Hôm nay, Nam Nguyệt dẫn nàng đi gặp một vị tiền bối, là bạn cũ của mẹ nuôi Mục Mộ, sau đó nàng đã được biết thêm một vài sự việc bị chôn giấu bấy lâu nay.
Lúc đó lão tướng quân có một người bạn đời là Beta, người bạn đời này là con riêng của hoàng đế tiền nhiệm, hoặc có thể nói là kết quả của một cuộc gặp gỡ chóng vánh. Lúc đó vị hoàng đế tiền nhiệm này còn rất trẻ, không thực hiện kỹ biện pháp phòng tránh, cho nên cũng không biết Omega tình một đêm này đã mang thai đứa con của mình.
Omega tự biết thân phận thấp kém, không có khả năng yêu cầu Alpha cưới mình, cho nên đã một mình đi đến một thành phố xa lạ, sinh con rồi tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ.
Tiếp sau đó xuất hiện một vụ bắt cóc tinh vi đã cướp đi mạng sống của người bạn đời lão tướng quân, nhưng cũng may là giữ được tính mạng của người con Beta của họ. Lúc người bạn đời linh cảm có chuyện gì đó không ổn, bà đã gửi con đến nhà một người bạn.
Lão tướng quân chỉ biết được sự thật này sau khi bà tìm thấy một bức thư giấu trong cuốn sách mà bạn đời để lại. Cuốn sách đó trước đây từng là phương tiện để hai người trao đổi mong muốn sau mỗi lần cãi nhau. Sau này khi người bạn đời qua đời, lão tướng quân cũng không còn mở nó ra nữa.
Thời gian trôi qua làm vết thương cũ nguôi ngoai phần nào, lão tướng quân mở lại cuốn sách từng chứa đựng những ký ức ngọt ngào, và lần đầu tiên sau nhiều năm, bà nhìn thấy những thông tin liên quan đến đứa con của mình rồi sau đó liền nhanh chóng tìm lại được đứa trẻ.
Tuy nhiên vì một vài nguyên nhân, thông tin này không được công bố ra ngoài. Họ cũng không tiết lộ nguyên nhân đó cho Lâm Thần và Nam Nguyệt.
Beta đó chính là người đến đại công phủ cùng mẹ của Vân Khởi, Jack. Sau khi được lão tướng quân tìm thấy, Jack vẫn làm việc tại đại công phủ. Chỉ là thỉnh thoảng người trong quân đội sẽ đến thăm anh rồi thuận tiện chơi với Vân Khởi, mang cho cô những món đồ chơi nhỏ từ quân đội.
Sau đó Beta này biến mất. Qua manh mối quân đội tìm thấy, họ cho rằng con trai của lão tướng quân có thể đã bị sát hại, và mọi chứng cứ đều chỉ về cha của Vân Khởi.
Tuy nhiên lúc lão tướng quân chuẩn bị đến đại công phủ đối chất, cha mẹ của Vân Khởi đã gặp tai nạn lúc đi nghỉ dưỡng, sau đó bà cũng bị mất phương hướng.
Kể từ đó thái độ của những người trong quân đội đối với Vân Khởi đã thay đổi.
Họ còn kể với Lâm Thần, gần đây người của Vân Khởi đã điều tra về Jack.
Có phải Vân Khởi đã nhớ ra chuyện gì rồi?
Đối với Lâm Thần, Jack cũng chỉ là một người xa lạ, còn những câu chuyện xưa đó nàng cũng không hứng thú. Chuyện duy nhất nàng quan tâm chỉ là Vân Khởi.
Lúc còn nhỏ, khi nàng cùng mẹ đến đại công phủ chơi, nàng cũng thường thấy những người mặc quân phục đến tìm Jack. Tuy rằng lúc đó nàng không biết Jack là con của lão tướng quân, nhưng cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa Jack và những người trong quân đội là rất tốt.
Liên hệ với sự thay đổi thái độ của Vân Khởi đối với quân đội, liệu có phải Vân Khởi biết cha mình đã giết Jack, rồi sau đó cho rằng vụ hỏa hoạn kia có liên quan đến người trong quân đội?
Tất nhiên, có một chuyện quan trọng hơn, hôm nay nàng mới biết quân đội vậy mà lại là đồng minh của phe nàng. Trong tổ chức có một Omega từng là phu nhân quý tộc, biết một vài bí mật, chẳng hạn như trong vụ bắt cóc năm đó, không chỉ có sự tham gia của gia đình lão tướng quân, mà còn có bóng dáng của hoàng tộc.
Có lẽ là do tâm linh tương thông giữa người thân, sau khi điều tra họ đã xác định được thân phận của bạn đời lão tướng quân.
Người trong hoàng tộc sợ rằng vị thế của bọn họ bị lung lay, bởi vì trong tay lão tướng quân có quân quyền, hơn nữa bạn đời cùng con trai của bà đều mang dòng máu hoàng tộc, thấy thế nào cũng làm người ta bất an.
Bởi vậy người trong quân đội và tổ chức của nàng đã hợp tác với nhau từ nhiều năm trước, lần này Mục Mộ đến đây cũng để mang một ít thông tin cho mẹ nuôi của cô ấy.
Lâm Thần cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn. Thời gian gần đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà nàng từng có, nhưng cũng không biết niềm vui này sẽ kéo dài thêm được bao lâu.
Thật ra nàng đã sớm biết sự bình yên như hiện tại sẽ không còn dài, nhưng đến lúc thật sự sắp phải đối diện với những biến cố này, nàng vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý.
......
"Lâm Dao Dao sắp kết hôn?" Vân Khởi cảm giác như mình sắp quên mất người này luôn rồi.
Liên hệ đến lần trước tinh thần của Omega bị sa sút, Vân Khởi cảm giác hai sự việc này có khả năng có liên quan gì đó.
"Theo kế hoạch thì sẽ là vào thứ hai tuần sau. Mẫu thân muốn em lúc đó về nhà." Lâm Thần thay đồ cho con, thay một bộ áo liền quần hình con Shiba, trông tròn trịa, cộng thêm cái mũ lông mềm, nhìn từ phía sau trông y như thật.
Vân Khởi cảm thấy có gì đó không ổn. Trong thế giới này, những Omega giống như Lâm Dao Dao thường phải đính hôn trước khi kết hôn, thời gian đính hôn thường phải trước đám cưới ít nhất ba tháng. Nhưng mà lúc trước Vân Khởi cũng chưa từng nghe người nào nói Lâm Dao Dao cùng ai đính hôn.
Thời gian tổ chức đám cưới cũng thực gấp gáp. Lâm Thần nói là thứ hai tuần sau nhưng hiện tại bên ngoài vẫn chưa có thông tin gì.
"Ừm." Alpha thờ ơ đáp lại, cũng không nói mình có tham dự hay không.
"Trong điện thoại giọng mẫu thân em cũng yếu rồi." Hơn nữa còn mang theo một chút gì đó dịu dàng cùng yêu thương giống như lúc nàng còn nhỏ, giọng điệu quen thuộc này làm lòng nàng nảy sinh ra một loại tình cảm khó tả.
Người mẫu thân ngày xưa không giống như bây giờ, không mềm mỏng cũng không yếu đuối như hiện tại.
Lâm Thần vẫn còn nhớ rõ, lúc nàng còn nhỏ mẹ cũng thường hay kể cho nàng về những lần mẹ cùng mẫu thân đi leo núi cắm trại, dã ngoại, còn nói lúc đó mẹ là bị kỹ năng nướng thịt của mẫu thân thu hút.
Mỗi lần mẹ kể, khuôn mặt bà đều sẽ tràn đầy hạnh phúc mà mỉm cười. Cười xong liền bắt đầu gõ gõ vào đầu nàng, giả vờ tức giận nói sao nàng lại lớn chậm quá, làm chậm trễ kế hoạch leo núi của mẹ cùng mẫu thân.
"Chờ đến lúc con kết hôn, mẹ sẽ nói mẫu thân con dựng một căn nhà gỗ nhỏ tại nơi con chọn để đi nghỉ dưỡng. Mẫu thân làm cái này rất là giỏi nha." Cho đến nay Lâm Thần vẫn còn nhớ rõ cảm giác mong đợi lúc đó.
Những câu chuyện của mẹ làm cho nàng có niềm đam mê với cuộc sống dã ngoại. Bởi vậy tuy rằng quyển "Hồ Walden" là Vân Khởi đọc trước, cũng là người thích nó trước, nhưng ý tưởng về chuyện cắm trại dã ngoại là do nàng đưa ra. Bất quá đó cũng chỉ là một ý tưởng sơ khai, còn cụ thể nội dung thì đều là Vân Khởi hoàn thiện.
Lúc ấy nàng chỉ mơ mơ hồ hồ cảm thấy chuyện tự cung tự cấp trong tự nhiên một khoảng thời gian sẽ rất thú vị, còn quá trình tự cung tự cấp thế nào thì đều do Vân Khởi lên ý tưởng.
Lúc nghe giọng điệu của mẫu thân giống như trong ký ức, Lâm Thần liền vô thức đồng ý rồi. Rõ ràng là lúc nhìn thấy tên mẹ hiện trên điện thoại, nàng đã định không nghe máy.
"Ồ." Alpha vẫn như cũ chỉ đáp lại bằng một từ.
Đối với chuyện Lâm Giác vẫn còn sống đến bây giờ, Vân Khởi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lần gặp gần đây nhất đã là chuyện diễn ra rất lâu, khi ấy Lâm Giác cũng đã thực suy yếu. Trong cốt truyện gốc, Lâm Giác đáng ra phải qua đời lâu rồi.
Lâm Thần đặt em bé vào chiếc giường nhỏ của con, trên giường còn có treo những quả cầu lông nhỏ. Khi chiếc giường nhỏ này lắc lư, những quả cầu sẽ đong đưa theo, làm cho em bé giơ tay muốn nắm lấy chúng. Bất quá do thiết kế cho nên những quả cầu được treo cao hơn tay em bé 30 cm, em bé tay ngắn cho nên với mãi cũng không với lấy được, vì vậy cứ luôn bị chúng thu hút.
"Em muốn về nhà mang một ít di vật của mẹ về." Omega nằm trên chăn mềm mại, trong mắt của Vân Khởi, nàng hiện tại trông giống như một bé thỏ con đang ủ rũ cụp đuôi.
"Sau này đừng có mà ăn thành cái đại mập mạp." Lúc Vân Khởi định đi an ủi, Lâm Thần lại một lần nữa chuyển đề tài.
"?" Đề tài này đột nhiên chuyển biến quá lớn, làm Vân Khởi ngốc một chút.
Gần đây cô luôn ngốc ở nhà đến nhàm chán, mỗi sáng sau khi thức dậy đều đi chạy bộ một chút.
Cô đối với cân nặng và vóc dáng của mình vẫn rất là quan tâm!
"Lúc em còn nhỏ, mẫu thân cũng là thực thon thả." Theo những gì mẹ kể, mẫu thân từng là một người rất tuyệt vời, yêu thích thể thao ngoài trời và những môn thể thao mạo hiểm, còn đối với mẹ cũng rất thâm tình.
Những gì mẹ kể giống như mối quan hệ hiện tại của nàng với Vân Khởi, thậm chí có lẽ còn tốt hơn, bởi vì trong một lần chơi trốn tìm, mẹ vô tình tìm thấy thư tình mà mẫu thân viết cho mẹ, những lá thư chất đầy một hộp. Một người như vậy, sau khi mẹ qua đời, vẫn là thay đổi.
Lâm Thần suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Alpha bên cạnh.
Trong khoảng thời gian nàng không có mặt, cũng chính là khoảng thời gian Alpha bị mất trí nhớ, hơn nữa còn có những hành động bất thường, lúc ấy Alpha đã "chơi bời" bên ngoài rất nhiều, cũng giống như mẫu thân.
Nếu sau này nàng cũng bị bệnh rồi qua đời giống như mẹ, Vân Khởi sẽ đối xử với Hề Nhi và em bé như thế nào?
Có khi nào cũng sẽ giống như mẫu thân, sẽ cưới một người khác rồi sau đó xem như không thấy Hề Nhi và em bé không?
Nàng từng rất tự tin vào mối quan hệ của mình và Vân Khởi, nhưng sau khoảng thời gian Vân Khởi mất trí nhớ, niềm tin của nàng giảm dần theo nỗi đau trên cơ thể, tính cách cũng trở nên càng ngày càng cố chấp.
Nàng sẽ không cho Vân Khởi cơ hội tìm người khác nữa đâu, nếu nàng mắc bệnh....
"Sao mà giống nhau được? Bây giờ ngày nào ta cũng chạy bộ nha." Vân Khởi đột nhiên cảm thấy có chút rùng mình, trực giác mách bảo ánh mắt Lâm Thần nhìn cô có phần nguy hiểm, cho nên cô tìm cách chuyển chủ đề này đi để phá vỡ bầu không khí im lặng.
Từ sau khi Lâm Thần quay lại làm việc, chuyện thức dậy nếu so ra còn muốn sớm hơn cô một ít, cho nên cũng không thể nhìn thấy cô chạy bộ.
Có vẻ như cảm thấy chỉ nói suông thì không đủ thuyết phục, Vân Khởi nắm lấy tay Lâm Thần, đưa nó lên bụng mình, nơi có đường nét cơ bụng đẹp mắt.
Lúc cô xuyên không đến, cơ thể này vẫn còn mềm mại, tuy là bụng không có mỡ nhưng cũng chưa có đường nét cơ bụng đẹp như thế này. Nguyên chủ hình như không thích vận động, cơ thể không có nhiều đường nét, là cô lúc sau này chạy bộ mỗi ngày mới có thể làm cho cơ thể dần săn chắc hơn.
Nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Giác, Vân Khởi không thể không lắc đầu, cô sẽ không để bản thân mình trở thành cái dạng này, khẳng định sẽ không.
"Mẫu thân cũng từng rất thích nhất mấy cái hoạt động ngoài trời." Chăn mềm như bông thoải mái cực kỳ, Lâm Thần giống một bé mèo khẽ vươn người, đồng thời dùng đôi mắt to của mình nhìn chằm chằm vào Alpha.
Lâm Thần cũng không trực tiếp phản bác lời Vân Khởi, chỉ là nhắc đến những hoạt động mà Lâm Giác, mẫu thân nàng, từng yêu thích.
Lâm Giác lúc trước cũng là đánh bại anh chị em của mình để trở thành người đứng đầu Lâm gia.
"Thể thao ngoài trời cùng hoạt động mạo hiểm là do bà ấy không thể kiên trì, nhưng chạy bộ thì ta vẫn luôn duy trì mỗi ngày." Alpha biểu hiện có chút kiêu ngạo, cùng với biểu hiện lúc em bé bắt được con cú tuyết nhỏ lại vô tình trùng khớp.
Quả nhiên là mẹ con sao? Lâm Thần cười cười mi mắt cong cong.
Con cú tuyết nhỏ cũng rất thích chơi đùa với em bé, luôn làm bộ như muốn bay lên rồi lại để em bắt được, làm cho em cười đến thực vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra là do Tiểu Tuyết cố ý làm thế.
Cả Hề Nhi cũng vậy, thích cùng con cú tuyết nhỏ chơi với em, khác với Vân Khởi, mỗi khi các con chơi với nhau, em bé đều là tươi cười, nhưng đến lúc Vân Khởi chơi với con, lại làm con khóc hoặc không thì là mím môi mếu máo.
Alpha vẫn như lúc còn nhỏ, cách cô thể hiện tình cảm với người khác là "trêu chọc" họ, thích nhìn người ta trong bộ dạng tức giận hoặc là bối rối.
"A, đau." Động tác không báo trước làm cho Vân Khởi kêu lên.
Trong tầm mắt Vân Khởi, Omega bị lý luận của mình thuyết phục, từ từ di chuyển trên chăn, đem đầu dựa lên đùi cô.
Đoá hoa bách hợp này trông có vẻ ngoan ngoãn, cô còn rằng đóa hoa lớn này muốn được cô ôm, nhưng sau đó trên chân lại bị bông hoa lớn này cắn cho một cái.
Cô nhớ rõ nhà mình là hoa bách hợp, cũng không phải là hoa hồng có gai nha?
"Đừng làm ồn, con đang ngủ." Đóa bách hợp cắn người vừa ăn cướp vừa la làng, trách móc bạn đời kêu to quá, suýt nữa đánh thức em bé rồi.
Ban đầu trong chiếc giường nhỏ còn có tiếng "a a a" của con, nghe như đang vui vẻ, nhưng sau đó âm thanh này dần dần nhỏ đi, tần suất cũng giảm bớt, Lâm Thần biết, con hẳn là đã ngủ rồi.
Vân Khởi cũng nhận ra tiếng kêu nền như nhạc đệm của con cũng không còn nữa, nghĩ đến chuyện này, cô không khỏi nghiến răng.
Con ngủ rất nhiều, như con Mỹ Diệu của Vitamin mèo vậy, gần như dành cả ngày chỉ để ngủ. Điều duy nhất không tốt chính là, em bé có rất ít thời gian tỉnh táo, phần lớn lại là vào ban đêm, mà còn nhất định phải có một trong hai người bế ru cho ngủ hoặc là nâng lên cao.
Ban ngày Lâm Thần bận rộn với công việc, còn cô thì ở nhà rảnh rỗi, nằm dài như cá mặn, cho nên người phải đi dỗ dành, bế và nâng cao em bé chẳng phải đã quá rõ ràng sao.
Nửa đêm hai, ba giờ sáng, sau khi tiếng khóc của con vang lên, cô phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp yêu thích của mình, rút tay khỏi người Omega mềm mại thơm tho, đi lại bế đứa trẻ nhỏ đang làm phiền giấc ngủ.
Buồn ngủ trong mắt dần dần biến mất trong từng lần nâng lên cao.
Có đôi khi cô vừa đặt em bé đang ngủ xuống chiếc giường nhỏ của con rồi trở lại giường, sau đó tiếng khóc khó chịu này lại vang lên lần nữa, Omega trong chăn sẽ vươn cánh tay trắng muốt ra, ôm lấy khoảng trống trên giường. Vậy là nhất định phải dỗ cho con ngủ rồi mới được lên giường.
Thảm nhất chính là vì phải chơi trò nâng lên cao với em bé, người cô sẽ nóng hơn so với lúc vừa mới rời giường, Omega sẽ từ chối cái ôm của cô!!! Thậm chí còn cách xa ra một chút, lý do là cơ thể cô phát ra nhiệt, làm không gian xung quanh quá nóng.
Hiện tại chỉ mới là buổi sáng mà con đã buồn ngủ, tối nay phỏng chừng lại muốn khóc không ngừng, điều đó cũng có nghĩa là cô sẽ không được ôm đoá bách hợp nữa.
"Kêu con dậy đi, sáng ngày nào cũng ngủ, còn tối thì không chịu ngủ. Để riết nó thành thói quen sau này lớn lên bị hói cho mà coi." Lúc còn ở thế giới cũ, chuyện mà cô lo lắng nhất là về tóc.
"Có phải tóc ta lại rụng nhiều hơn không?"
"Đường chân tóc của ta có di chuyển ra xa nhau không?"
"Mỗi ngày tóc lại rớt một nắm, một nắm như vậy thì làm sao bây giờ"
Các thứ, các thứ,....
Những câu phàn nàn này phổ biến nhất trong nhóm người học ngành máy tính.
Dù Vân Khởi nói vậy nhưng cô vẫn vô thức liếc nhìn chiếc giường nhỏ, thấy không có tiếng động nào quen thuộc phát ra từ trong xe, cô mới yên tâm hơn chút.
"Thật là, cũng nên đợi sau này con lớn, kể cho con nghe những chuyện lúc con còn nhỏ, mẫu thân đã nói con như thế nào." Lâm Thần vẽ ra trong đầu hình ảnh con bị hói đầu, cảm thấy cũng rất thú vị, bất quá khuôn mặt của con trong tưởng tượng lại là khuôn mặt của Vân Khởi. Chuyện này thì không thể để Vân Khởi biết được.
"Lớn lên mà còn dám ồn ào như bây giờ, coi coi ta có đánh nó không." Alpha giả vờ hung dữ nói.
"Nếu chị đánh con, em liền đánh chị." Lâm Thần di chuyển sang chỗ khác trên đùi Vân Khởi rồi véo một cái.
......
Rất nhanh, ngày thứ hai tuần sau đã đến, cũng chính là ngày Lâm Dao Dao kết hôn.
Chuyện làm cho Vân Khởi ngạc nhiên chính là Lâm Giác đối với đám cưới của Lâm Dao Dao hình như không để ý, có phần hờ hững. Đám cưới vào thứ hai nhưng đến chủ nhật tuần trước mới gửi thiệp mời.
Một số người đi du lịch xa không còn ở Đế đô cho nên cũng không thể quay lại, vì vậy số người tham dự lần này không đông như lúc Lâm Thần kết hôn.
Vân Khởi dẫn theo Lâm Thần đến đúng giờ, lúc này trong khách sạn đã có khoảng một nửa khách mời.
Khuôn mặt Lâm Giác trông còn tái nhợt hơn lần trước gặp, nhưng lưng thì thẳng hơn, đã không còn vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt, thật ra trông còn thuận mắt hơn trước một chút.
Người vợ sau của Lâm Giác thường đi theo bên cạnh bà, bây giờ cũng không thấy xuất hiện. Trên mặt Lâm Dao Dao cũng không có vẻ gì là vui mừng.
Có vẻ như Lâm Dao Dao không hài lòng lắm về lần kết hôn này.
Lúc nhìn thấy Vân Khởi, mắt cô sáng lên một chút, nhưng lại không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lâm Giác.
Dù gì Lâm Giác cũng là một Alpha, ngay cả khi đang trong trạng thái bệnh tật thì Lâm Dao Dao cũng không thể sánh bằng.
Vân Khởi nhận thấy sắc mặt của Lâm Dao Dao trở nên tốt hơn sau khi nhìn thấy mình, Vân Khởi đối với chuyện này vẫn luôn thắc mắc. Cho dù là Cẩn Mạt hay Lâm Dao Dao thì thái độ của cô với họ cũng không tối gì mấy. Bởi vì Lâm Thần cho nên Vân Khởi vẫn có chút định kiến với những Omega từng bắt nạt Lâm Thần, nhưng những người này lúc gặp cô lại luôn nghĩ rằng cô sẽ giúp họ.
Vân Khởi nghĩ đến nguyên chủ. Thông qua ký ức, cô cũng không cảm thấy nguyên chủ đối xử tốt với những Omega đó là do thích họ. Cô cũng không hiểu vì sao Lâm Dao Dao cùng những người kia lại lầm tưởng là nguyên chủ thích họ.
Tự tin mù quáng là đặc điểm của kẻ phản diện trong thế giới này à?
"Mẫu thân." Lâm Thần bước tới chào hỏi Lâm Giác.
"Tốt! Tốt! Tốt!" Hợp tác nói ba lần "tốt" với Lâm Thần xong, Lâm Giác cũng không nói thêm gì nữa.
Vân Khởi không tiến lên. Cô cảm thấy nếu mình bước lại, Lâm Dao Dao có thể sẽ bổ nhào vào người mình luôn.
Alpha cũng xuất hiện, là một gương mặt lạ chưa từng gặp. Vân Khởi chú ý đến biểu cảm của những vị khách khác, có người không thay đổi, có người tỏ ra ngạc nhiên.
Có vẻ như họ cũng không biết Alpha này là ai.
Alpha là một người người phụ nữ cao gầy, da trắng, đeo kính, làm cho Vân Khởi bất chợt nghĩ đến một luật sư hoặc là bác sĩ.
Thoạt nhìn có vẻ là một người không tồi.
Những khách mời xung quanh có lẽ đang cảm thấy tiếc cho Lâm Dao Dao, còn Vân Khởi thì tiếc cho Alpha này.
"Luyến tiếc à?" Lâm Thần ghé sát tai Vân Khởi nói nhỏ, tay đặt lên eo Vân Khởi.
Đoá hoa bách hợp nhà cô lại biến dị rồi, lại mọc gai rồi.
"?"
Nhìn vẻ mặt giả vờ ngây ngô của Vân Khởi, Lâm Thần quyết định tạm thời buông tha cho cô.
Ở đây có quá nhiều người, nàng không muốn Vân Khởi và Lâm Dao Dao bị người khác có hiểu lầm gì về mối quan hệ của hai người.
Hôn lễ đã bất ngờ kết thúc bởi vì Lâm Dao Dao ngất xỉu.
"Chờ Dao Dao tỉnh lại rồi hãy tổ chức tiếp." Alpha từ chối đề nghị tiếp tục của Lâm Giác.
Nếu hôn lễ không có một trong hai nhân vật chính vậy thì cũng làm mất đi ý nghĩa nguyên bản.
Trong khách sạn có nhân viên y tế, sau khi họ kiểm tra xong, liền nói Lâm Dao Dao là do cơ thể quá yếu, bị thiếu dinh dưỡng cho nên ngất xỉu.
Về lý do này, Lâm Giác giải thích nói là Lâm Dao Dao quá mong đợi hôn lễ lần này, muốn xuất hiện với dáng vẻ tốt nhất cho nên ở nhà ăn rất ít.
Cho dù đang nghĩ gì trong lòng thì ngoài mặt các khách mời đều chấp nhận lời giải thích này.
"Vậy chúng ta về trước thôi." Alpha nói, giọng điệu giống như đang thông báo với Lâm Giác.
- --------------
Editor: chương này dài voãi, cứ vô xong thấy dài quá nên làm biếng rồi chui ra. Cho nên mới ngâm lâu như z 🥲🥲🥲