bản thân mình như với Lâm Thần, thỉnh thoảng phải soi gương để kiểm tra tỉ lệ, không suôn sẻ như khi vẽ Lâm Thần.
Cuối cùng là con cú tuyết và con thỏ tai cụp, hai con vật tròn trĩnh, lúc vẽ chúng Vân Khởi nhịn không được muốn cười.
Khi hoàn thành xong rồi ngắm nhìn tác phẩm, Vân Khởi có một loại cảm giác kỳ diệu.
Khoảng trống mà Omega để lại vừa khít, như thể cố tình để cô điền vào vậy.
Nghĩ đến chuyện này, Vân Khởi nhẹ nhàng siết tay, cảm giác có chút xấu hổ. Cô đặt lại bức tranh vào ngăn kéo sâu nhất, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
......
"Tranh của em đâu rồi?" Ngày hôm sau Omega hỏi bạn đời về thành quả lao động của nguyên ngày hôm qua.
Lúc này Vân Khởi mới nhớ lại, hôm qua Lâm Thần đã nói là nhờ cô giữ bức tranh chứ không phải là tặng nó cho cô. Nhưng giờ cô cũng đã thêm rất nhiều nét vẽ của mình lên đó rồi. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì....
Trong thời gian Lâm Thần chờ lấy lại bức tranh của mình, Vân Khởi cảm thấy vành tai mình càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Omega vẫn đưa tay ra đợi, mặc dù nàng đã sớm đoán được Vân Khởi sẽ vẽ thêm cả gia đình, nhưng là nàng cũng không ngờ Vân Khởi lại không nhịn được vẽ thêm trong suốt cả đêm qua.
Những khoảng trống đó vốn dĩ là nàng để dành cho Vân Khởi, nhưng đi ngủ cả đêm qua, nàng đã mơ thấy một số chi tiết khác, định hôm nay chỉnh sửa trước khi để Vân Khởi điền vào những khoảng trống đó.
Cả ngày hôm qua nàng đều cùng Vân Khởi ở bên nhau, thời điểm duy nhất có thể vẽ là buổi tối sau khi nàng ngủ. Cho nên hôm qua sau khi nàng ngủ Alpha đã trộm thức dậy để hoàn thành bức tranh sao?
"Bức tranh bình thường như thế, hôm qua ta tiện tay đặt đâu đó rồi." Vân Khởi có chút chột dạ nói. "Sáng nay dậy cũng không biết là người hầu nào đã dọn dẹp mất tiêu rồi."
Nói nhảm, trong nhà có người hầu nào dám vào thư phòng chứ. Lâm Thần thầm nghĩ trong lòng.
Chính là hôm qua nàng đã tận mắt nhìn thấy Vân Khởi cầm bức tranh đi về phía thư phòng.
"Đều tại em vẽ quá xấu, nếu không người hầu cũng sẽ không coi tờ giấy đó là giấy vụn." Alpha đổ lỗi ngược lại.
"Em giận rồi." Lần này Omega không dễ nói chuyện như mọi khi, nàng mặt không cảm xúc nhìn bạn đời, "Đó là em đã vẽ cả ngày."
Lâm Thần cố ý nhấn mạnh bức tranh đó nàng đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Đây là lần đầu tiên Vân Khởi thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Thần, cô đang nghĩ liệu vừa nãy mình nói có quá đáng lắm không, rõ ràng bức tranh đẹp như vậy, lại bị cô đá lương tâm nói xấu.
"Vậy.... vậy phải làm sao?" Alpha có chút lắp bắp hỏi, khí thế vừa nãy cũng bị bạn đời mặt không cảm xúc đè bẹp.
"Chị cũng vẽ cho em một bức, lần này em sẽ là người chỉ đạo." Lâm Thần nhìn chằm chằm vào Vân Khởi nói.
Nàng biết Vân Khởi biết vẽ, ký ức có thể tạm thời mất đi nhưng những kỹ năng đã học, những ký ức cơ bắp đó, sẽ không theo ký ức mà biến mất.
"Nếu Lâm Thần tức giận hoặc là buồn bã thì cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu Alpha trong bụng, ta không thể để nàng ấy làm tổn thương người thừa kế của ta được." Vân Khởi như tội phạm giải thích.
"Được." Alpha không tự giác đồng ý với yêu cầu của bạn đời đang tức giận.
……
"Mẹ ơi." Lúc Vân Khởi cầm bút chuẩn bị vẽ, Lâm Hề chạy tới.
"Làm sao vậy?" Nhìn thấy Lâm Hề, nét mặt Omega liền trở nên dịu dàng, bầu không khí căng thẳng xung quanh cũng biến mất.
"Tiểu Tuyết nó giành đồ ăn vặt của Kem." Lâm Hề cáo trạng với mẹ.
Nghe thấy vậy phản ứng đầu tiên của Vân Khởi chính là đặt bút vẽ xuống, bây giờ cô hẳn là nên đi giải quyết mâu thuẫn giữa hai thành viên trong nhà, phải không?
Nhưng lại bị Lâm Thần lườm một cái, cô chỉ đành ngoan ngoãn cầm lại bút vẽ, khi cô còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động làm theo, làm những việc khiến Lâm Thần vui.
Thấy động tác của Vân Khởi Lâm Thần mới bắt đầu tiếp tục trả lời Hề Nhi.
"Tiểu Tuyết không phải không ăn cỏ sao?"
"Nãy con đang chơi với Tiểu Tuyết, bà quản gia nói em gái có thể sẽ ra gặp con trong vài tuần tới, sau đó Tiểu Tuyết liền đi giành đồ ăn vặt của Kem."
Vân Khởi cảm giác được mình bị Lâm Thần kéo kéo, liền nhanh chóng đặt bút vẽ xuống, cùng Lâm Thần đi đến phòng ngủ của Hề Nhi.
......
Trong phòng ngủ, con cú tuyết nhỏ đang dùng đám cỏ trộm được để xây tổ. Đám cỏ mềm mại phối hợp với bàn tay nhỏ xíu của nó tạo thành chiếc tổ thoải mái nhất thế giới, đây là món quà gặp mặt mà nó dành tặng cho quả trứng trắng sắp chào đời.
Nhưng cỏ lại không đủ nhiều, làm cho con cú tuyết nhỏ có chút bực bội dùng móng vuốt dẫm đâm lên thảm.
Nghĩ đến kích thước bụng của Lâm Thần, nó cảm thấy quả trứng trắng khẳng định sẽ rất lớn. Nó cần xây một cái tổ thật lớn để quả trứng trắng có thể nằm thoải mái bên trong.
Nghĩ đi nghĩ lại, con cú tuyết nhỏ lại nhìn chằm chằm vào con thỏ tai cụp ở đằng xa.
Nó bắt đầu nảy ra ý xấu về bữa tối của con thỏ.
Con thỏ béo tròn này đã mập lắm rồi, bỏ qua một hai bữa cũng không sao. Lúc đó nó có thể nói với quả trứng trắng rằng cái tổ này là món quà của nó và thỏ con cùng chuẩn bị.
Nghĩ đến việc bản thân vất vả chăm chỉ xây tổ như vậy, nhưng công lao lại bị con thỏ béo chia sẻ một nửa, con cú tuyết nhỏ cảm thấy có chút không vui.
Chờ Lâm Hề dẫn theo Vân Khởi cùng Lâm Thần lại đây, hình dáng sơ khai của cái tổ cũng đã hiện ra.
Lúc này mọi người đều hiểu tại sao con cú tuyết nhỏ lại cướp đồ ăn vặt của thỏ con.
"Xem ra Tiểu Tuyết của chúng ta rất mong chờ sự ra đời của quả trứng trắng lớn đấy." Lâm Thần mỉm cười, nhìn con cú tuyết nhỏ chạy đến trước mặt để khoe công lao.
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ ưỡn ngực, tự hào kêu lên.
Vân Khởi cũng không nghĩ tới sau trận đòn hôm qua, con cú tuyết nhỏ vẫn nghĩ Lâm Thần đang mang trong bụng một quả trứng trắng lớn.
Lâm Hề cũng không vui bĩu môi. Làm sao em gái của mình lại có thể là một cái trứng trắng trụi lủi được!
Người duy nhất vui vẻ khả năng chỉ có Lâm Thần.
Nàng suy nghĩ theo dòng suy nghĩ của con cú tuyết nhỏ, cho nên cũng khen ngợi cái tổ của nó rất đẹp.
"Chờ sau khi quả trứng trắng ra đời, khẳng định sẽ vô cùng thích cái tổ của Tiểu Tuyết." Lâm Thần nói dối, "Quả trứng trắng lớn của chúng ta chắc chắn sẽ mua thiệt nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Tuyết, để cảm ơn vì đã làm cho em một cái tổ."
"Mẹ." Cả khuôn mặt Lâm Hề đều phồng thành cái bánh bao rồi.
Lâm Thần xoa đầu Hề Nhi, cũng không nói gì.
"Gù, gù." Con cú tuyết nhỏ chạy đến trước mặt Lâm Hề, kêu lên vài tiếng, sau đó kéo tổ đến trước mặt cô bé như đang khoe khoang.
"Nhìn xem, Lâm Thần cũng nghĩ là ta đúng mà." Thái độ kiêu ngạo của nó, không có chỗ nào là không thể hiện rõ điều đó.
Lần đầu tiên trong lúc mẹ vẫn ở bên cạnh Lâm Hề lại chọn ôm lấy Vân Khởi, làm cho Vân Khởi có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhìn con gái đang bám chặt lấy chân mình, Vân Khởi cảm thấy trái tim mình như đang tan chảy.
Lâm Hề không vui bĩu môi, giận dỗi không nhìn con cú tuyết nhỏ và mẹ nữa, dùng đôi mắt to đáng thương nhìn chằm chằm mẫu thân.
"Sofa đã sạch sẽ chưa?" Vân Khởi nói xong, con cú tuyết nhỏ đang vui vẻ nhảy nhót bỗng dừng lại, nó lại nhớ đến trận đòn hôm qua.
Hôm qua Vân Khởi đã bắt nó dọn dẹp sạch sẽ những chỗ nó làm bẩn lúc giấu thức ăn, còn dọa nếu những chỗ đó vẫn còn dính dầu mỡ, cô sẽ nhuộm bộ lông cú của nó thành màu xanh lá.
Làm nó sợ đến mức không dám gù gù nữa.
Cuối cùng tất nhiên là người hầu đã dọn dẹp, nhưng Tiểu Tuyết cũng không chắc liệu tất cả các chỗ đã được dọn sạch hay chưa, nó giấu thức ăn ở quá nhiều nơi, nhiều đến nỗi chính nó cũng không chắc mình nhớ hết.
Nó không muốn biến thành con cú xanh đâu!!!
Cũng may mà Vân Khởi chỉ nhắc đến một câu rồi không nói thêm gì nữa.
Thấy con cú tuyết nhỏ sợ đến đờ người, Lâm Hề vui vẻ cười, như vậy là đủ rồi.
"Bức tranh của em đâu?" Lâm Thần hỏi, ngữ khí bình đạm, hoàn toàn khác với ngữ khí khi nói chuyện với con cú tuyết nhỏ, làm cho Vân Khởi cảm thấy có phần ganh tỵ.
Cô vừa mới bắt nạt con cú tuyết nhỏ là Lâm Thần liền nhắc đến bức tranh, giống như đang trả thù dùm cho con cú tuyết nhỏ, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Lâm Thần, Vân Khởi chỉ có thể nén sự ấm ức trong lòng.
"Gù gù." Con cú tuyết nhỏ nhẹ nhàng gù gù hai tiếng, giống như đang thắc mắc tại sao Vân Khởi không nói gì, lại giống như đang cười nhạo.
Nếu Lâm Thần không ở đây, Vân Khởi nhất định sẽ cho con cú này biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
"Bây giờ giải quyết xong rồi, chúng ta có thể trở về tiếp tục." Tiếp tục vẽ, Vân Khởi nói.
......
"Tóc phải có độ cong nhất định."
"Mắt không to thế này."
"Con của chúng ta là Alpha, chị vẽ như vậy quá yếu đuối rồi."
"Vẽ sang bên trái một chút, bên phải hết chỗ rồi."
"Vẽ thêm hình quả trứng trắng lớn lên quần áo của con đi.".....
Đề nghị của Lâm Thần so với Vân Khởi ngày hôm qua còn muốn nhiều hơn nhiều.
Đặc biệt là đề nghị về quả trứng trắng lớn, làm cho Vân Khởi thiếu chút nữa phá rách tờ giấy vẽ.
Cô quyết định sau khi hoàn thành bức tranh này, sẽ bỏ một ít đồ ăn vặt vào ngăn kéo bàn làm việc của mình rồi đổ tội cho con cú tuyết nhỏ, sau đó nhân cơ hội đánh nó một trận!
Toàn thân xanh lá thì cô không thể làm được, nhưng tô xanh đầu cánh hoặc đỉnh đầu thì cô vẫn có thể xuống tay.
Bởi vì đề nghị của Lâm Thần rất nhiều, cho nên Vân Khởi tốn nhiều thời gian hơn hôm qua.
Ngược lại với hôm qua chính là các nét vẽ trên gương mặt của em bé trong tranh lại rõ ràng giống Vân Khởi hơn, nhưng tổng thể lại có sự mềm mại của Omega, nghiêng về Lâm Thần nhiều hơn.
Nhưng có một điểm giống hôm qua, đó là Vân Khởi cũng để lại khoảng trống lớn ở hai bên bức tranh, vừa đủ để vẽ thêm các thành viên khác trong gia đình.
Lúc vẽ Vân Khởi cũng không có ý định này, nhưng sau khi hoàn thành, cô mới nhận ra mình đã để lại khoảng trống tương tự.
"Được chưa?" Alpha có chút mất kiên nhẫn hỏi bạn đời của mình, cô bị ép vẽ suốt cả một ngày, cánh tay cũng mỏi rã rời.
"Cũng tạm được." Lâm Thần cầm bức tranh lên ngắm một lúc rồi để về phía mình.
"Lần này em sẽ không để chị giữ dùm nữa, bằng không sẽ bị ném mất.” Omega oán giận, giọng điệu chứa đựng sự trách móc như có như không.
Lại không thể lấy bức tranh hôm qua ra, Vân Khởi chỉ có thể ngoan ngoãn nghe những lời bất mãn của Omega.
Không biết Lâm Thần có lấp đầy khoảng trống trên bức tranh lúc cô không để ý không, Vân Khởi nghĩ nghĩ.
Những gì Lâm Thần vẽ chắc chắn sẽ đẹp hơn của cô hôm qua.
Một nụ hôn môi ấm áp kéo Vân Khởi ra khỏi dòng suy nghĩ.
"Đây là phần thưởng." Omega nhìn cô mỉm cười ngọt ngào.
- --------------
Editor: 137 hoàn nha quý zị, còn 157 là phiên ngoại nữa.