"Đây là món quà mẫu thân và mẹ mang về cho con nha. Vì Hề Nhi với mẹ cứ nhắc mãi cho nên mẹ đã đặc biệt ra ngoài mua cho con." Nhìn thấy con gái đang đợi mình ở tầng một, Lâm Thần bắt đầu cảm thấy có chút chột dạ.
Lâm Hề ôm chiếc bánh, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hai người.
Vẻ mặt của quản gia cũng giống như Hề Nhi, nhưng chỉ hướng sự không hài lòng về phía Vân Khởi.
Phu nhân đã mang thai lâu như vậy rồi mà đại công vẫn còn dẫn phu nhân ra ngoài chơi đến tận giờ mới về.
Vân Khởi cũng có chút áy náy, bất quá cô cũng đã quen với chuyện giả vờ, liền quay đầu làm bộ suy tư, để Omega đối diện với khuôn mặt ấm ức của con gái.
Lâm Thần đặt con cú tuyết nhỏ xuống, để nó đến làm nũng với Hề Nhi, nhưng cũng bị Lâm Hề tránh né.
Con cú tuyết nhỏ đứng dưới chân cũng là một kẻ phản bội, mẫu thân cùng mẹ đưa con cú tuyết nhỏ đi ra ngoài, chính là không có đưa mình theo, nghĩ đến chuyện này Lâm Hề càng cảm thấy tủi thân.
Mình thì phải đến trường đi học, nhưng mẫu thân và mẹ lại được chơi đến tận bây giờ, lẽ ra nên đón mình sau khi tan học rồi cùng nhau tiếp tục đi chơi chứ.
Dưới sự tấn công không ngừng của Lâm Thần, Lâm Hề cuối cùng cũng cười vang. Cả nhà cũng có thể đón cô bé vào lần tan học sau rồi cùng nhau đi chơi nha.
"Đây là món quà mà mẫu thân với mẹ cùng nhau chọn cho con, cả Tiểu Tuyết cũng giúp chọn một ít nữa." Thực ra đó là những gì họ và con cú tuyết chưa ăn hết.
Con cú tuyết nhỏ cũng đứng bên cạnh kêu gù gù, gật gật đầu, như muốn chứng tỏ nó giỏi hơn con thỏ chẳng biết làm gì kia, nó còn có thể mang thức ăn về cho Lâm Hề.
Nhìn con cú tuyết nhỏ gật đầu, Vân Khởi không khỏi nhíu mày.
"Chủ tiệm đó là cha mẹ bạn cùng bạn của con đó." Lâm Thần chia sẻ với con gái phát hiện của mình hôm nay.
"Con biết rồi, Đình Đình nói cho con từ lâu rồi. Lúc mẹ của Đình Đình mở tiệm con đã biết rồi." Cho nên cô bé mới thích tiệm bánh đó đến như vậy.
Sau đó là Lâm Thần cùng Lâm Hề nói chuyện phiếm, Vân Khởi cũng không chen vào nói câu nào, bởi vì hệ thống đã trở lại. Ngay sau khi Lâm Thần nói chuyện họ cùng nhau chọn quà cho Hề Nhi, nó đã trở lại.
"Chỉ là đồ thừa thôi, nghe nói bên ngoài có một tiệm bánh mới mở, ta có chút tò mò cho nên mới đi xem thử. Đến nơi thì gọi mỗi loại một phần, cũng chỉ ăn có một miếng." Vân Khởi như tội phạm đang giải thích.
【Ừm.】
"Gần đây... ngươi đi đâu vậy?" Cô tò mò hỏi.
【Đến thế giới gốc của cô.】Chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng lại nặng nề vang lên trong lòng Vân Khởi.
"!!!"
【Ta có vài việc bên đó, tiện thể cũng giúp ngươi ghé thăm ông.】
Đôi mắt Vân Khởi có chút mở to. Những lời của Tiểu Tra làm cho cô nghi ngờ liệu nó có thể nhìn thấy ký ức của mình hay không, còn đi gặp người thân của mình, chuyện này làm cô cảm thấy có chút không thoải mái. Cô không muốn ông mình có liên quan gì đến hệ thống.
"Ngươi đã làm gì chưa?"
【Ta chỉ ghé thăm thôi, muốn xem thử trưởng bối mà ký chủ của ta quý mến là người như thế nào.】Tiểu Tra cũng không cảm nhận được sự bất mãn của Vân Khởi.
【Lúc ngươi hoàn thành cốt truyện, ngươi sẽ có thể trở về thế giới cũ, hơn nữa những hiệu quả tăng cường cơ thể ở đây cũng có thể mang về thế giới cũ, cho nên ngươi cũng không cần lo về chuyện sẽ bị đột tử một lần nữa.】Tiểu Tra nói, giọng điệu vui vẻ.
Trở về ư?
Dường như cô đang cố tình tránh né sự thật này. Những ngày qua, cô thỉnh thoảng cũng nghĩ về nó nhưng lập tức lại chuyển sang chuyện khác. Bất kể là người thân ở thế giới nào, cô cũng không nỡ buông tay.
Nếu cô tìm ra được vị bói toán sư kia rồi biết được lý do tại sao mình đến đây, có lẽ lúc đó sẽ còn cách khác.
"Ừm." Niềm vui của ngày hôm nay, đến bây giờ cũng bị tan biến.
"Cốt truyện không thể thay đổi sao?" Vân Khởi hỏi, nhớ đến lần vô tình gặp nhau giữa Lâm Thần cùng Mục Mộ ở hồ Walden.
Omega tình cờ nghĩ đến nơi này, lại đúng lúc đây là nơi mà nhân vật chính khác của thế giới này đang ở. Sao lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Hơn nữa công viên Walden vào ban đêm rất ít khách tham quan, nếu lúc đó cô không đi cùng, vậy thì ở đó cũng chỉ có Lâm Thần cùng Mục Mộ hai người mà thôi!
【Cái này không phải chuyện hiển nhiên à?】
Vân Khởi không trả lời.
Tiểu Tra cũng chỉ là một hệ thống, những lời nói của nó không phải lúc nào cũng đáng tin. Vân Khởi tự trấn an mình.
Các cụ có câu: "Ba phần thiên chú định, bảy phần dựa dốc sức làm", còn có những từ như "sự việc do người quyết định". Ít nhất cô cũng phải thử trước khi từ bỏ.
*Chú: ba phần do trời định, bảy phần do con người.
"Đợi đến lúc con được nghỉ, mẫu thân sẽ dẫn hai mẹ con mình đi công viên Walden, cũng mang theo kem nữa nha." Vân Khởi vô tình nghe thấy Lâm Thần nói như vậy.
Công viên Walden, công viên Walden, lại là nơi đó. Mục Mộ thích nơi này, cũng thường đến đây ngồi, còn Omega thì chỉ ngẫu nhiên đến đây một lần, vậy mà lại lưu luyến không quên.
Trên đường trở về Omega vẫn luôn dò hỏi ý kiến của cô về nơi này.
Tại sao vậy? Tại sao Lâm Thần lại thích cùng một nơi với Mục Mộ, rõ ràng ở Đế đô còn có rất nhiều công viên khác còn nổi tiếng hơn. Trước công viên Walden còn có mấy công viên lớn hơn nữa, nếu Lâm Thần muốn đi dạo công viên để thư giãn, cô cũng có thể đi cùng, nhưng tuyệt đối không phải là công viên Walden.
Vân Khởi có thể khẳng định, lần sau Omega tùy tiện chọn một thời điểm ngẫu nhiên mà đi, nhất định lại có thể gặp Mục Mộ lần nữa.
"Ta sẽ không đến đó nữa." Đại công dùng biểu tình chán ghét nói, làm nụ cười trên mặt Omega khựng lại.
"Ở đó rất thú vị, có thể là do lần này chúng ta đi vào ban đêm, có rất nhiều cảnh đẹp cùng động vật đáng yêu." Lâm Thần không hiểu tại sao Vân Khởi lại ghét nơi đó đến vậy, nhưng nàng hy vọng có thể thay đổi góc nhìn của Vân Khởi.
"Lúc trước em còn thấy..." Lâm Thần tiếp tục nói.
Trong lòng nàng chuyện thay đổi suy nghĩ của Vân Khởi, làm cho Vân Khởi một lần nữa lại thích hồ Walden, cũng giống như chuyện làm cho Vân Khởi một lần nữa thích lại bản thân mình vậy.
"Ta đã nói rồi, ta không thích chỗ đó." Alpha nói từng chữ một, biểu hiện nghiêm túc, là biểu cảm hiếm thấy của cô.
Nếu Alpha vẫn như lúc trước, chế giễu hoặc là biểu cảm phiền chán, Lâm Thần có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ biểu cảm của Alpha như thể đang nói với nàng là cô đang rất nghiêm túc khi bày tỏ sự ghét bỏ đối với hồ Walden, hơn nữa cũng sẽ không thay đổi thái độ này.
Lâm Thần bất giác nghĩ đến quân đội. Khi còn nhỏ, Vân Khởi thích nhất là quân nhân, còn nói sau này sẽ trở thành quân nhân để bảo vệ nàng, nhưng hiện tại lại thường xuyên cùng người trong quân đội đối đầu gây gắt.
Còn... nàng. Những ký ức ngày xưa, những vết thương trên cơ thể, dù hiện tại rõ ràng đã lành nhưng không hiểu sao lại bắt đầu đau trở lại.
Alpha sau khi mất trí nhớ thực sự thay đổi rất nhiều, sở thích cũng thay đổi. Những gì trước kia cô từng yêu thích, hiện tại bây giờ đã trở thành thứ cô ghét nhất.
Nàng gần như đã quên mất, trong những ngày đầu kết hôn với Alpha, nàng lúc đó cũng từng không cam lòng, cũng từng tủi thân, cũng từng giận dữ. Trên người bị đánh đau như vậy, làm sao nàng có thể không oán hận được? Rõ ràng đã hứa sau này sẽ làm quân nhân để bảo vệ mình, vậy mà lúc đánh mình lại là lúc đánh tàn nhẫn nhất.
Lúc đó nàng đã không thể kiềm chế được suy nghĩ muốn giết chết người không giữ lời hứa này. Nếu đã quên lời hứa của chính mình, vậy thì hãy xuống địa ngục mà nhớ lại.
Lúc bản thân bị đánh, nhìn thấy cả khuôn mặt của Alpha đều tràn ngập lửa giận, nàng sẽ không nhịn được mà nghĩ đến cảnh Alpha bị những mảnh vỡ sắc nhọn đâm xuyên qua khắp cơ thể, đặc biệt là qua lưỡi. Bởi vì lúc còn nhỏ, nàng đã nghe mẹ kể những câu chuyện xưa kỳ dị, trong đó có một địa ngục gọi là địa ngục rút lưỡi. Những kẻ dối trá, miệng lưỡi trơn tru nói dối gạt người khác sẽ bị giam giữ ở đó sau khi chết, Alpha cũng coi như là thuộc loại này đi?
Chính vì nghĩ đến hậu quả này, nghĩ đến Hề Nhi cho nên nàng lại tiếp tục nhẫn nhịn. Cũng may mà sau này Alpha có thể trở lại bình thường. Lúc đó nàng nghĩ, khẳng định là thần linh trên trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của mình, đã đày phần Alpha không giữ lời hứa kia xuống địa ngục rút lưỡi, cho nên Alpha mới có thể biến về như bình thường?
Bất tri bất giác ánh mắt của Lâm Thần dần dần chứa đựng đầy sự oán hận. Alpha đang đứng trước mắt, người đang nói mình ghét hồ Walden, đột nhiên hòa trộn với hình ảnh của kẻ cầm roi trước kia, kẻ đã nói những lời ghê tởm với nàng nhất.
Bất quá lần này trong mắt nàng, Alpha không bị đâm xuyên bởi những mảnh vỡ sắc nhọn mà là bị bao quanh bởi những sợi xích nặng nề.
Alpha đã hứa sẽ luôn ở bên nàng, hứa sẽ luôn bảo vệ nàng, hứa sẽ luôn yêu thương nàng. Cho nên lúc Alpha bị ngoại vật cám dỗ, không tự chủ được mà phá vỡ những lời thề đó, thân là người yêu của Alpha chẳng lẽ nàng không nên giúp đỡ Alpha sao?
Nàng sẽ dùng những sợi xích đẹp đẽ để trói Alpha lại, không cho Alpha tại tiếp tục chạy ra ngoài, dạy Alpha cách giữ lời hứa của mình, để tránh sau này chết đi lại bị giam cầm trong địa ngục rút lưỡi.
Đây là điều nàng nên làm.
Nghĩ đến đây, nàng không thể kiềm chế được sự phấn khích của mình, đôi mắt vì hình ảnh trong tưởng tượng mà đỏ lên.
Thấy Lâm Thần an tĩnh lại, không còn đề cập đến nơi chắc chắn sẽ gặp Mục Mộ nữa, Vân Khởi trong lòng bực bội bồn chồn cũng thoáng giảm bớt, lúc này cảm giác tội lỗi mới dần dần xuất hiện thế chỗ.
Omega cúi đầu lặng lẽ cùng Hề Nhi ăn cơm, sau khi cô nói xong thì cũng không nói thêm gì nữa, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Hề Nhi cũng vì cuộc tranh cãi của mẫu thân với mẹ mà im lặng không lên tiếng nữa, tiếp tục lặng lẽ ăn chiếc bánh nhỏ của mình.
Vân Khởi hơi hơi mở miệng, muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí này, nhưng lại không biết phải nói gì.
"Những công viên khác cũng rất đẹp." Cuối cùng Vân Khởi cũng lúng túng nói được một câu.
"Nhưng chúng không được viết trong sách như Walden." Omega thanh âm nho nhỏ nói, giống như đang cố nén tiếng nức nở của mình, Lâm Hề nghe xong cũng chạy đến ôm mẹ.
"Nếu sau này có thời gian, chúng ta có thể cùng đi." Nghe được giọng của Lâm Thần Vân Khởi lập tức đầu hàng, đến lúc đó cô sẽ tìm giờ nào Mục Mộ đang làm việc là được, cho dù có lỡ gặp cũng không sao vì cô cũng sẽ đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Việc yêu thích "Walden" không phải lỗi của Lâm Thần, Lâm Thần có quyền thích hồ mà nàng ấy yêu thích. Còn cô cũng không nên trách cứ Lâm Thần vì những chuyện thậm chí còn chưa xảy ra, vì những tưởng tượng trong đầu mình rồi áp đặt sở thích của Lâm Thần.
Nói xong cô còn làm bộ lơ đãng đưa cánh tay về phía Omega, sau đó liền được Omega ôm lấy.
"Vậy tối nay em sẽ đọc "hồ Walden" cho ngài nghe, ngài không được từ chối." Omega ngẩng mặt lên, đôi mắt quả nhiên là đỏ hoe.
Vân Khởi đồng ý rồi, cô sợ nếu bây giờ từ chối thì Omega có thể sẽ khóc liền tại chỗ.
"Ta chỉ sợ cảm xúc của Lâm Thần sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng thôi. Dù Alpha có tệ đến đâu, họ vẫn sẽ có cảm xúc đặc biệt với con của mình." Vân Khởi tự giải thích.
Sau đó Vân Khởi liền thấy Lâm Thần nở nụ cười, ngọt ngào ngoan ngoãn, giống như lúc chiều.
Chỉ là cô không hiểu tại sao, lúc nãy trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại nhanh chóng bị lãng quên.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi đọc tin tức hôm nay, tôi càng cảm thấy biết ơn vì mình đang sống ở một đất nước hòa bình. Chiến tranh thật sự là một chuyện kinh khủng.
- --------------
Editor: có ai nhận được thông báo đăng chương 66 ko, t có gỡ rồi đăng lại mấy lần mà vẫn k có thông báo ಥ‿ಥ
Sợ mọi người k thấy, k vô đọc r ế nhệ nữa