• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Vân Khởi tỉnh dậy, cô đã được đưa đến bệnh viện.

"Quân...."

"Đều là...."

Cổ họng có chút khô khát, bên tai truyền đến âm thanh nói chuyện xì xì xào xào, nhưng suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, không hiểu được họ đang nói gì.

Vân Khởi cố gắng mở mắt ra, có một bóng người quen thuộc đang nhìn chằm chằm cô, người đó thấy cô tỉnh dậy liền đưa cho cô một cốc nước ấm.

Nước ấm làm dịu cổ họng khô khốc, làm ấm cả cơ thể, ký ức trước khi ngất xỉu hiện lên trong đầu Vân Khởi, cũng làm cho cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Đây là phòng đơn trong bệnh viện, người luôn nhìn cô bên giường là Lâm Thần, dưới mắt Omega có quầng thâm nhàn nhạt, có lẽ là từ khi cô ngất xỉu đã không ngủ ngon, thần sắc cũng có chút tiều tụy.

Người nói chuyện bên giường là Bạch Danh Xu và Vân Diệp, họ thấy Vân Khởi tỉnh dậy liền dừng cuộc trò chuyện, tiến đến bên giường hỏi Vân Khởi cảm thấy thế nào.

"Vẫn ổn." Vân Khởi cử động cơ thể một chút, không cảm thấy vấn đề gì lớn, "Con có thể xem gương được không?"

Vân Khởi không cảm thấy đau đớn gì trên cơ thể, chỉ cảm thấy có chút lạ lẫm như có gì đó đã thay đổi.

Nghe Vân Khởi nói, Lâm Thần cùng Vân Diệp cũng không thay đổi biểu cảm, chỉ có một khoảnh khắc nào đó thoáng đông cứng. Còn Bạch Danh Xu, niềm vui trên mặt bà khi Vân Khởi tỉnh dậy cũng liền biến mất, cảm giác hình như muốn khóc.

Bà bước đến ôm lấy Vân Khởi trên giường.

"Bá phụ của con sẽ báo thù cho con." Lời nói mang theo chút đau lòng nghẹn ngào, làm cho Vân Khởi càng thêm bối rối.

Cô lại một lần nữa nói ra ý muốn của mình, Lâm Thần giúp cô lấy gương.

Người trong gương vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Vân Khởi có thể nhận ra khuôn mặt trong gương là của mình, nhưng so với trước đây thì nhu hòa hơn một chút, cũng không có thay đổi lớn gì.... nhỉ??

Thấy biểu hiện của Bạch Danh Xu cô còn tưởng mình bị hủy dung.

Nhìn ánh mắt mê mang của Vân Khởi, Vân Diệp biết cô cũng không nhận ra rốt cuộc mình đã thay đổi gì.

"Em còn nhớ chuyện gì xảy ra trước khi ngất xỉu không?"

Vân Khởi gật đầu, cô nhớ mình đã rút kim ra ngay sau khi nó đâm vào, sau đó nháy mắt liền cảm thấy chóng mặt rồi ngất đi.

Omega kia không thể mạnh đến mức đó được, còn kim tiêm cũng không biết từ đâu xuất hiện, cô nhìn Vân Diệp, muốn hỏi tình báo về Dễ Phi nhưng không chắc Lâm Thần có biết nguyên nhân mình ngất xỉu không, cho nên không nói ra cái tên đó.

"Thuốc trong kim tiêm của Omega đó đã được cha đưa đến phòng thí nghiệm để kiểm tra, sơ bộ phán đoán là thuốc ảnh hưởng đến tin tức tố và phân hóa, nhưng em đã rút ra rất nhanh, lượng thuốc vào cơ thể cũng không nhiều." Vân Diệp nói sơ qua tình hình cho Vân Khởi.

"Các nghiên cứu viên cũng là lần đầu gặp loại thuốc này, vì vậy có thể mất một thời gian mới có thể tìm ra giải pháp cụ thể." Bạch Danh Xu ở một bên nói.

"Giải pháp?" Cho đến bây giờ, họ vẫn chưa nói rõ là cô bị gì.

"Bề ngoài của ngài có thể đã chuyển thành Omega do tác động của thuốc, nhưng tin tức tố vẫn là của Alpha, chỉ có điều lúc ngửi qua có thể bị nhầm với mùi của Omega." Lâm Thần giải thích.

Cô không nghĩ rằng Alpha sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện này, Vân Khởi ở hiện tại và hình ảnh Vân Khởi lúc nhỏ trong ký ức nàng càng ngày càng trùng khớp. Khi còn nhỏ, Alpha đã từng bị mẹ và dì cùng nhau trang điểm thành Omega, hơn nữa còn mặc váy hồng chụp ảnh trong vườn.

Bộ ảnh đó vẫn còn trong phòng ngủ của nàng, là do mẹ để lại.

Tuy nhiên... với tính cách tự ái của Alpha, có lẽ cô sẽ không muốn ra ngoài gặp ai trong một thời gian. Nghĩ đến điều này, Omega liền cảm thấy thú vị.

Vân Khởi ngẩn người, bề ngoài đã trở thành Omega?

Cô cầm gương lên quan sát lại mình, mềm mại hơn nhiều so với trước đây, nếu nguyên chủ có một người em gái sinh đôi là Omega thì có lẽ sẽ giống y như thế này.

Vân Khởi đặt gương xuống, nhìn thấy Bạch Danh Xu lo lắng nhìn mình cô mới nhớ lại tính cách của nguyên chủ.

Nhận ra sự thay đổi của bản thân, khuôn mặt đại công trở nên trầm xuống, cô dùng tay chạm vào mặt mình, cảm nhận từng cái thay đổi đó.

"Bác sĩ nói tin tức tố trong cơ thể con không thay đổi, vẫn là tin tức tố của Alpha, chỉ có điều biểu hiện ra ngoài là của Omega thôi." Bạch Danh Thư an ủi, "Bá mẫu đã hỏi bác sĩ, họ nói lượng thuốc vào cơ thể con rất ít..."

"Vậy khi nào con mới có thể hồi phục?" Alpha ngắt lời bá mẫu, cô không thể chấp nhận việc bề ngoài của mình trở thành Omega, cho dù bên trong không thay đổi cũng vậy.

Dù rất tức giận nhưng khi đối diện với Bạch Danh Xu, người đã quan tâm chăm sóc cho cô từ lúc cô 7 tuổi, cô vẫn là cố gắng làm dịu giọng nói của mình.

"Bác sĩ nói phải xem tình hình, có thể vài ngày là hồi phục rồi." Bạch Danh Xu không nói ra câu nói khác của bác sĩ, vì không quen thuộc với loại thuốc này, bác sĩ còn nói có thể cả đời cô chỉ có thể sống dưới hình dạng này.

Bà sợ câu phía sau sẽ đả kích đến Vân Khởi, làm cô suy sụp không thể gượng dậy nổi.

Câu trả lời mơ hồ không làm đại công trên giường hài lòng, cô mím môi, nhìn về phía anh họ của mình.

"Mọi người ra ngoài trước đi." Vân Diệp nhìn hiểu ánh mắt của Vân Khởi.

......

Trong phòng chỉ còn lại Vân Khởi và Vân Diệp.

"Em có gì muốn hỏi anh à?"

"Dễ Phi, chính là omega đó, sức mạnh của cô ta có chút kỳ lạ." Bị trói trên ghế như vậy ngay cả Alpha cũng không thể thoát ra được, "Còn kim tiêm, đám ngu xuẩn kia bắt người mà không kiểm tra thân thể sao?"

Nghĩ đến đám kia luôn đối đầu với mình, đại công khó mà không nghi ngờ là do họ cố ý.

Một Omega ở trong phòng thẩm vấn vài ngày, vẫn còn sức để thoát ra khỏi trói buộc trên ghế, thậm chí trên người còn giấu kim tiêm không rõ nguồn gốc. Cô cũng không nhớ là phòng thẩm vấn còn có thể mang theo đồ vào.

"Cha đang đàm phán với họ, họ nói khi Omega đó bị bắt vào đều theo quy trình bình thường." Nghĩ đến những chuyện kỳ lạ đó Vân Diệp cũng có chút phiền muộn.

Vân Lan vốn nghĩ Vân Khởi chỉ cần qua đó một chuyến là xong, không ngờ lại thành ra thế này, đối với con gái duy nhất của em trai xảy ra chuyện làm ông cảm thấy thật có lỗi.

Vân Khởi là do ông gọi qua, bây giờ xảy ra chuyện hiển nhiên cũng có phần trách nhiệm của ông.

"Vậy Dễ Phi đâu?"

".....Không thấy nữa."

"Không thấy nữa??" Người trên giường hoài nghi chính mình nghe nhầm, sau khi cô ngất xỉu, kẻ đầu sỏ gây tội, ở quân bộ, biến mất??

Cô không khỏi bật cười, đám ngu ngốc đó còn ngại chúng ta nghi ngờ họ chưa đủ nhiều sao?

"Sau khi em ngất xỉu, họ liền đưa em đến bệnh viện, mang thuốc trên đất đến bệnh viện, nhưng không ai nhận ra nên họ đã gửi đến viện nghiên cứu để kiểm tra. Omega đó họ cử người canh giữ, nhưng khi họ từ viện nghiên cứu trở về, người canh giữ bị đánh ngất, Omega đó cũng không thấy nữa."

"Trong camera không quay được gì, những người khác trong quân đội cũng không phát hiện có ai ra vào." Thấy Vân Khởi dường như còn muốn hỏi gì đó, Vân Diệp nói hết những gì mình biết.

"Nhưng em yên tâm, cha sẽ tìm bọn họ đòi cho ra lời giải thích rõ ràng."

Vân Khởi có chút đau đầu xoa xoa đầu, không nói gì thêm.

"Còn có gì muốn biết nữa không?"

Thấy Vân Khởi lắc đầu, Vân Diệp chào tạm biệt cô, anh biết lúc này em họ không cần sự an ủi từ người khác, để cô một mình có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ lại, nếu một ngày anh tỉnh dậy phát hiện mình trở thành omega, anh cũng không muốn gặp người khác.

......

Sau khi Vân Diệp rời đi, Vân Khởi xuống giường đi lại một chút.

Đi bộ với cơ thể hiện tại là một trải nghiệm thực mới mẻ.

"Tình trạng hiện tại của ta có thể hồi phục bằng dược phẩm trong thương thành không?"

【Thuốc điều trị tin tức tố trung cấp thì có thể.】 Hệ thống cũng cảm thấy có lỗi vì sự sơ suất của mình cho nên cũng không còn giọng điệu trêu chọc như thường ngày.

"Dược sĩ thiên tài trong cốt truyện cũng thật là lợi hại nha, cô ta đã gặp gỡ nhóm nhân vật chính bên kia chưa?" Vân Khởi cười cười.

Cũng không biết khi nào Lâm Thần sẽ gặp Mục Mộ.

Nhịp độ của cốt truyện hình như bị gián đoạn, đôi khi Vân Khởi thấy các nhân vật và các sự kiện xuất hiện sớm hơn, như việc các Alpha chết đột ngột, như việc Dễ Phi xuất hiện. Trong cốt truyện gốc, Dễ Phi cũng không có giao tiếp gì với nguyên chủ, không biết sao Vân Khởi lại xui xẻo như vậy.

Nhưng có một số cốt truyện lại không xảy ra, còn xuất hiện nhiều nhân vật không có trong cốt truyện.

Trong cốt truyện chính mà Vân Khởi thấy, cô có hai người anh họ, một là Vân Diệp, trong cốt truyện anh ấy chỉ có một đứa con, còn Nhuận Nhuận trong trí nhớ là không tồn tại, hơn nữa anh ấy cũng đã ly hôn với bạn đời của mình.

Còn một người anh họ khác không được miêu tả, chỉ biết rằng anh ấy đã hy sinh trên chiến trường.

Chị họ Vân Tiêu Nguyệt cuối cùng thích Mục Mộ, phản bội gia tộc vì cô ta, cuối cùng vì ghen tị với Lâm Thần mà ra tay, sau đó bị bạn tốt của Lâm Thần giết chết.

Vài ngày trước khi gặp Vân Tiêu Nguyệt, cô đã thử hỏi chị ấy có thích Alpha nào không, đối phương lại ngượng ngùng nói rằng có chút cảm tình với Từ Kế Lâm? Bất quá thích Kế Lâm vẫn tốt hơn thích nhân vật chính, ít ra cũng sẽ không mất mạng.

Hy vọng sau khi cô trở về thế giới của mình, Từ Kế Lâm có thể sống bình yên với Vân Tiêu Nguyệt, sống ở thế giới mà Mục Mộ cùng Lâm Thần tạo ra họ hẳn là sẽ thích nghi tốt.

......

Vân Khởi không muốn Lâm Thần cùng đi, nàng liền về nhà trước để an ủi con gái.

"Mẫu thân không sao đâu, mẫu thân chỉ là có vài việc phải làm, xong việc sẽ về ngay." Nhìn ánh mắt lo lắng của Hề Nhi, nàng xoa xoa đầu con gái.

Tiểu Tuyết cũng kêu lên, nhưng không phải vì lo lắng mà là muốn ra ngoài chơi.

Tuy rằng nghe không hiểu nhưng Lâm Thần biết chó đa số đều muốn được ra ngoài đi dạo, Tiểu Tuyết cũng có tính cách giống chó, có lẽ do ở nhà lâu quá nên buồn chán.

"Bây giờ chúng ta chưa thể đưa con ra ngoài." Nàng an ủi vuốt ve Tiểu Tuyết.

"Gù gù!!"

"Lần trước chúng ta cùng con đi ra ngoài là do đã thay đổi diện mạo, cho nên hiện giờ tạm thời chưa thể đưa con ra ngoài." Tiểu Tuyết nghe xong thất vọng cúi đầu, cánh cũng không vỗ nữa.

Nhìn con gái vẫn còn chút tinh thần sa sút, Lâm Thần nghĩ một chút rồi nói, "Lần trước mẫu thân nói sẽ chọn cho con một con thỏ nhỏ, mấy ngày này Hề Nhi xem sách hướng dẫn nuôi thỏ, học theo để tạo bất ngờ cho mẫu thân được không?"

Trong mắt Lâm Hề bốc cháy lên ý chí chiến đấu, cô bé chào tạm biệt mẹ rồi về phòng của mình.

Lâm Thần cũng có thời gian đi làm việc của chính mình, ví dụ như đi gặp gỡ bạn cũ.

Khi quân đội gọi điện thông báo tình hình, họ đã nhắc đến tên Dễ Phi, triệu chứng hiện tại của Vân Khởi cũng phù hợp với nghiên cứu bị dừng giữa chừng của tổ chức.

Nàng đúng thật là không biết vị trí cụ thể của Dễ Phi, nhưng cũng chỉ có mấy người kia là có thể cứu cô ta ra, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK