"Ngươi không phải muốn ra ngoài đi làm sao?"
Trong thư phòng Alpha đang lật xem cổ thư ngẩng đầu lên nhìn bạn đời đang vuốt ve Tiểu Tuyết.
"Em nói với Nam Nguyệt em đang mang thai, cô ấy liền không cho em đi làm nữa." Omega có chút vô tội nhìn bạn đời trước mặt.
Nàng mang thai, cần ở bên cạnh Alpha của mình, cần sự nuôi dưỡng, tẩm bổ từ tin tức tố của đối phương.
Mặc dù Omega không nói ra chuyện này nhưng toàn thân trên dưới đều thể hiện ý tứ này.
"Thư phòng không phải rất lạnh đi?" Đại công bắt bẻ nhìn từ trên xuống dưới.
Sau khi trở về từ rừng Roth Lâm Thần lại thích mặc mấy bộ đồ ngủ hình thỏ trắng ở nhà. Bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhiệt độ cũng ấm lên, nhưng nàng vẫn chọn loại quần áo này.
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thực ra Vân Khởi rất thích trang phục này của Lâm Thần, từ nhỏ cô đã thích bộ đồ ngủ hình thỏ, nhưng không phải thích mặc mà là thích nhìn người khác mặc.
Kiếp trước cô cũng từng lén tìm kiếm nhiều hình ảnh dễ thương của bộ đồ thỏ, cả trong anime nhưng dường như không có cái nào đúng với sở thích của mình, trong đầu luôn có một hình ảnh mờ nhạt về cô gái mặc bộ đồ thỏ, nhưng không thể nhìn rõ cụ thể.
Bây giờ nhìn thấy bộ đồ thỏ của Lâm Thần, cảm giác rất phù hợp với mong đợi của mình.
‘Hình như tình yêu và sự yêu thích của mình đối với bộ đồ thỏ là bắt nguồn từ Lâm Thần.’ Những lời này bất ngờ xuất hiện trong đầu Vân Khởi.
Sau đó cô đã bị chính mình chọc cười, cô biết rõ, mình thích bộ đồ thỏ vì khi còn nhỏ, động vật yêu thích nhất của cô là thỏ trắng, tình yêu đối với bộ đồ thỏ chỉ là yêu ai yêu cả đường đi.
"Nhưng bộ đồ này mặc thật thoải mái, có em bé rồi em không thích mặc mấy đồ chật chội hồi trước nữa." Lâm Thần sờ sờ lớp lông mềm trên bộ đồ ngủ.
Ban đầu con cú tuyết nhỏ dưới bàn tay vuốt ve của Lâm Thần làm nó mơ màng sắp ngủ, nhưng khi nàng trả lời câu hỏi của Vân Khởi, dừng lại động tác, nó cũng liền tỉnh....
Nó cũng rất thích bộ đồ này, lông trắng trắng mềm mềm, giống y như của nó!!
Lâm Thần mặc bộ đồ này trong mắt nó giống như một con cú tuyết lớn, đáng yêu y như nó.
Con cú tuyết nhỏ vui vẻ dùng mỏ cọ cọ vào lớp lông trên áo của Lâm Thần.
“Gù gù?” Nó chạm vào một sợi dây, ẩn trong lớp lông.
Lâm Thần cũng cảm nhận được hành động của con cú tuyết nhỏ trong lòng mình, buồn cười nhìn nhìn nó, không biết tiếp theo Tiểu Tuyết sẽ làm gì.
Con cú tuyết dùng mỏ ngậm lấy đồ trang trí dưới sợi dây, thử kéo xuống.
“!!!” Đôi tai thỏ của Lâm Thần dựng lên, con cú tuyết nhỏ bị giật mình, lập tức phồng lên thành một quả cầu trắng.
Sau khi nó thả sợi dây ra, đôi tai trên áo ngủ lại rũ xuống.
Một lúc sau phát hiện không có gì thay đổi, con cú tuyết nhỏ yên tâm, nó rất hứng thú với đôi tai đột ngột dựng lên, nên ngậm lấy sợi dây chơi, làm cho đôi tai thỏ trên mũ lúc thì bật lên, lúc thì rũ xuống......
Lâm Thần nắm lấy sợi dây bên kia chơi cùng Tiểu Tuyết. Mỗi lần nó làm cho tai thỏ bên trái rũ xuống, Lâm Thần sẽ làm cho tai bên phải dựng lên. Tiểu thuyết rất muốn làm cho cả hai tai thỏ đồng thời rũ xuống, nhưng lại luôn chậm hơn một bước so với Lâm Thần. Khi thấy tai bên phải rũ xuống, nó nhanh chóng thả sợi dây trong mỏ, muốn làm cho tai bên trái cũng rũ xuống theo nhưng Lâm Thần lại nhanh chóng thay đổi trạng thái của tai bên phải.
Sau vài lần lặp lại, con cú tuyết nhỏ không còn nhanh chóng hành động nữa, mà chờ đợi Lâm Thần. Nhưng khi thấy nó không động đậy, Lâm Thần cũng không động đậy, chờ đợi con cú tuyết nhỏ thử giật giật, Lâm Thần cũng giật theo.
Hai tai thỏ không bao giờ ở cùng một trạng thái, con cú tuyết nhỏ tức giận kêu gù gù với Lâm Thần.
Nó dậm dậm móng vuốt, dang rộng cánh, thể hiện sự tức giận với Lâm Thần.
Omega bị chọc cười, đưa một ngón tay ra, trong ánh mắt của con cú tuyết nhỏ, chọc vào đầu nó, "bịch" một tiếng, con cú tuyết nhỏ bị chọc ngã.
Trước khi Tiểu Tuyết kịp phát ra tiếng "gù gù" lớn hơn, Lâm Thần nhanh chóng nắm lấy mỏ của nó. Sau đó, nàng vuốt ve nó một cách thành thạo, an ủi nó.
Dưới ánh mắt bám riết không tha của con cú tuyết nhỏ, nàng đồng thời nắm lấy hai bên sợi dây trên áo, làm cho tai thỏ dựng lên, rồi thả tay.
Con cú tuyết nhỏ cũng không thù dai, dùng đầu tròn của mình cọ cọ vào Lâm Thần, biểu hiện sự yêu thích của mình.
Cảnh tượng vui vẻ này tất nhiên thu hút sự chú ý của Alpha bên cạnh.
‘Nó thực sự là thú cưng của mình sao?’ Vân Khởi có chút nghi ngờ hỏi hệ thống.
Cú tuyết không phải đều rất lạnh lùng sao? Tại sao con cú tuyết nhà mình lại nịnh nọt cùng ngốc nghếch như vậy, nhìn hành động của nó giống như con chó lớn, liên tục cọ cọ vào Lâm Thần, coi chừng cọ rụng hết lông bây giờ!!
Cảnh tượng vui vẻ trước mắt làm Vân Khởi cảm thấy chói mắt, cô loáng thoáng đoán ra được một ít nguyên nhân, nhưng từ chối chấp nhận!
‘Cú tuyết ở thế giới khác... có khả năng biến thành người không?’ Nghĩ một lúc vẫn không yên tâm, cô lo lắng hỏi hệ thống.
【Nghĩ gì vậy trời.】
Vậy là không thể, Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá trải qua cái gián đoạn này, cô cũng không còn tâm trí tiếp tục lật xem mấy cái ghi chép đó nữa.
Omega khi mang thai so với trước đây có một hương vị khác biệt.
Rõ ràng là dung mạo không thay đổi gì, nhưng nhất cử nhất động lại như tỏa ra hơi thở quyến rũ, những động tác này khi tách ra thì rất bình thường, nhưng khi kết hợp thì lại thì có một loại thành thục mị lực.
Cố tình là Omega lại có dung mạo ngây thơ đáng yêu như vậy, kết hợp hài hoà với đồ ngủ thỏ trắng mềm mại, tạo nên sự tương phản dễ thương, càng thu hút ánh nhìn của Alpha.
Có lẽ việc nàng ấy không ra ngoài là một lựa chọn đúng đắn.
Vân Khởi không chắc khi Omega ở nhà đến chán, sau đó muốn cùng nhau ra ngoài dạo chơi, liệu cô có đồng ý hay không.
‘Ít nhất trong thời gian mang thai ở nhà sẽ an toàn hơn.’
Ít nhất trong thời gian mang thai, cô có lý do để ngăn cản Omega tỏa ra khí chất quyến rũ mà nàng không biết ra ngoài.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói mềm mại của Omega phá vỡ dòng suy nghĩ của Vân Khởi.
Cô phát hiện con cú tuyết nhỏ và Lâm Thần không biết từ lúc nào đã ngừng chơi, cả hai đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào mình.
Ánh mắt của con cú tuyết nhỏ rất dễ đoán, nó không hài lòng với việc Vân Khởi quấy rầy trò chơi của mình cùng Lâm Thần, cố ý dùng ánh mắt để đuổi cô đi. Đây là suy nghĩ của Vân Khởi, ánh mắt của con cú tuyết nhỏ nhìn mình như nhìn kẻ thứ ba, Vân Khởi suýt nữa bật cười, cô nghĩ sẽ không bao giờ đổi quả cầu tuyết cho con cú kia nữa.
Omega là người đầu tiên cảm nhận được ánh mắt của Alpha nhà mình, như một đại cẩu cẩu bị bỏ rơi, tỏa ra khí chất u sầu.
‘Tại sao không cho ta chơi cùng?’ Khi Vân Khởi nhìn mình, Lâm Thần lén thêm vào câu thoại này.
Đương nhiên, trong ánh mắt còn mang theo sự thù địch với sinh vật trong lòng mình.
Đó là cảm xúc tự nhiên tỏa ra, Alpha trời sinh có thái độ thù địch với sinh vật bám lấy bạn đời, chỉ khác ở chỗ ít hay nhiều thôi.
Có lẽ do ảnh hưởng của thuốc, tin tức tố trong cơ thể có chút rối loạn, làm cho Vân Khởi có chút lơ là trong việc kiểm soát bản năng Alpha, để lộ ánh mắt như vậy.
Dù sao thì cú tuyết cũng là loài chim săn mồi, bị ánh mắt của Alpha làm tức giận cũng là điều bình thường.
Để tránh cho Tiểu Tuyết vỗ cánh đi đánh nhau, Lâm Thần lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Khởi, sắc đỏ từ từ leo lên má Omega, nàng cảm thấy có chút không thoải mái, di chuyển một chút, không hiểu tại sao bạn đời lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào mình.
"Các ngươi quá ồn ào." Đại công có chút phiền chán oán giận nói, lấy thái độ để che giấu sự lúng túng của mình.
Vân Khởi nhận ra khi mình đang suy nghĩ, ánh mắt có thể đã hướng về phía Lâm Thần. May mắn thay, cô đã khéo léo giải quyết tình huống lúng túng này.
Làn da của Lâm Thần thực sự rất trắng, vì vậy khi màu đỏ tươi xuất hiện trên má, làn da trắng làm nó trở nên đặc biệt rõ ràng.
Lật qua các trang sách, Vân Khởi không đọc được chữ nào. Trong đầu cô liên tục không ngừng hiện lên hình ảnh Lâm Thần từ thỏ trắng biến thành thỏ hồng.
Nàng vậy mà thực sự rất dễ xấu hổ, Vân Khởi một lần nữa nhận ra điều này.
Lời nói che giấu sự lúng túng của Vân Khởi trong tai Lâm Thần tự động biến thành giọng điệu nũng nịu, như thể đang oán giận chuyện mình bị bỏ rơi.
Bởi vì không thể tham gia, cô ấy chỉ có thể tỏ ra hung dữ và nói họ quá ồn ào.
Đúng vậy, là do họ quá ồn ào, chứ không phải do cô ấy cũng muốn chơi cùng.
Alpha dường như đang che giấu suy nghĩ thật của mình, lật nhanh các trang sách trong tay, thể hiện rằng: thấy không? Ta mới không muốn chơi cùng các ngươi, ta chỉ muốn đọc sách nhưng các ngươi quá ồn ào. Cho nên ta mới nhìn chằm chằm vào các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tự nhận ra mình phiền phức thế nào.
"Xin lỗi, quấy rầy đến ngài." Omega chân thành xin lỗi.
‘Có phải sẽ rời đi không?’ Rõ ràng ban đầu là mong muốn như vậy, nhưng bây giờ Vân Khởi lại không muốn hương hoa bách hợp này rời đi. Cô phát hiện ra rằng hương hoa bách hợp có thể giúp giảm bớt sự mệt mỏi khi đọc sách lâu.
"Thực xin lỗi, nhưng em bé không có lúc nào không nhắc em là nó cần mẫu thân của nó." Omega xoa xoa bụng, có chút buồn rầu nói.
"Yếu đuối!" Mặc dù vậy, đại công cũng không đuổi bạn đời yếu đuối của mình ra ngoài.
‘Nhu cầu của Lâm Thần và đứa bé đáp ứng mong muốn chứng minh bản thân là Alpha của đại công trong thời kỳ này, không phải sao?’ Vân Khởi một lần nữa giải thích với hệ thống bằng lý do tương tự.
Tiểu Tuyết không thể chống lại kỹ năng vuốt ve thành thạo, ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng "gù, gù" ngắt quãng, dường như đang mơ đẹp.
Vân Khởi cũng tĩnh tâm lại đọc sách, Lâm Thần cúi đầu vuốt ve con cú tuyết nhỏ trên đùi.
Thời gian yên bình lặng lẽ trôi qua.
......
"Ngài có mệt không?" Gần hoàng hôn, Omega hỏi bạn đời của mình.
Đại công không trả lời, chỉ dùng ánh mắt tỏ vẻ chính mình bị quấy rầy cho nên không kiên nhẫn.
"Có cần em đọc giúp ngài không?" Cũng có thể nghỉ ngơi mắt một chút.
Lâm Thần cảm thấy Vân Khởi cần được nghỉ ngơi.
".....Được." Cô ấy cảm thấy mắt mình cũng có hơi mỏi.
Lâm Thần đặt con cú tuyết nhỏ trên đùi xuống ghế sofa bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Vân Khởi.
"?"
Dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, Lâm Thần đặt đầu của Alpha lên đùi mình.
"Mắt ngài cần nghỉ ngơi rồi." Cho nên chỉ cần nhắm mắt lại nghe là được.
Cầm lấy cuốn cổ thư, Lâm Thần phát hiện đó là những ghi chép về các câu chuyện kỳ lạ, Vân Khởi từ khi nào lại quan tâm đến những thứ này?
Có lẽ Vân Khởi nói về quả cầu tuyết là từ đây mà ra.
Không có để trong lòng, Lâm Thần bắt đầu đọc từ trang mà Vân Khởi đang xem.
Bên tai là giọng nói mềm mại của Omega, dưới đầu là làn da mềm mại của nàng ấy, khi đến gần, hương thơm của hoa bách hợp càng thêm rõ ràng.
Cơ thể được thư giãn, Vân Khởi cũng không muốn rời khỏi "gối mềm".
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ lại, tôi đã thay đổi một chút ở phần trước, chiều cao không thay đổi, chỉ có khuôn mặt trở nên giống Omega hơn
(/ω\).
Về loại dược phẩm đó, tôi nghĩ rằng sự phân hóa giữa A và O liên quan đến hormone trong cơ thể và thuốc có thể thay đổi hormone trong cơ thể, do đó làm cho A và O có thể chuyển đổi lẫn nhau.
Vì nguyên liệu rất hiếm và tỷ lệ thành công không cao cho nên cuối cùng số lượng thuốc được chế tạo rất ít, không thể tác động đến một số lượng lớn A (/ω\).